Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 058: Hoàng thượng bị hối sanh hài tử, hoàng thượng phải nhanh lên.




#### Link chính chủ: https://www.wattpad.com/1212506394####

Tồn Tích đang muốn lấy đèn lồng lại xem đây là ai. Rất đông ngự lâm quân phối hợp với ám vệ giải quyết những người trong bóng tối, chạy đến bao vây xe ngựa, xa phu thấy tình thế không ổn, hắn lập tứ cắn túi độc được giấu trong răng, trong nháy mắt, độc phát mà chết.

Đợi đến khi Tồn Tích và Lạc Nhạn phát hiện thì đã quá muộn.

Tồn Tích đá đá tử thi, nói: "Đáng tiếc ,chưa hỏi được gì hết." Lúc này, lại có một chiếc xe ngựa xuất hiện, Tiết Ý Nồng xuống xe, nhìn thấy thảm trạng trước mắt, không dám xem.

Lạc Nhạn vội vàng chạy đến bên người Tiết Ý Nồng, "Hoàng Thượng, đã chết."

"Không có việc gì, trẫm đã sớm đoán được." Kẻ âm thầm muốn gây bất lợi cho Từ Sơ Đồng, hiển nhiên sẽ không để lại dấu vết cho nàng biết đó là ai, nàng cần gì làm điều dư thừa, "Đôi khi người chết còn thànhi thật hơn so với người sống, đem thi thể về cho Hồng Liên nghiệm thi." Nàng nhớ rõ ngự y của nàng, cực kỳ có hứng thú đối với việc nghiên cứu cơ thể con người.


Lạc Nhạn: ". . . . . ." Giật mình không nói nên lời

"Nếu không có việc gì , chúng ta quay về! Tồn Tích, thương thế của ngươi thế nào? Còn chịu được không, trong xe ngựa của trẫm có hòm thuốc, ngươi có thể băng bó đơn giản. Sơ Đồng đâu?"

Tồn Tích chỉ chỉ xe ngựa, "Bẩm Hoàng thượng, phu nhân còn ở trong xe."

"Không có việc gì là tốt rồi." Tiết Ý Nồng nói chầm chậm, đêm nay trời đặc biệt tối và lạnh. Sau khi biết được Từ Sơ Đồng không có chuyện gì, dây thần kinh căng cứng của nàng cũng được thả lỏng. Mọi lo lắng của nàng đều tan biến, nàng nhẹ nhàng bước lên xe ngựa, ôm Từ Sơ Đồng ra, đi qua xe ngựa của mình, nói: "Hồi cung, nhớ rõ dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, đừng khiến người khác kinh sợ.."

Những tên lính và ám vệ bị gϊếŧ đều được xử lý.

Trong xe ngựa, Tiết Ý Nồng không nói một lời, để Từ Sơ Đồng tựa vào lòng mình. Từ Sơ Đồng vẫn đang ngủ say như chết. Tồn Tích ngồi ở một bên, dùng chủy thủ cắt tay áo, lộ ra vết thương trên cánh tay, cũng may có áo bông dày chặn lại, tuy rằng chảy rất nhiều máu, nhưng thương tích cũng không sâu.


Lạc Nhạn tìm ra được cái hòm thuốc, giúp nàng ấy khử trùng bằng rượu, quấn băng gạc và cột lại. Thấy nàng lộ ra cánh tay trắng như tuyết, liền lấy chăn bao quanh nàng ấy, tránh bị lạnh cóng.

Tồn Tích cảm động trước sự chu đáo của nàng, dùng ánh mắt cảm kích nhìn nàng. Lạc Nhạn quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý.

Tiết Ý Nồng nãy giờ im lặng giờ đã mở miệng, "Tồn Tích, các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tồn Tích kể lại việc hai người bọn họ gặp mặt Cung Kính Vương. Sau khi lên xe ngựa, Từ Sơ Đồng đột nhiên hôn mê, "Nô tỳ kiểm tra qua, không phải là trúng độc mà là mê dược. Nô tỳ theo sát bảo hộ, cũng không có phát hiện gì khác lạ. Điều ngạc nhiên chính là, nô tỳ không bị gì hết nhưng phu nhân lại. . . . . ."

