Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 20




Phía nam núi Phúc Chu có một đàn tế là vườn thuốc của hoàng gia, bên trong trồng rất nhiều loại dược liệu, chuyên cung câp nguyên liệu chế thuốc cho cung đình.

Tạ Thù nghỉ dưỡng bệnh vài ngày, sau đó một mình đi tới đàn tế, ở nơi đó chọn một khoảnh đất nhỏ chôn chiếc răng kia xuống, làm một phần mộ giả.

Nàng một thân một mình nhưng lại dùng áo khoác bọc một đống đồ ăn và rượu ngon. Hồi nhỏ Hổ Nha phải vất vả kiếm đồ ăn sống qua ngày, giờ ngủ yên trong lòng đất, nàng nhất định phải phụng dưỡng hắn. Nhưng vì không muốn người khác phát hiện, đồ ăn đều được gói kỹ chôn xuống lòng đất, rượu ngon thì được vẩy bên trong phần mộ, phần mộ giả cũng được làm rất nhỏ.

Bao giờ xác định được hắn thật sự đã chết, sẽ làm cho hắn một cái mộ thật lớn.

Đi ra ngoài đàn tế, chợt nghe thấy trên núi Phúc Chu văng vẳng tiếng đàn, nàng nhất thời hiếu kỳ, dọc theo đường núi đi tới.

Bấy giờ cũng đã giữa trưa, trời nắng chang chang, nàng vẫn mặc y phục trong lẫn ngoài đầy đủ kín đáo, lúc này cất bước đi lên núi mới cảm thấy hơi lạnh.

Lương đình lần trước gặp Vệ Ngật Chi ở đó nay có một người đang ngồi, y phục để mở, đang ngồi đánh đàn. Giữa không gian yên tĩnh vắng lặng, chỉ một mình hắn ngồi đó, ngay cả một người hầu hạ cũng không có.

Tạ Thù không thích âm luật, lên đây chỉ vì nghe khúc nhạc mà nhớ tới Hổ Nha, mà hiện giờ lại vì hành vi phóng túng của người này thu hút nên không kìm được mới tiến lại gần.

Người kia nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, mày kiếm hơi nhướng lên, phong lưu bất tận.

“Ồ, đây chẳng phải là Thừa tướng đấy sao?”

Tạ Thù cười cười, đi vào trong đình: “Sao Vương Thứ sử lại ở đây?”

Vương Kính Chi dừng đánh đàn, rót rượu vào chén cười nói: “Muốn tới thì tới thôi, Thừa tướng có muốn uống một chén không?”

Tạ Thù ngồi xuống vị trí đối diện hắn: “Cũng được.”

Vương Kính Chi có vẻ đã ngà ngà say, ánh mắt mơ mơ màng màng, giúp Tạ Thù rót rượu rồi nói: “Dường như Thừa tướng rất yêu thích nhạc sư mà ta đã biếu tặng.”

Tạ Thù ngẩn người: “Hả?”

“Nhìn sắc mặt ngài buồn bực như vậy, có lẽ vẫn đang nhớ hắn nhỉ.”

Tạ Thù không khỏi sinh lòng bội phục, một kẻ đã say chuếnh choáng lại còn có thể nghe lời đoán ý, đám con cháu thế gia này thật sự lợi hại.

“Coi như là vậy đi.”

Vương Kính Chi vốn không hề an ủi nàng, trái lại còn cười ha ha: “Nói như vậy, Thừa tướng ngài thật sự thích đàn ông ư?”

“Thật thật giả giả, có gì khác nhau sao?”

“Đương nhiên có sự phân biệt, sau này ta và Thừa tướng sống chung với nhau cũng được đấy chứ, nhưng tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy.”

Tạ Thù nhấp một ngụm rượu: “Ngươi say rồi.”

Vương Kính Chi lại cất tiếng cười to, cười xong bỗng nhiên đổ ập xuống bàn, lăn quay ra ngủ.

Tạ Thù vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn xung quanh, thật sự nơi này chỉ có hai người bọn họ, nên để mặc hắn ngủ nơi này hay là đưa hắn xuống núi nhỉ?

Nàng đứng dậy chọc chọc người hắn một cái, hắn đột nhiên tỉnh dậy, nhanh chóng tóm lấy tay nàng, sau đó lại sững người rồi vội vã buông tay ra: “Bình thường quen đùa giỡn với người nhà, Thừa tướng đừng cười chê.”

Hắn nhìn gương mặt Tạ Thù, một tay chống cằm, than thở: “Phù dung hé nở sắc khuynh thành. Nếu Thừa tướng là nữ tử, ta chắc chắn sẽ tới cửa cầu thân, ha ha ha…” Cười xong lại gục mặt xuống bàn.

