Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 26




Sĩ tộc phía nam có tiền, nhà họ Tạ có quyền, Lục Trừng có ý muốn chọn Tạ Thù làm con rể, Hoàng đế chính là người cảm thấy không ổn.

Là người đứng đầu phe ủng hộ Hoàng đế, ngay đêm ấy liền Vệ Ngật Chi bị gọi vào cung, cùng Hoàng đế mật đàm đến hơn nửa đêm.

Hôm sau vừa hạ triều xong, Vệ Ngật Chi lại leo lên xe Tạ Thù.

Lúc ấy trời vẫn còn tối, Tạ Thù vừa thấy có người đi vào liền lui về phía sau, thấy rõ là hắn mới thở phào nhẹ nhõm: “Ta còn tưởng Bùi Duẫn còn tới nữa chứ.”

Vệ Ngật Chi hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống liền vào thẳng vấn đề: “Đệ có định đồng ý với đề nghị kết thông gia của Lục Trừng không vậy?”

“Nào dám chứ, ta sợ ông ta tìm một nữ thích khách đóng giả làm tân nương, sau đó đúng vào đêm động phòng hoa chúc ta chết ngay tại chỗ vì đền mang cho con trai hắn, chậc chậc, mới nghĩ đã thấy sợ rồi.” Tạ Thù phe phẩy cây quạt, lắc lắc đầu.

“Vậy đệ có muốn ta giúp không?”

“Đương nhiên!” Tạ Thù gập quạt lại chỉ hắn: “Kẻ không trượng nghĩa nhất chính là huynh! Trước kia rõ ràng sĩ tộc phía nam muốn đối phó với cả hai chúng ta, nhưng giờ lại chỉ chĩa dùi về phía ta, tự bản thân huynh nói xem có công bằng hay không?”

Vệ Ngật Chi giả vờ giả vịt suy nghĩ một lát lầm bầm: “Nhưng ta có nghĩ kế giết con trai nhà người ta đâu.”

“Vệ Trọng Khanh!”

“Được rồi, được rồi!” Vệ Ngật Chi cười nói: “Cũng không thể dùng biện pháp mạnh đàn áp thế lực phía nam, nhân lúc chuyện này còn chưa được quyết định chính thức, đệ tốt nhất nên tránh đi một thời gian.”

Tạ Thù thở dài: “Huynh cho rằng ta chưa nghĩ tới chắc? Nhưng ta lại không phải là huynh, chỉ cần lấy cớ dẫn binh đi tuần tra biên giới là có thể rời khỏi Kiến Khang.”

Vệ Ngật Chi nhìn nàng: “Vậy ra đi tuần tra biên giới, dẫn đệ theo thì thế nào?”

Tạ Thù ngẩn ra: “Không được đi, dù sao trong mắt người ngoài, chúng ta không hòa thuận, sao bệ hạ có thể đồng ý?”

“Yên tâm, bệ hạ sẽ đồng ý thôi.” Vệ Ngật Chi cười cười, vén mành đi xuống.

Tin tức này nhanh chóng được lan truyền, Tương phu nhân phiền muộn đã lâu sau khi biết được tin này liền vui vẻ cười đến mức không khép được miệng, lập tức đi tìm Vệ Ngật Chi.

“Ta nghe nói thằng nhóc nhà họ Tạ cũng phải thành thân có đúng không? Đây là cơ hội tốt, con mau mau phá tung chuyện vui của nó cho ta.”

Vệ Ngật Chi buồn cười: “Mẫu thân luôn ăn chay niệm phật, sao lại có ý phá hỏng nhân duyên người khác như thế?”

“Ai bảo hắn khiến ta khó chịu! Thù này mà không báo, ta không có mặt mũi gặp Phật tổ!”

Vệ Ngật Chi ra sức gật đầu: “Vâng, vậy con nhất định sẽ phá tung chuyện đó!”

Tương phu nhân vô cùng dễ chịu, cũng không tiếp tục giận hắn, lại vui vẻ đi chăm sóc hoa cỏ.