Mặc kệ là ai đã hạ mê dược trên người Từ Sơ Đồng. Cái họ muốn rõ ràng không phải là mạng của Từ Sơ Đồng!


Sau khi hồi cung, Tiết Ý Nồng ra lệnh tất cả mọi người không được nhắc lại chuyện này. Sợ rằng khi thái hậu và đám người khác biết chuyện sẽ gây thêm náo loạn trong cung. Sau đó bọn họ trở lại Cẩm Tú Cung, Lạc Nhạn đi thỉnh Lâm Hồng Liên lại đây, Lâm Hồng Liên kinh ngạc, "Lại là vị kia?" Lạc Nhạn gật đầu, "Lại xảy ra chuyện?" Lạc Nhạn tiếp tục gật đầu, Lâm Hồng Liên nói: "Phiền quá, kể từ khi nàng ấy tiến cung, ta rất là bận."

Đi theo Lạc Nhạn đến Cẩm Tú Cung, kiểm tra cơ thể Từ Sơ Đồng một phen, xác định không có gì mới nói."Chỉ là trúng mê dược, Hoàng thượng không cần phải lo lắng. Bất quá vi thần tò mò, phu nhân làm sao trúng mê dược này?"

Tồn Tích không thể nói vì sao, bởi vì nàng không có bị gì hết, "Phu nhân chỉ có uống trà, ăn điểm tâm với mọi người, bọn họ vẫn ổn!" Nàng tận mắt chứng kiến Tiết Khinh Cầu có ăn uống cùng. Nhắc đến chút có khó hiểu, không có khả năng Từ Sơ Đồng không biết.
"Vậy có thể là có nguyên nhân khác, được rồi, nàng ấy nghỉ ngơi một chút sẽ không có gì." Lâm Hồng Liên liếc mắt nhìn Tồn Tích, thấy cánh tay của nàng ấy cử động không thuận lợi, biết là đã bị thương, nên cũng giúp nàng ấy điều trị, chỉ cần bôi một chút kim sang dược, trong vài ngày không được chạm vào nước. Sau khi chẩn đoán xong, quẩy hòm thuốc, chuẩn bị trở về thì nghe Tiết Ý Nồng mở miệng.

"Trẫm có thứ tốt cho ngươi, trở về tự biết." Nàng ẩn ý, liếc nhìn Lâm Hồng Liên.

"Thật không? Đa tạ Hoàng Thượng." Cũng không biết là cái gì, nàng ấy nghi ngờ liến nhìn Tiết Ý Nồng, rồi từ từ rời khỏi Cẩm Tú Cung Sau đó chạy trối chết bất chấp mặt đất trơn trợt. Sau khi quay lại thái y viện, thì thấy một thi thể nam nham đẫm máu với 7 lỗ hỏng, Lâm Hồng Liên vui mừng nói: "Hoàng thượng vạn tuế."
Những thái y khác thấy hành động này của nàng, họ đều có biểu hiện giống như gặp người ngoài hành tinh. Nữ tử này hành vi thì kỳ lại, không chịu gả đi thì không nói, mỗi ngày chỉ lo giỡn với con chó lai con heo, vui mừng khi thấy thi thể, bọn họ thaàm nghĩa tránh nàng ấy càng xa càng tốt.

Nhìn thấy hành vi của Lâm Hồng Liên kỳ lạ, nhóm thái y kiễng chân lên, ngầm hiểu là sẽ nhẹ nhàng rút lui, không tiếng động như thây ma.

Ở trong một trang viên nọ, Tiết Khinh Cầu sốt ruột đi qua đi lại trong phòng. Hắn đã đợi quá lâu, người phái đi vẫn chưa quay về. Từ Mạc Liêu ngồi ở bên kia nhìn hắn, uống trà.

"Vương gia đừng vội, tính canh giờ, rất nhanh sẽ đến."

