Ngày Sau Hãy Nói

Chương 14: Tiếp tụ Thao thao thao!




Qua một lúc Yến Cẩm Thư bắn ra, Dư Duệ đem người từ trên mặt đất ôm lên. Hắn ngồi trên mép giường, đặt Yến Cẩm Thư ngồi ở trên chân của mình.

“Nãy giờ chỉ là vận động làm nóng cơ thể, bây giờ chính thức bắt đầu, em muốn làm tư thế nào đây?” Dư Duệ đem Yến Cẩm Thư mở rộng hai chân ra hai bên, đem hai tay của cậu ta đặt phía sau. Dư Duệ vuốt ve từ ngón chân hướng dọc theo mu bàn chân chậm rãi hướng lên đến chim nhỏ đang muốn ngẩn đầu của Yến Cẩm Thư, lòng bàn tay chạm vào quy đầu nhẹ nhàng xoa xoa tuốt lộng lên xuống, sau đó sờ về phía bắp đùi, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi dưới mu bàn tay, cái xúc cảm này làm cho tâm trí của hắn muốn phóng đãng điên cuồng ra vào đâm xuyên, hắn vừa thở dốc kịch liệt, vừa nói: “Còn chưa nghĩ ra, hả? “

Yến Cẩm Thư ôm lấy cổ hắn, hai chân vòng ôm qua eo của hắn, ngửa đầu ưỡn ngực về phía trước, đem bên trái núm vú đã đứng thẳng đưa đến bên miệng của Dư Duệ, rồi nói: “Liếm em, tư thế tùy anh chọn.”

Dư Duệ không liếm đầu v* của cậu ta, mà là ngẩng đầu ngậm hầu kết, dịu dàng nút nút, gậm cắn nhè nhẹ.

“Ưh…” Yến Cẩm Thư thu chân ngồi quỳ chân lên, ưỡn ngực ngửa đầu, eo mông nhẹ nhàng vặn vẹo, cậu ta nói: “Nhanh, liếm em.”

Dư Duệ há mồm ngậm đầu v* của cậu ta, hai ngón tay nắm hạt đậu nhỏ hông hồng ở một bên khác mâm mê qua lại.

Yến Cẩm Thư hai tay nắm chặt bả vai của Dư Duệ, nhíu mày rên rỉ lên: “Ưh ah… Sướng quá, ah, con nhím nhỏ, anh thật giỏi…”

Dư Duệ ngẩng đầu lên, mắt mang đầy dục hỏa, hắn nói: “Em dám gọi anh như vậy à, chơi chết em!”

“Nếu anh có bản lĩnh thì chơi đi… A ——!”

Dư Duệ đột nhiên lôi kéo chân của Yến Cẩm Thư, đẩy bả vai của cậu ta xuống, do không có phòng bị cơ thể liền bị đè ngã xuống.

“Dư, Dư Duệ, anh làm gì vậy?”

“Vào lúc này lại gọi Dư Duệ, không con nhím nhỏ  nữa, hả?”

“Ai!” Nếu hai tay không được lôi kéo, đầu của Yến Cẩm Thư sẽ đập xuống đất, làm gì mà còn dám con nhím nhỏ a, người ngã xuống phía dưới ngữa mặt lên trời, cái cổ mỏi đến không chịu nổi, Yến Cẩm Thư cau mày giãy giụa muốn ngồi dậy, nói:”Trước hết để em ngồi dậy rồi nói.”

“Cứ như vậy sao.” Dư Duệ cầm lấy cánh tay của Yến Cẩm Thư, cúi đầu dùng tóc đinh cứng của mình châm châm chọc chọc, trêu đến Yến Cẩm Thư xoay người muốn trốn, ai ai thét lên.

Dư Duệ ngẩng đầu lên, hắn nói: “Làm sao, không thoải mái?”

“Đương nhiên không thoải mái!” Yến Cẩm Thư vặn vẹo eo đá chân, cậu ta nói tiếp: “Anh để em ngồi lên!”

“Không phải nói càng cứng càng đâm, càng đâm càng thoải mái sao?” Dư Duệ véo đầu v* của Yến Cẩm Thư rồi nói: “Nói dối!”

“Nằm đâm khó chịu, ngồi đâm thoải mái hơn, anh kéo em lên.”

Dư Duệ quan sát Yến Cẩm Thư từ trên xuống dưới đang lõa thể nằm trên chân của hắn, nhìn cái cổ trắng nõn, nhìn xương quai xanh xinh đẹp, nhìn lồng ngực trắng như tuyết có hai núm vú nhỏ hồng hồng, tiếp theo là cái bụng bằng phẳng căng mịn, xuống chút nữa…

Dư Duệ hầu kết lăn lên xuống, con ngươi tối lại, tiếng nói khàn khàn, hắn nói: “Liền dùng cái tư thế này đi.”