Hoàn Đình cũng biết tin, bực dọc chạy tới Tạ phủ.

Nói thật, hắn rất thích tướng mạo của vị biểu ca này, phải nói là cực kỳ yêu thích, giống như thích một bức danh họa, chỉ muốn giấu đi không cho ai thấy.

Đều là đàn ông, chính hắn cũng biết bản thân không có cơ hội, nhưng dù sao hắn còn có muội muội kia mà! Lần trước Tạ Thù còn dặn hắn để ý xem nhà ai có cô nương tốt, hắn đã sớm dự định để đôi bên ‘đã thân lại càng thêm thân’.

Trong mắt hắn, Tạ Thù có thích đàn ông chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, chờ đến khi hết hứng mới biết quan hệ nam nữ tuyệt vời đến đâu, dĩ nhiên là không phải hắn nghĩ tới chuyện bậy bạ. Hắn còn đang định tóm biểu ca về đây gả cho muội muội nhà hắn, thế mà nhà họ Lục lại dánh tranh giành khiến hắn giận muốn nổ phổi.

Hoàn Đình được người hầu dẫn tới chỗ ở của Tạ Thù, Mộc Bạch đứng canh ở nơi đó, nhìn thấy hắn vội vàng ngăn lại: “Xin Hoàn công tử dừng chân, công tử nhà ta đang có khách bàn chuyện quan trọng, lúc này không tiện gặp ai đâu.”

Hoàn Đình “hừ” một tiếng: “Chuyện quan trong thì phải bàn ở thư phòng chứ? Giờ đang là giữa trưa, huynh ấy chắc chắn đang chợp mắt, ngươi đừng hòng lừa ta.”

Vừa định xông vào thì chợt nghe thấy tiếng cười quen thuốc, hắn dừng chân lại ngó vào bên trong nhìn vài lượt, nhưng vẫn không thấy gì, cánh cửa kia vẫn đóng chặt.

Nhưng, đó là tiếng của Trọng Khanh mà….

“Mộc Bạch, người bên trong là Vũ Lăng vương phải không?”

Chuyện một kẻ bề ngoài thường xuyên đối nghịch với công tử nhà mình, nhưng thực chất lại thường xuyên đến cửa thế này sao Mộc Bạch có thể tùy tiện nói ra? Hắn rất oai phong lẫm liệt phủ nhận: “Không phải!”

“…’ Hoàn Đình đâu có tin hắn, hít một hơi thật sâu rồi vội vã xoay người rời đi.

Dương Cứ không biết chết ở đâu rồi, Hoàn Đình chỉ tóm được Viên Phái Lăng giữa đường liền kéo hắn vào trong hẻm.

“Không ổn rồi, ta còn đang thắc mắc vì sao Trọng Khanh lại ghét cái từ ‘đoạn tụ’ đến vậy, hóa ra hắn thật sự có huynh ướng như thế.”

Viên Phái Lăng mắng hắn: “Nói nhăng nói cuội gì đấy? Lại muốn chọc hắn tức giận phải không hả?”

“Không phải mà, ta vừa nhìn thấy hắn và biểu ca ta đóng chặt cửa phòng trêu đùa nhau…” Hoàn Đình thì thầm bên tai hắn vài câu, vẻ mặt vô cùng đau thương: “Ta vốn còn muốn cùng biểu ca đã thân lại càng thêm thân, lần này xem ra, cũng không thể hại muội muội rồi.”

Vẻ mặt Viên Phái Lăng đầy kinh hoàng, một lúc lâu sau mới phun được mấy chứ: “Không, biết, gì, hết….”

Tạ Thù ngồi trong phòng nhìn kỹ mật hàm mà Vệ Ngật Chi mang tới, nhíu mày nói: “Dựa vào những thứ này? Nếu chỉ dựa vào việc tóm được những thứ này cũng chưa chắc đã đánh đổ được Lục Trừng đâu.”