Bỗng nhiên, ngoài cửa có người vội vàng chạy vào. Từ Mạc Liêu buông tách trà xuống, sờ sờ bộ râu ngắn ngủn của hắn: "Cái này còn không phải, mới nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo liền xuất hiện. . . . . ." Hắn không thể nói tiếp nữa khi nhìn thấy người chạy vào toàn thây bê bết đầy máu. Mặc dù là mặc hắc y che hết dấu vết, nhưng vết máu rơi trên sàn nhà, làm cho không khí trong phòng nồng nặc mùi máu tanh.
"Chủ tử, đã xảy ra chuyện, mọi người đều bị diệt khẩu." Hắn nói xong câu đó, liền bởi vì mất máu quá nhiều mà ngã xuống. Từ Mạc Liêu vội vàng đứng lên, bước nhanh qua kiểm tra xem hắn còn thở không. Liền thấy có một bóng trắng xẹt qua, chính là Tiết Khinh Cầu tặng hắn một kiếm cuối cùng, kết liễu đời hắn.

Từ Mạc Liêu từ từ đứng lên, "Vương gia, tại sao ngài . . . . . ."

"Không hoàn thành nhiệm vụ, còn dẫn kẻ địch đến đây. Xem ra chúng ta nên thoát khỏi đây càng sớm càng tốt." Hắn quyết đoán rút lui, nhanh chóng cùng thị vệ leo lên ngựa, đào tẩu trở về phủ đệ bằng con đường khác. Chờ nhóm nô tỳ bưng trà lên, uống một ngụm, mới thở ra một hơi, nhìn về phía Từ Mạc Liêu, "Mạc Liêu, có chuyện gì cứ hỏi."

"Dạ, tại sao vương gia lại nhanh chóng gϊếŧ chết người nọ, sao không đợi tra hỏi xem rốt cuộc là ai ra tay.."
"Không cần đoán, chắc chắn là tiểu hoàng đế!" Dựa theo kế hoạch, lúc này đáng lý ra Từ Sơ Đồng phải ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Nhất định có kẻ nào đó ra tay quấy rối. Xem ra tiểu hoàng đế thật sự rất để tâm đối với nàng ấy, vậy là tốt rồi. "Nhưng mà lần này người cũng đã gϊếŧ sạch, chúng ta không việc gì phải lo lắng. Tiểu hoàng đế có muốn tra cũng tra không ra là ai. Ở kinh thành, ngư long hỗn tạp, Cho dù bổn vương có hiềm nghi lớn nhất, nhưng không có chứng cứ xác thật đúng không? Nhưng mà Từ Sơ Đồng, tựa hồ đã không còn ngoan ngoãn, nếu không sao nàng ấy không hiểu lời của bổn vương. Từ Mạc Liêu, ngươi nói xem, bây giờ nên làm cái gì? Nàng ấy có muốn hành động hay không?"

Từ Mạc Liêu cho rằng việc này không nên nóng vội, "Vương gia, từ từ đã, đây là con cờ bao nhiêu năm tâm huyết của ngài. Nếu từ bỏ, thật sự rất đáng tiếc , nàng ấy vẫn còn có giá trị dụng. Vốn chúng ta tính toán để cho nàng ấy hoài thai hài tử của ngài, rồi giả mạo là hài tử của tiểu hoàng đế. Nếu hiện tại, nàng ấy không thể sinh, thì cũng không còn cách nào khác. Nhưng ngày nào nàng ấy còn ở trong cùng thì ngày đó còn có giá trị lợi dụng khác." Từ Mạc Liêu nói nhỏ vài câu vào tai Tiết Khinh Cầu. Tiết Khinh Cầu vỗ tay, tán thưởng diệu kế.
Tiết Khinh Cầu tuy rằng rất vui vẻ, nhưng trong lòng không thoải mái lắm., Từ Sơ Đồng đã trở thành cái gai trong lòng hắn, "Bổn vương sợ nàng ấy phản bội, trở thành người của tiểu hoàng đế vậy thì rất bất lợi đối với chúng ta."