Tạ Thù lắc đầu, kệ hắn, nàng phải xuống núi thôi.

Lúc lên núi trời vẫn còn nắng chang chang, đến khi đi xuống lại thấy mây đen dày đặc, chỉ một chốc lát đã mưa bay đầy trời.

Tạ Thù đi được một đoạn lại quay lại, dùng chiếc áo khoác bọc đồ cúng tế khi nãy khoác lên người hắn, tránh đến lúc hắn tỉnh lại sẽ nói nàng không có tình người.

Quay về Tạ phủ thì thấy Mộc Bạch dẫn một đám người chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy nàng thì vội vàng ra nghênh đón: “Công tử đã về rồi, người đi ra ngoài một mình thật khiến thuộc hạ sợ chết hiếp, thuộc hạ đang định đi tìm người đây.”

Tạ Thù miễn cưỡng nở nụ cười: “Chẳng phải ta đã về đây rồi sao?”

Mộc Bạch thấy tâm tình nàng vẫn buồn bã như vậy, vội vã chuyển đề tài dời sự chú ý của nàng: “Đúng rồi, chuyện công tử phái thuộc hạ đi điều tra, thuộc hạ đã làm xong, bên phía Ninh Châu không hề có chuyện quân Tần phục kích rồi giết người, tờ thư hỏa tốc kia là giả. Còn nữa, Nhiễm công tử quả thật có điều động binh mã trong phủ.”

Ánh mắt Tạ Thù ngời sáng: “Thật chứ?”

“Tuyệt đối chính xác ạ.”

Tạ Thù thở phào một hơi, không ngờ rằng mình lại đoán đúng.

Hiện giờ nàng đã cho Tạ Nhiễm một phần quyền lực nhất định, thư hỏa tốc kia có thể gửi trực tiếp tới cho nàng, nhưng ngày hôm ấy lại do Tạ Nhiễm đưa tới, khó trán khiến nàng hoài nghi.

Đám nhạc sư, ca cơ kia do Tạ Thù tự tay chọn lựa, Tạ Nhiễm không thể cài người vào trong đó nên chắc chắn sẽ chờ đến khi đoàn người ra khỏi thành Kiến Khang sẽ sai người đi trừ khử Sở Liên, lại còn dùng thư hỏa tốc làm cớ.

Nhưng Tạ Nhiễm quả thật có bản lĩnh, thư hỏa tốc kia đúng là không chê vào đâu được, mặc dù Tạ Thù có phái người đi thăm dò nhưng trong lòng cũng tin vài phần.

“Binh mã trong phủ điều động bao nhiêu?”

“Chỉ điều động mấy chục người, thuộc hạ đã phái người đuổi theo, chặn hành trình của bọn họ, muộn nhất là ngày kia sẽ quay về.”

Tạ Thù gật gù: “Tốt lắm, đi truyền lời ta, thu ấn tín mà ta cho Nhiễm công tử lại. Còn nữa, sau này binh mã trong phủ chỉ được phép nghe mệnh lệnh trực tiếp từ ta, bất luận là ai cũng không có quyền điều động.”

Mộc Bạch thấy sắc mặt nàng lạnh lẽo như vậy, không dám chần chừ, nhanh chóng đi làm.

Tạ Thù trở về phòng tắm rửa thay y phục, đến khi ra thư phòng thì tinh thần đã sảng khoái hơn nhiêu.

Thực ra nàng vẫn có ý riêng, không cần biết nàng và Hổ Nha có quen biết nhau hay không, nhưng người ngoài đã tung tin đồn nàng yêu thích Hổ Nha, sau này chắc chắn sẽ khiến hắn rơi vào guồng xoáy thị phi. Đám sứ thần Thổ Dục Hồn đã nói quốc chủ của bọn họ vô cùng yêu thích tiếng đàn trúc, nhưng đáng tiếc phía họ lại không có người nào am hiểu nhạc cụ này, khi nàng muốn sắp đặt cho Hổ Nha đã nghĩ ngay tới nơi này.

Ở một đất nước không chuộng nhạc điệu ca múa như đại Tấn, những đào kép ấy chỉ là một thứ đồ chơi, nếu đi tới chỗ Thổ Dục Hồn yêu chuộng ca mua kia, ít nhất bọn họ còn có thể được coi là nghệ nhân.

Hổ Nha chắc chắn cũng giống như nàng, không để tâm sống ở nơi nào, chỉ cần có thể sống sót, có thể sống tốt là được. Chỉ có những người từng giãy giụa bên bờ vực tử vong mới có thể xem nhẹ mọi thứ, chỉ cần còn sống là còn tất cả.

Nàng chợt nhớ tới chiếc răng kia, lúc đó quá đau lòng, bây giờ suy nghĩ lại, lại cảm thấy hơi ngu.