“Ai? Anh muốn làm… Ah!” Cậu nói vừa được một nữa đã bị côn th*t cực nóng mạnh mẽ đâm vào ngắt lời, chuyển thành kêu sợ hãi.

Dư Duệ động mấy lần, tuy rằng tư thế mới mẻ, nhưng lại không thể phát được hết lực, cho nên hắn kéo Yến Cẩm Thư ngồi dậy, ôm cậu ta đứng lên, vừa nâng cậu ta vừa chuyển động ra vào trong cúc huyệt vừa đi tới đi lui ở bên trong phòng.

“Ah… Ah! Ah ah ——” Yến Cẩm Thư bấu chặt vào vai của Dư Duệ, móng tay ở phần lưng của hắn lưu lại từng từng vết cào rướm máu, cậu ta nói: “Đừng đi, a! Con nhím nhỏ… A, anh đừng đi, ah ah!”

“Không đi a còn ở đây, em nhìn xem một chút.” Nói xong dùng sức đỉnh cậu ta vài cái.

“Ah! Đồ vô lại! Ah, ạch ah! Em là nói anh… Ah ——!”

“Đâm thẳng lên như vậy, em không phải càng thêm thoải mái hơn sao? Em xem, dâm dịch chảy ra nhiều hơn lúc nãy nha.”

“Anh… Ôh, ah! Ah…”

Dư Duệ ôm cậu ta đi ra khỏi phòng ngủ, tiến vào trong thư phòng, đem người đẩy ngã ở trên bàn sách, mở rộng hai chân của Yến Cẩm Thư ra ở tư thế sẵn sàng, cũng không thương lượng, di động eo mông mạnh mẽ đâm xuyên.

Yến Cẩm Thư bị dương v*t mạnh mẽ đâm xuyên làm cả thân người trên dưới lay động, vì tận lực ổn định thân thể nên phải dùng tay nắm lại mép bàn  một tay kia thì nắm chặt cánh tay của Dư Duệ, tiếp nhận cơn sóng vừa điên cuồng lại mãnh liệt đánh xuyên không ngừng nghỉ mà tận hưởng thoải mái cậu rên rỉ đứt quãng: “Ah! Ah! Ạch ah… Con nhím nhỏ, mạnh thật, em… Aha, ah! Sướng chết mất, nhanh hơn nữa… Ah ưh ah! Aha aha ưh ——!”

Dư Duệ khép hai chân của Yến Cẩm Thư lại để nghiêng về bên vai trái, eo dưới liên tục lắc lư ra vào, cúi đầu hôn chim nhỏ vài cái, tiếp theo dùng đầu cọ cọ châm châm chim nhỏ, vừa đâm đâm vừa dùng tay tuốt lộng làm cho chim nhỏ của Yến Cẩm Thư ngẩng đầu nhảy nhảy.

“Ưh ——! Ah! Ah aha ——!” Hạ thể chịu ba tầng kích thích, Yến Cẩm Thư cả người run rẩy, lắc đầu đá chân, cuồng loạn hét ầm lêm, nỗ lực muốn thoát khỏi cái cảm giác sướng muốn bắn ra này.

Dư Duệ dùng sức giữ chặt lại hai chân của cậu ta, dương v*t bất chấp thao mạnh mẽ vào bên trong đóa hoa thịt ấm áp, mãi đến tận Yến Cẩm Thư gào khóc lần thứ hai bắn ra Dư Duệ mới thở ‘ồ ồ’ gấp gáp vài tiếng, thả hai chân của Yến Cẩm Thư trên vai xuống, ôm cậu ta từ trên bàn tiến lên vài bước, đem người đặt ở trên ghế salông, giơ lên một chân, lần thứ hai từ chính diện xen vào.

“Ah —— ah ưh, ạch ha, aha ha…” Gương mặt của Yến Cẩm Thư ửng hồng, viền mắt ướt át, âm thanh đều là khàn khàn:”Không xong rồi, ah! Con nhím nhỏ, anh dừng lại… Ah ưh ha! Ôh ah —— chết mất, hừ hừ, Ừ ah aha —— em bị anh chơi đến sắp chết mất rồi…”

Dư Duệ mồ hôi đầy cả mặt, vừa thở dốc ồ ồ, vừa nói: “Không phải em nói muốn anh mạnh mẽ chơi em, chơi không chết em không cho dừng nhớ không, hả?”