Từ Mạc Liêu cười cười nói: "Vương gia yên tâm, nàng ấy còn phải nhờ ngài tìm muội muội của nàng ấy nữa!" Hai người nhìn nhau cười ẩn ý. "Chỉ là tìm muội muội của nàng ấy lâu như vậy, e rằng nàng ấy đã sinh lòng nghi ngờ , Vương gia sao không nhân cơ hội dâng lên 'Từ Sơ Ảnh'."

"Mạc Liêu rất biết nói đùa, bổn vương biết tìm đâu ra Từ Sơ Ảnh."

"Không sao cả, chúng ta có thể tạo một người giống như vậy." Chỉ cần dựa theo ngoại hình của Từ Sơ Đồng, tạo ra một cái giả cho vào cung là xong.

"Giả vẫn là giả, nàng ấy sẽ phát hiện."
Từ Mạc Liêu lắc lắc đầu, nói: "Vương gia có điều không biết, trên giang hồ có một nghê nhân có khả năng tạo ra một người giống như khuôn đúc, chỉ cần có tiền, không gì không thể làm được. Chỉ là vị đại sư thần long kiến thủ bất kiến vĩ, đã ẩn cư nhiều năm, sợ khó tìm được. Nhưng mà, gần đây tiểu nhân nghe được một chút tin tức, đã cho người đi thám thính."

Tiết Khinh Cầu vỗ bàn nói: "Rất tốt!"

Chỉ cần có cái này, không tin Từ Sơ Đồng không ngoan ngoãn nghe lời. Từ Sơ Đồng là không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, Tiết Khinh Cầu nắm chặt năm ngón tay, như thể nắm chắc phần thắng.

Hôm sau, Từ Sơ Đồng tỉnh lại. Trong lúc mơ màng, đột nhiên hoảng hốt. Nhìn xung quanh thì nhận ra đây là phòng của mình, mà người nằm bên cạnh là Tiết Ý Nồng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua, trước khi nàng ngất xỉu, đại khái nàng đã đoán được toàn bộ câu chuyện. Tiết Khinh Cầu đã động thủ trong tách trà của nàng, cho dù không phải ở trà, thì cũng là ở trên tách trà! Quá sơ suấtt ! Nhưng mà nàng làm sao trở về đây, lại nhìn thoáng qua Tiết Ý Nồng bên cạnh, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là nàng ấy cứu ta sao, nhưng mà sao nàng ấy biết chuyện này?"

Nhớ đến một đám người ngu ngốc ngồi ở lầu 1 của Phi Hạc Lâu, nàng sao có thể tin rằng đám người đó có thể tìm ra được manh mối của chuyện này?

Tiết Khinh Cầu chỉ vì đạt được mục đích mà đến nàng cũng dám ra tay. Ngay cả khi thương lượng không thành, cũng có hậu chiêu. Hắn định là Tiết Ý Nồng sinh có khả năng sinh hài , liền muốn di hoa tiếp mộc (Lập lờ đánh lận con đen).

Không phải mình đã nói với hắn, thân thể đã bị phá hủy không có khả năng sinh con rồi sao. Vì sao hắn không tin? Hay là tâm lý không cân bằng. Cho dù là lý do gì, thì chuyện này cũng đủ để hai người từ mặt nhau. Hắn vô tình thì cũng đừng trách nàng vô nghĩa.
Tồn Tích đang ngủ gục trên bàn, dụi mắt thì thấy Từ Sơ Đồng đã tỉnh lại, nhìn thấy Tiết Ý Nồng ở bên cạnh còn đang ngủ, đi qua nhỏ giọng, nói: "Phu nhân, ngài sao rồi? Có chỗ nào không khoẻ không?"

Từ Sơ Đồng hé miệng, lắc lắc đầu, rồi đứng dậy. Động tác nhẹ nhàng sợ kinh động Tiết Ý Động ở bên cạnh. Sau khi đứng dậy đắp chăn cho Tiết Ý Nồng, nhẹ nhàng khoác thêm y phục đi ra ngoài, đến trù phòng. Từ Sơ Đồng nhấp một ngụm trà, ăn mấy miếng điểm tâm, mới hỏi : "Hôm qua, ta trở về như thế nào?"