Thôi kệ, cùng lắm là lại đào lên là được.

Sau khi Mộc Bạch rời khỏi lvh, Tạ Nhiễm vẫn lặng lẽ đứng yên bên cửa sổ, hồi lâu không động đậy.

Hắn không làm sai, dù chỉ là một phần. Trước kia bạn thời thơ ấu tới thăm hắn, không hiểu vì sao lại biết được thân phận thực của hắn, sau khi ra về đã đi rao tin ở bên ngoài, may mà Tạ Minh Quang sớm phát hiện nên đã kịp ngăn chặn hậu họa.

Cõi đời này trừ bản thân ra, không thể tin tưởng bất kỳ ai, nếu đã có nhược điểm thì phải nhanh chóng nhổ cỏ tận gốc.

Tám năm trước ở Kinh Châu vốn là địa ngục của nhân gian, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra. Có kẻ nhắm giữ nhược điểm của Tạ Thù trong tay, sao có thể yếu lòng cho qua? Toàn bộ Tạ gia phải dựa vào Tạ Thù, ngay cả hắn cũng phải dựa vào Tạ Thù!

“Tại sao bá phụ lại kiên quyết chọn ngươi?” Hắn nắm chặt khung cửa sổ: “Lẽ nào ta đã ép sai người?”

Đợi tới kỳ hưu mộc lần sau, Tạ Thù bỏ Mộc Bạch ở nhà, lại đi bộ tới đàn tế.

Thừa tướng tới một lần, có thể là nhất thời hưng phấn, nhưng nếu có thêm lần nữa thì rất kỳ lạ. Đám cung nhân bên trong vườn thuốc phát hiện Thừa tướng tới hai lần, mỗi lần đều ở cùng một nơi, mà nơi đó lại đặc biệt trồng nguyên liệu chế ra Nhục Thung Dung[1].

“Nhục thung dung không phải để tráng dương bổ thận hay sao?”

“Thích đàn ông mà cũng cần phải tráng dương à? Ta còn tưởng rằng Thừa tướng như thế, sẽ nằm bên dưới cơ đấy?”

“Vớ vẩn! Thừa tướng ngồi ở vị trí cao vời vợi, sao có thể nằm dưới?”

“Ồ? Nói cũng đúng.”

Tạ Thù ra khỏi đàn tế, bông nhiên thấy có người vượt ngựa tới trước, Hồ phục trắng muốt, anh khí ngời ngời, không phải Vệ Ngật Chi thì là ai.

Thấy trái phải không có ai, hắn giục ngựa tiến lên, cúi người cười nói: “Sắc mặt Như Ý tốt hơn rất nhiều rồi đấy.”

“Đúng vậy, Trọng Khanh vẫn còn chưa biết, hóa ra thư hỏa tốc kia là giả, ân nhân của ta vẫn chưa chết. Với tài năng của hắn, đến chỗ Thổ Dục Hồn chắc chắn sẽ được người người tán thưởng, sau này sẽ không cần phiêu bạt bốn phương, cuộc sống không còn đáng lo nữa.”

Vệ Ngật Chi ngạc nhiên: “Thảo nào, biên cảnh cũng có binh mã của ta đóng giữ, ta còn đang nghĩ việc này là do thuộc hạ của ta không làm tròn chức trách, hóa ra chỉ là lời bịa đặt. Nhưng khi đó từ trong đô thành nhanh chóng truyền bá ra, kẻ tạo ra lời dối trá đó cũng rất giỏi đó chứ.”

Tạ Thù giật giật khóe môi: “Nói đúng lắm.”

Vệ Ngật Chi xuống ngựa, giao ngựa cho Phù Huyền lúc nào cũng theo sát ở phía sau, cùng nàng đi bộ về phía trước: “Đúng rồi, ngày ấy không phải đệ nói hắn là bạn thưở ấu thwo hay sao, tuổi thơ đệ thường mặc trang phục nữ tử, hắn sẽ không hiểu lầm gì đó đấy chứ?”

Tạ Thù âm thầm bội phục tâm tư cẩn thận của hắn, nhưng bên ngoài thì vẫn cười nói: “Hiểu lầm gì đó là sao, không phải là thầm mến ta đó chứ?”

Vệ Ngật Chi cười ha hả nói: “Ta không biết tuổi thơ đệ có dáng vẻ thế nào, nhưng nếu khi đó đẹp bằng một nửa bây giờ cũng có thể khiến bất kỳ nam tử nào cũng phải xao xuyến rồi.”

Tạ Thù lúng túng mỉm cười.

Hổ Nha thầm mến nàng ư? Chắc là không đâu, khi đó trong mắt mọi người đều chỉ có đồ ăn, ai lại nghĩ tới chuyện mờ mịt như vậy chứ?