Vệ Ngật Chi ngồi đối diện nàng, bưng chén trà lên uống một hớp: “Nếu dễ dàng để ta tìm ra được nhược điểm như thế, vậy hắn cũng chẳng có gì ghê gớm.”

“Nói cũng phải, nhưng có thể chuyện nhỏ hóa lớn. Việc này ta sẽ giao cho người khác sắp xếp thỏa đáng, nhân lúc khoảng thời gian này chúng ta không ở đô thành, như thế Lục Trừng cũng sẽ không nghi rằng chúng ta ra tay.”

Vệ Ngật Chi gật gù: “Đúng vậy, ta đã báo cáo chuyện tuần tra biên giới với bệ hạ, nội trong ngày mai sẽ có thánh chỉ, đệ nhất định phải tới Ninh Châu à? Đi xa thật đấy.”

Tạ Thù cười nói: “Chỉ tới Ninh Châu thì mới có thể giải quyết triệt để mối hôn sự này.”

“Là sao.”

“Cứ đến rồi sẽ biết.”

Vệ Ngật Chi nhìn nàng giữa mùa hè còn ăn mặc kín mít, trên trán mướt mát mồ hôi, không kìm được buột miệng hỏi: “Sao đệ không mặc ít đi một chút?”

Vì chuyện này mà mấy ngày nay Tạ Thù bị rất nhiều người hỏi, bình tĩnh trả lời: “Sợ nắng.”

‘Ở trong phòng đâu có liên quan gì.’

Tạ Thù nhíu mày: “Chẳng lẽ giờ muốn ta thoát y ngay trước mặt huynh chắc?”

Vệ Ngật Chi câm nín, cúi đầu uống trà, không nói thêm nữa.

Tạ Thù cất mật hàm cẩn thận, lúc quay lại vẫn thấy hắn đăm chiêu như thế, chợt cảm thấy buồn cười.

Không ngờ tên này chẳng biết đùa gì cả.

“Trọng Khanh à, lần trước Hoàn Đình nói linh tinh thôi, huynh cần gì phải bận tâm như vậy?” nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cố ý nắm tay hắn: “Chúng ta là huynh đệ, có thể ngu đệ thật sự thích đàn ông, nếu huynh cứ kiêng dè như vậy, tốt nhất chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đi.”

Mu bàn tay tiếp xúc với lòng bàn tay mềm mại, nhưng chỗ tiếp giáp với ngón tay lại có vết chai hơi thô ráp. Vệ Ngật Chi lại thấy phiền muộn, lật tay cầm lấy tay nàng: “Như Ý!”

“Hả?”

Vệ Ngật Chi nhìn nàng, ý cười tràn ngập rồi buông tay ra.

Chẳng qua là vì bị tướng mạo ấy mê hoặc mà thôi. Tạ Thù, nếu đệ không phải là đàn ông, ta thề sẽ đòi lại món nợ tích lũy suốt bấy lâu nay bằng sạch!

“Không sao, ta về trước để chuẩn bị!”

Tạ Thù mỉm cười dõi theo bóng hắn rời đi, lặng lẽ xoa mu bàn tay, lực mạnh quá, sau này không trêu hắn nữa.

Quả nhiên Hoàng đế hạ chỉ, vì muốn chỉnh đốn tình trạng ở biên giới Ninh Châu, lệnh cho Vũ Lăng vương dẫn binh đi tuần tra biên ải, lại vì muốn tăng sĩ khí của binh lính, liền phái Thừa tướng thay mặt Hoàng đế trực tiếp đi giám sát.

Dương Cứ ngồi trong tiệm rượu cầm chén nhấp một ngụm rồi lắc lắc đầu: “Các người đừng có suy đoán lung tung, bây giờ ở trong triều chỉ có hai người bọn họ là quyền cao chức trọng, bệ hạ dùng cả hai người bọn họ một lúc là vì muốn biểu đạt tâm ý coi trọng canh phòng biên ải mà thôi.”