Tồn Tích kể lại sự việc xảy ra đêm qua một cách rõ ràng, chi tiết, đôi mắt cũng đỏ hoe: "Nếu không nhờ Hoàng Thượng đến đúng lúc, nô tỳ và nương nương chỉ sợ đã mất mạng." Kỳ thật nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Tồn Tích thương tâm một lúc, gương mặt bỗng giãn ra cười vui, đối với việc Tiết Ý Nồng tương trợ đúng lúc, nàng cảm kích khen lấy khen để rất nhiều lần mới thôi.
Từ Sơ Đồng dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng, "Chỉ vì một chút ân huệ nhỏ đó liền mua chuộc được ngươi, ngươi chẳng lẽ không nghĩ đến, có thể là Hoàng thượng tự biên tự diễn sao."

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Tồn Tích căng thẳng. "Không thể nào."

"Chưa rõ chân tướng, chuyện gì cũng có thể xảy ra." Nàng không chỉ có giá trị với Tiết Khinh Cầu, mà còn có với Tiết Ý Nồng.

Đừng trách Từ Sơ Đồng có điều hoài nghi, nàng bây giờ không thể tin bất kỳ chuyện gì, bất luận kẻ nào. Một người bị lừa dối quá nhiều, đối với mọi chuyện sẽ càng mẫn cảm hơn. Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Mặc dù trong lòng nàng cũng hiểu được Tiết Ý Nồng sẽ không làm loại chuyện này. Hiện tại, nàng tạm thời có thể cầm chân được , nhưng mà ' tri nhân tri diện bất tri tâm ', vẫn không nên dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Từ Sơ Đồng nhìn ra bên ngoài thì thấy trời đã sáng choang. Nàng đứng dậy nói: "Thời điểm cũng không còn sớm, Hoàng Thượng chắc cũng thức dậy rồi, ta phải đi xem ngài ấy."

Lúc này ở trong phòng, Tiết Ý Nồng trợn tròn mắt, vươn đầu ra khỏi màn giường, lắc đầu tìm người khắp nơi giống một chú chó nhỏ. Từ Sơ Đồng nhìn thấy, không khỏi bật cười nói: "Hoàng thượng đã dậy?"

Nàng đi đến mép giường, đã bị tay của Tiết Ý Nồng kéo vào. Hỏi: "Mới sáng sớm, nàng đã chạy đi đâu, báo hại trẫm lo lắng không thôi."

"Ta cũng không biến mất, Hoàng Thượng quá lo lắng rồi."

"Không cẩn thận không được, nàng không biết có bao nhiêu người thích nàng đâu. Thật sự là một chút tự giác cũng không có, trẫm chỉ sợ nhất thời không chú ý đến, nàng đã bị người ta bắt mất rồi ." Nàng nói, "Ngồi xuống nói chuyện đi, trẫm ngẩng cổ không thoải mái."
Từ Sơ Đồng ngồi xuống, chỉ thấy nàng ấy đem bàn tay ấm áp của mình bỏ vào trong chăn.

"Làm sao có ai thích ta, Hoàng thượng loạn nghĩ rồi, ngoài trừ ngài, chỉ sợ cũng không ai thèm thích ta đâu. Bọn họ hận ta còn không kịp." Nhìn thấy đôi mắt đen lấy như pha lê của Tiết Ý Nồng, bất cứ lúc nào cũng là như vậy, tối đen như mực, như ánh sao phát sáng trong đêm, lúc nào cũng như hiện lên hai chữ ' chân thành '. Nàng sẽ không có cách nào nghĩ ra, Tiết Ý Nồng đã dùng cách gì để diễn trước mặt nàng."Chuyện hôm qua ta đều biết, đa tạ Hoàng thượng cứu giúp. Sao Hoàng thượng lại xuất hiện đúng lúc ở nơi đó?"