Vệ Ngật Chi bỗng nhiên thở dài, ánh mắt nhìn về phương Bắc: “Người không chết là tốt rồi, nếu như khi đó ta cũng nhận được thư hỏa tốc giả thì tốt biết bao.”

Tạ Thù không ngờ lại khiến hắn nhớ tới chuyện đau lòng, cảm thấy xấu hổ.

Thực ra trước khi nghe về chuyện của Vệ Thích Chi nàng vẫn luôn cho rằng, đám con cháu thế gia như Vệ Ngật Chi thì làm gì có chuyện gì đáng buồn.

Bọn họ lúc nào cũng có ở trên cao, rượu ngon và giai nhân vờn quanh, nếu bất chợt có đau lòng cũng chỉ vì ngắm cảnh mà sinh tình, hoặc là không thể kỳ vọng vào quan to lộc hậu mà thôi.

Bọn họ không biết thế nào gọi là côn trùng bay đầy trời, khắp nơi đất đai nứt nẻ, không biết thế nào là đói khỏ, là sinh ly tử biệt, càng không biết rằng sống trên thế gian này được ăn no mới là chuyện đáng ăn mừng nhất.

Sống ở Tạ phủ tám năm, nàng cho rằng bản thân mình đã nhìn thấu bản chất của thế gia, nhưng sau khi gặp Vệ Ngật Chi mới phát hiện ra, những điều nàng biết lại không hề liên quan tới hắn.

Nàng có ý định dời sự chú ý nên đề nghị: “Đã lâu không uống rượu, không bằng bây giờ ta và huynh đi uống vài chén đi?”

Vệ Ngật Chi hoàn hồn, cười gật gù: “Được.”

Vừa định xuất phát thì phía sau truyền tới tiếng xe ngựa, có người hô lớn: “Thừa tướng dừng bước.”

Tạ Thù xoay người lại, hóa ra là Vương Kính Chi.

Vương Kính Chi dừng xe lại rồi nhanh chóng bước xuống, đi tới hai tay dâng lên chiếc áo được gấp gọn gàng ngay ngắn: “Ngày ấy hạ quan say rượu đã thất lễ, mạo phạm Thừa tướng, Thừa tướng đại nhân đại lượng, lại còn khoác áo cho hạ quan, thật sự xấu hổ đến cực điểm.”

Tạ Thù nhận lấy cười nói: “Chỉ là việc nhỏ mà thôi, nếu Thứ sử bị cảm sẽ mệt lắm, bản tướng vừa mới khỏi bệnh, nên hiểu cảm giác bị ốm mệt mỏi đến đâu.”

Vệ Ngật Chi nhìn hai người này như có giao tình riêng, quyết định chen vào: “Sao Vương thứ sử lại mạo phạm Tạ tướng thế?”

Vương Kính Chi lúng túng: “Chuyện này… thật sự rất khó mở miệng.”

Tạ Thù biết tính Vệ Ngật Chi, sợ giấu đầu hở đuôi lại khiến hắn sinh nghi, nên thoải mái nói: “Nhắc tới cũng không sợ Vũ Lăng vương chê cười, Vương Thứ sử nắm tay bản tướng trêu ghẹo, nói nếu bản tướng là nữ tử, hắn sẽ tới tận cửa cầu thân đấy, ha ha ha.”

Vương Kính Chi lắc đầu một cái, chính mình cũng cảm thấy buồn cười.

Vệ Ngật Chi liếc mắt nhìn gò má Tạ Thù: “Thì ra là như vậy.”

Vương Kính Chi thấy Vệ Ngật Chi ở đây, bất ngờ nảy ý: “Hôm nay đúng dịp gặp gỡ Thừa tướng và Vũ Lăng vương đồng hành tại đây, hai vị không ngại tới biệt viện của ta ở gần đây chơi một chuyến chứ?”

Tạ Thù nhìn Vệ Ngật Chi: “Ý Vũ Lăng vương thế nào?”

“Thừa tướng toàn quyền quyết định.”

“Vậy cung kính không băng tuân mệnh.”

Lúc lên xe, Vệ Ngật Chi cố ý kéo dài khoảng cách với Vương Kính Chi, nói khẽ với Tạ Thù: “Vương Tạ tranh đấu đã nhiều năm, không ngờ đệ lại có thể qua lại gần gũi với Vương Kính Chi như vậy.”

Tạ Thù nhỏ giọng cười nói: “Đâu có, ngẫu nhiên gặp phải mà thôi, gần gũi với ta cũng chỉ có một mình huynh.”

Vệ Ngật Chi nghe nàng trả lời, bỗng nhiên cảm giác lời mình vừa nói hình như có phần ghen tị chua chua, không khỏi nhăn mày.

[1] Nhục thung dung: tên 1 vị thuốc đông y