Viên Phái Lăng ngồi đối diện hắn nuốt ngụm rượu xuống: “Ta cũng không muốn suy nghĩ linh tinh như Ân Bình nhưng hắn nói chính mắt nhìn thấy, không giống như giả vờ.”

Hoàn Đình thở dài: “Một người là người ngọc, một người là đại nhân vật, vì cớ gì lại đi tới bước đường này?”

“Đúng vậy, haizz…” Viên Phái Lăng đau xót thở dài theo.

Dương Cứ thầm nghĩ, giờ chỉ muốn cắt đứt quan hệ với hai tên hấp này.

Vũ Lăng vương và Thừa tướng cùng rời khỏi Kiến Khang tới Ninh Châu, việc này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Tương phu nhân học tập Gia Cát Lượng, đưa cho Vệ Ngật Chi một túi gấm được gói cẩn thận, nói với hắn: “Ta đã chuẩn bị kỹ càng, nếu như thằng nhóc nhà họ Tạ dám gây bất lợi cho con, con cứ y kế mà làm.”

Vệ Ngật Chi cung kính nhận lấy, Phù Huyền cảm thấy vẻ mặt hắn rõ ràng biểu lộ cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

Tháng sáu giữa mùa hè, hai người đầu tiên vào trong cung bái biệt Hoàng đế, đi qua hai cổng Tây Hoa và Tây Minh mới ra tới cổng Tây Ly, trên đường dân chúng vây quanh đông nghịt đến mức nước chảy cũng chẳng lọt.

Phù Huyền đi đầu mở dường, Mộc Bạch dẫn người bọc hậu, ở giữa là xe ngựa của Thừa tướng và xe ngựa Vũ Lăng vương một trước một sau cùng với đội quân lần lượt bước đi, khí thế cuồn cuộn.

Tạ Linh dẫn theo đám hộ vệ đưa tiễn, luôn miệng nói đã huấn luyện rất hiệu quả, muốn phái bọn họ đi theo bảo vệ an nguy của Thừa tướng.

Tạ Nhiễm ở trong đội ngũ đưa tiễn, bận bịu ngăn cản hắn, vừa khuyên can vừa lừa gạn cuối cùng đuổi hết đám người ở lại.

Đến khi rời khỏi cổng Tây Ly, không cần phải chào từ biệt gì nữa, Tạ Nhiễm leo lên xe của Tạ Thù, bấy giờ mới bực bội oán than.

“Thôi kệ đi, dù sao ông ấy cũng có ý tốt mà.” Tạ Thù đang rất nóng, nàng quen có Mộc Bạch hầu hạ, bây giờ Mộc Bạch lại bọc hậu phía sau, nàng cũng không muốn dùng những người khác, tự cầm quạt, quạt lấy quạt để.

“Sắc mặt Thừa tướng không ổn, chắc do trời quá nóng mà ngươi lại mặc quá nhiều đó mà.” Tạ Nhiễm lấy một gói nhỏ từ trong tay áo ra, nhét vào tay nàng: “Thừa tướng đúng là đồ không biết hưởng thụ, có rất nhiều cách tránh nóng, dặn dò người hầu làm là được, ngươi còn sợ nhà họ Tạ làm không nổi chắc?”

Tạ Thù đón lấy, cảm thấy mát lạnh tận tim gan, sảng khoải than thở: “Hóa ra là khối băng, Thoái Tật, lần này ngươi làm được chuyện tốt rồi đấy!”

Tạ Nhiễm liếc mắt nguýt nàng: “Chuyện tốt mà ta từng làm đâu phải có mỗi chuyện này.”

“Vâng, vâng, vâng, đều tốt cả.”

Tạ Nhiễm thấy nàng chỉ vì một khối băng đã bị mua chuộc, cảm thấy rất buồn cười.

Có khối băng trong tay, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng dù sao băng cũng sẽ tan. Đến quận Tuyên Thành, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi thì một bao băng đã chảy thành nước len theo khe hở chảy xuống đất.