Tiết Ý Nồng biết nàng có nghi hoặc, cũng không thừa nước đục thả câu, thở dài: "Trẫm làm sao mà xuất hiện nơi đó, rõ ràng là vội vàng đuổi theo. Hôm qua, sau khi nàng đi, thì trong lòng bất an, nàng vừa đi, trẫm nhớ nàng muốn chết. " Nói đến đây, mặt nàng hơi hơi phiếm hồng, không dám nhìn thẳng Từ Sơ Đồng, cảm thấy được bản thân mình hơi già mồm, nên tiếp tục nói: "Ban đầu, dự định chờ nàng gặp Cung Kính Vương xong thì đón nàng về, rồi đi dạo. Nào ngờ nghe nói, nàng ra khỏi tửu lâu nửa ngày cũng không thấy nàng lại đây. Trong lòng nghi ngờ nàng gặp chuyện không may, lúc này phái người đi khắp nơi tìm, mới tìm được nàng đang hôn mê trong xe ngựa, chỉ có một mình Tồn Tích đang đánh nhau với xa phu. Ta nghe nói xa phu kia đã dịch dung. Thật sự vị kia đã gặp phải địch thủ." Nàng nhíu mày, lẳng lặng nói, không hề giấu diếm sự đáng tiếc.
Từ Sơ Đồng tìm được điểm mấu chốt trong lời của Tiết Ý Nồng, "Ngài đi đón ta ?"

"Ta đã muốn làm như vậy, nhưng kết quả. . . . . ." Tiết Ý Nồng câu mày, hiếm có muốn lãng mạn, kết quả lại ra chuyện như vậy. Từ Sơ Đồng vươn tay xoa xoa đôi chân mày của nàng.

"Đừng nhăn như vậy, sẽ mau già."

Tiết Ý Nồng vươn tay ra khỏi chăn nắm chặt. Muốn truyền độ ấm từ tay mình cho Từ Sơ Đồng. Hai người ngồi ở giường cũng không lâu liền đứng dậy. Tuy là ngày hưu mộc, nhưng Tiết Ý Nồng cũng không thả lỏng. Vào buổi sáng, ám vệ đã báo tin, tìm được thi thể của xa phu, bị gϊếŧ khi đang đi nhà xí, mặt bê bết máu, da mặt bị người ta xé rách.

"Vậy đốt đi, lo liệu cho người nhà của xa phu."

"Dạ. Thuộc hạ hiểu được. Mặt khác, ở bên phủ Cung Kính Vương, có tin tức truyền đến." Ám vệ lấy ống trúc nhỏ ở bên hông ra, hai tay cung kính đưa cho Tiết Ý Nồng.
"Tốt lắm, trẫm hiểu được , đi đi."

Đợi ám vệ đi rồi, Tiết Ý Nồng mới lấy tờ giấy từ trong ống trúc ra. Bên đó đã tra ra được một ít tin tức, trong phủ Tiết Khinh Cầu, ngoại trừ những nữ nhân trung niên phụ trách giặt y phục, nấu nướng, nô tỳ hầu hạ, quét rác ra, cũng không có nữ tử nào trẻ tuổi mỹ mạo. Hơn nữa trước giờ hắn ít khi giao thiệp với nữ tử.

Tiết Ý Nồng bóp cuộn giấy trong lòng bàn tay. Tiếng cười của Từ Sơ Đồng vang lên từ bên ngoài, nàng ấy sợ trong phòng Tiết Ý Nồng có người, nên lớn tiếng một chút. Tiết Ý Nồng cười, nói: "Sơ Đồng vào đi." Từ Sơ Đồng bưng một đĩa nem rán lại, Tiết Ý Nồng hỏi: "Sao hôm nay làm món này?"

"Mấy ngày nay đều cho Hoàng thượng ăn điểm tâm, sợ ngài ngán, nên đặc biệt làm món này để ngài thay đổi khẩu vị, cũng xem như cảm tạ ơn cứu mạng của Hoàng thượng."
Tiết Ý Nồng nhanh tay cầm một cái, bị Từ Sơ Đồng trách cứ, "Hoàng thượng sao lại học như tiểu hài tử , không rửa tay, cũng không dùng chiếc đũa."