“Aha! Ah ưh —— em, sai rồi… Aha, ah! Cái kia, anh chậm một chút, ah! Em, thở hết nổi rồi… Ah ah! Aha aha ah ——! Dư Duệ! Anh… Aha aha ah ưh ——! Anh là tên khốn kiếp ——! Ạch ah ah ưh ah ——!”

Dư Duệ như mô tơ chạy bằng điện đem dương v*t mạnh mẽ chuyển động không ngừng nghỉ, hắn làm đến Yến Cẩm Thư ngoại trừ a cũng không nói ra được cái gì khác.

Yến Cẩm Thư lần thứ ba nghênh đón cao trào, thì Dư Duệ suýt chút nữa bị cúc huyệt kẹp chặt đến muốn bắn, không thể không rút dương v*t ra, đổi vị trí đổi tư thế, lại đem người đặt ở trên bệ cửa sổ hung mãnh thao gần mười phút, lúc này mới vui sướng tràn trề thoải mái xuất tinh.

Dư Duệ rút dương v*t ra, Yến Cẩm Thư mềm mại co quắp ngã xuống, may mắn là được Dư Duệ duỗi tay ra ôm lại kịp lúc. Hắn ôm cậu trở về trong phòng, thả trên giường.

Yến Cẩm Thư nhắm hờ hai mắt không ngừng thở dốc, tóc và cả người ướt đẫm mồ hôi, cái cổ, vai, lồng ngực, bắp đùi, đâu đâu cũng có dấu vết hoan ái dâm mỹ ám muội xanh tím, dáng dấp khá là chật vật.

“Anh là đồ cầm thú…”

Dư Duệ ngậm điếu thuốc đi về mép giường ngồi xuống, đưa tay nhào nặn cái mông của cậu, rồi nói: “Anh vẫn còn bảo lưu ba phần thực lực đây, mới có bao nhiêu đó mà em đã thành như vậy? Yến tiên sinh ngài đây là thiếu hụt rèn luyện nha.”

Yến Cẩm Thư tích góp một chút khí lực, cầm lấy tay của Dư Duệ kẹp ở giữa hai chân, tay dính đầy tinh dịch sền sệt, cậu ta nói: “Em không nỡ lòng đánh anh, nếu không phải vậy sớm một cước đem anh đạp xuống lầu.”

Dư Duệ rút tay về, ở trên đùi hắn xoa một chút, vẻ mặt xem thường, hắn nói: “Muốn đạp anh? Dùng cái nhân nhỏ xíu này của em à, một tay của anh cũng có thể bẻ làm hai.”

“Yêu ~ khẩu khí thật là lớn.” Yến Cẩm Thư đem một cái chân dài đặt trên đầu gối của Dư Duệ, rồi nói: “Anh thử bẻ gãy xem.”

Dư Duệ một tay cầm điếu thuốc, một tay vuốt ve bắp đùi của Yến Cẩm Thư, hắn nói: “Em không nỡ đạp anh, anh cũng không nỡ bẻ gãy chân em, hòa nhau rồi.”

Yến Cẩm Thư cười ở trên giường lăn hai vòng, bò lên trên lưng của Dư Duệ, nói: “Chân của em nhỏ bé không đủ khí lực đi rồi, Dư tiên sinh ngài đây cõng em đi tắm rửa đi.”

Dư Duệ duỗi cánh tay dài, đem thuốc dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, trở tay vỗ vỗ cái mông của Yến Cẩm Thư, rồi cõng người đi vào phòng tắm.

Tắm xong đi ra, thư thư phục phục nằm thư giãn lưng eo, Yên Cẩm Thư ở trên giường lăn một vòng, cầm điện thoại di động chỉnh đồng hồ báo thức, đặt về ở vị trí cũ, rồi hôn vào má của Dư Duệ, cậu ta nói: “Ngày mai có cuộc họp hội đồng quản trị rất quan trọng, tôi nhất định phải dự họp, anh mà lại lén lút tắt điện thoại di động của em nữa, em liền đánh anh.”

Dư Duệ liếc mắt nhìn Yến Cẩm Thư, rồi nói: “Dùng cái gì để đánh?”

“Dù sao cũng không phải dùng nắm đấm.” Yến Cẩm Thư lại hôn Dư Duệ một cái, cậu ta nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Yến Cẩm Thư có thể là mệt muốn chết rồi, vừa khép mắt, cũng không lâu lắm đã ngủ mê man.

Dư Duệ quan sát Yến Cẩm Thư ngủ một hồi lâu. Hắn đưa tay vò vò những sợi tóc mềm mại của cậu, rồi rón rén vén chăn lên xuống giường, cầm thuốc đi ra khỏi phòng ngủ.