"Haha." Tiết Ý Nồng có chút đắc ý, có người bên cạnh 'la mắng', thật tốt. Hơn nữa Từ Sơ Đồng từ trước đến nay là ba phần nhắc nhở, ba phần oán trách, bốn phần làm nũng, khiến cho lòng nàng thoải mái một cách kỳ lạ. Hận không thể ôm nàng ấy vào trong lòng, cùng nàng ấy hàn huyên. Chỉ là bàn tay đã lấm lem dầu, không muốn làm dơ y phục của Từ Sơ Đồng, ăn vài miếng rồi nói: "Có một chút tin tức về muội muội của nàng ."

"Thật không?" Từ Sơ Đồng ẩn ẩn mong chờ, không dám phản ứng thái quá.

"Ừ, trong vương phủ của Cung Kính Vương không tìm được tung tích muội muội của nàng. Bây giờ nàng có thể yên tâm, Cung Kính Vương không thể uy hiếp được nàng. Hơn nữa trẫm có phái người điều tra rõ ràng xem có biệt viện, cơ sở ngầm hay gì không, kết quả cũng là như vậy. Sơ Đồng, những gì trẫm có thể làm đều vì nàng làm, sắp tới nàng có tính toán gì không?" Tiết Ý Nồng bình tĩnh nhìn nàng ấy, chỉ thấy sắc mặt Từ Sơ Đồng cực kỳ không tốt, ánh mắt tràn đầy hận ý. Nàng ngẫm nghĩ cũng hiểu được , Tiết Khinh Cầu lừa dối nàng ấy như vậy, lợi dụng nàng ấy như vậy. Chỉ sợ Từ Sơ Đồng hận hắn thấu xương.
Từ Sơ Đồng nhào nặn chiếc khăn trong tay, phát hiện Tiết Ý Nồng đang nhìn mình, vội cười nói: "Thế này thật tốt, ít nhất bây giờ muội muội bình an vô sự." Nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nói chuyện với Tiết Ý Nồng lại " khinh miêu đạm tả" ( nhẹ nhàng bâng quơ ), làm cho Tiết Ý Nồng cảm thấy yêu thương, chỉ muốn cưng chìu, Từ Sơ Đồng nhìn thấy được điều này trong ánh mắt của nàng ấy. "Hoàng thượng yên tâm, ta không sao."

Tiết Ý Nồng gật đầu, chưa bao giờ biết nói lời an ủi, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Từ Sơ Đồng. Từ Sơ Đồng không ở lại bao lâu, liền mỉm cười đi ra ngoài, vừa quay lưng, đôi mắt đỏ bừng ngập tràn nước mắt. Quả nhiên, Tiết Khinh Cầu lừa dối nàng! Khóe miệng nàng cong lên nụ cười âm ngoan.

Nàng muốn ăn thịt của Tiết Khinh Cầu, uống máu của hắn, đem hắn nghiền xương thành tro, mới có thể làm nàng hả lòng hả dạ. Tốt nhất đừng cho nàng có cơ hội, nếu không nàng muốn cho hắn biết, nàng tuyệt đối không dễ để người ta dắt mũi như vậy.
Vì chuyện này này, Từ Sơ Đồng không thoải mái suốt hai ngày.

Đảo mắt, đã đến trừ tịch. Sự bận rộn trong cung dường như đã dừng lại, đủ thể loại quan yến đã sớm chuẩn bị xong. Chỉ là không phong phú bằng năm ngoái, dù sao tình hình thiên tai đang diễn ra nghiêm trọng. Dù vậy Tiết Ý Nồng cũng rất phấn khích, đơn giản cử hành một chút, còn lại giao hết cho Dư Thừa tướng, để hắn chiêu đãi các loại quan yến.

Nàng tham dự một chút, rồi sau đó cùng gia quyến tụ tập.

Gia yến được tổ chức ở Dưỡng Tức Cung của Thái hậu. Tất cả gia quyến của Tiết Ý Nồng đều tham dự, trừ bỏ những người thân thiết bên cạnh, những người còn lại nàng dự định dịp này sẽ mời họ. Ngoại trừ cô mẫu là thái hậu, phụ mẫu của nàng, còn có tỷ tỷ, tỷ phu, cháu trai, cháu gái, muội muội, Dư Thời Hữu, còn có nàng.
Mặc dù là như vậy, cũng mất hai ba bàn.

Nhóm tỷ tỷ, tỷ phu mấy năm nay nhàn rỗi, chăm lo khai chi tán diệp, liền tạo ra không ý đại tiểu hài tử, chỉ nhóm người này thôi đã chiếm hết 2 bàn.

Tiết Ý Nồng có tất cả ba vị tỷ tỷ, đều là mỹ nhân, đoan trang, nền nã. Nhưng do sinh sớm, nay đã gần 35, 35 tuổi. Nếu vào thời hiện đại vẫn được xem là thời hoàng kim của nữ nhân. Nhưng trên đầu các nàng đã xuất hiện vài sợi tóc bạc, khóe mắt đã ẩn hiện vài nét chân chim, xem ra ở trong nhà cũng không nhàn tản.

Ánh mắt Tiết Ý Nồng chuyển sang ba vị tỷ phu. Bình thường nàng bận rộn không có thời gian gặp bọn họ. Nay vừa nhìn thấy, trong lòng có chút bất mãn. Tỷ phu còn già dặn hơn so với tỷ tỷ. Nàng nhớ rõ mà đã có tra rõ hoàn cảnh từng người. Bọn họ chỉ mới gần 40 tuổi, mà dáng vẻ như 50 – 60 tuổi, nước da vàng vọt, giống như bị suy dinh dưỡng mãn tính, so ra còn kém hơn lão phụ thân Tiết Định Sơn của nàng. Ông ấy đã ngoài 60 mươi, nhưng đôi mắt tinh tường, tràn đầy năng lượng. Nhìn lại mấy vị tỷ phu này, không khỏi nghĩ đến bọn họ quen hưởng cuộc sống an nhàn suиɠ sướиɠ, lười vận động, không chịu làm việc, chỉ lo hưởng thụ.
Tiết Ý Nồng nhìn thấy lắc lắc đầu, nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng chốc vài năm sẽ đi thăm Diêm Vương. Hơn nữa, nhìn những người này e rằng khó trở thành phụ tá đắc lực của nàng. Xem ra nếu muốn thu thập những kẻ lòng dạ khó lường trong triều, nàng cần phải ươm mầm nhân tài khác.

Có Tiết Định Sơn ở đây, hiển nhiên gia yến do hắn chủ trì. Hắn có vài lời mở đầu rồi chúc phúc mọi người. Mọi người ăn trong im lặng. Bọn nam tử ngồi vào bàn là uống rượu, bàn về những chuyện trong kinh thành, khó tránh khỏi nhàm chán.

Tiết Ý Nồng ngồi một lúc cảm thấy buồn chán, nhưng vẫn phải ngồi cùng. Sau đó đi đến chỗ nữ quyến, bồi Hạ thái hậu . Trong nhóm nữ quyến, các tỷ tỷ thập phần thân thiết, "Hoàng thượng, cũng đã thành thân mấy tháng , có tin tức gì tốt chưa?" Các nàng mới vừa hỏi Hoàng hậu, Hoàng hậu không nói. Tất cả mọi người là nữ tử, tự nhiên hiểu được vấn đề này nằm ở đệ đệ của bọn họ, không khỏi làm điều thừa, đặt thẳng câu hỏi này.
"Trẫm phúc bạc, nên chưa có!"

Thái hậu nói: "Chỉ sợ không phải phúc bạc, mà là không cố gắng hết mình đi! Dù là loại đất cằn cỗi, chỉ cần người siêng năng cày cấy, bón phân quanh năm, cuối cùng cũng sẽ có thu hoạch. Nếu không gieo trồng, không tưới nước, chỉ nói phúc bạc, Hoàng thượng ngài thấy ai gia nói có đúng không?"

Tiết Ý Nồng xấu hổ, chỉ nói: "Thái hậu nói chí phải."

**** 08/04/2022 ****

#### Lời editor ####

Truyện đăng duy nhất ở truyenlol.com. 

Link chính chủ: https://www.wattpad.com/1212506394