Tạ Thù cả người tê mỏi ngồi trong xe, khẽ thở dài kéo kín cổ áo.

Thứ sử Tuyên Thành Bùi Quân đã sớm ra đón tiếp, Tạ Thù sửa soạn xong xuôi bước xuống, vừa thấy hắn liền cảm thấy tim thắt lại.

Cũng may có Vệ Ngật Chi xuất hiện đúng lúc, nhắc nhở nàng một câu: “Hắn là huynh đệ sinh đôi của Bùi Duẫn.”

Tạ Thù mếu máo hỏi: “Thế hắn có thích đàn ông không?”

Vệ Ngật Chi liếc xéo nàng: “Thế chẳng phải càng hợp khẩu vị Tạ tướng hay sao?”

“…”

Bùi Quân nào có biết em trai mình làm chuyện xằng bậy, rất nhiệt tình dẫn hai vị trọng thần về phủ đệ nghỉ ngơi, trên đường thấy thái độ Thừa tướng lạnh nhạt, mà sắc mặt Vũ Lăng vương cũng không vui, còn tưởng rằng hai người này trên đường vẫn đao kiếm liên tục, càng thêm cẩn thận hầu hạ, không dám thất lễ.

Vốn tưởng rằng đến tối sẽ dễ chịu hơn, ai ngờ đêm đó ở Tuyên Thành, ngay cả một tia gió cũng chả có, đúng là nóng chết được.

Vì không phải ở Tạ phủ nên Tạ Thù hết sức cẩn thận, sau khi tắm rửa xong còn buộc ngực cẩn thận, nóng đến mức lăn qua lộn lại trên giường không thể ngủ được.

Một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau lại lên đường, cả người cứ mệt mỏi như thế.

Vệ Ngật Chi lại rất thoải mái, mặc áo bào rộng trắng như tuyết, cài thắt lưng to bản, đứng thẳng đón gió, còn gọi Tạ Thù: “Xin Tạ tướng dời bước tới xe ngựa bản vương, bản vương có chuyện muốn bàn.”

Tạ Thù gật đầu, khó chịu theo hắn lên xe.

Đoàn người bắt đầu khởi hành, thân thể nàng lắc lư theo từng bước di chuyển của xe ngựa, Vệ Ngật Chi cố gắng bắt chuyện để nàng tỉnh táo hơn nhưng hầu như nàng không nghe lọt tai cái gì, uể oải nói: “Rõ ràng Lục Trừng muốn hại chết ta.”

Vệ Ngật Chi nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, cảm giác có gì đó không ổn, ngồi gần lại hỏi: “Có phải đệ bị ốm rồi không?”

“Không đâu.” Tạ Thù sờ trán: “Chẳng qua hơi đau đầu chút thôi.”

Vệ Ngật Chi vội vã sờ tay nàng, vô cùng lạnh lẽo, lại nhìn sắc mặt nàng, rõ ràng là không chịu nổi thời tiết nóng nực.

“Nếu còn tiếp tục như thế, chắc chắn đệ sẽ ngất xỉu đấy.” Hắn một tay đỡ bả vai nàng, một tay kéo mở cổ áo nàng.

“Làm gì thế?” Tạ Thù túm chặt cổ áo, lui ra sau, sợ hắn hiểu lầm lại vội vã bổ sung: “Huynh không sợ bị người ta nói đoạn tụ gì đó nữa à?”

“Lúc này còn để ý mấy chuyện đó làm gì?” Vệ Ngật Chi nhìn nàng. “Đệ mặc quá kín, ta giúp đệ nới lỏng cổ áo mà thôi.”

Tạ Thù vội vã đòi trở về xe mình: “Ta chỉ cần nghỉ một lát thôi, đợi lát nữa khỏe lại sẽ giải thích với huynh sau.”

Vệ Ngật Chi ngăn lại: “Lúc này không nên cử động, đệ cứ nằm ở đây, chỉ cần hóng mát một chút là ổn thôi.” Nói xong kéo nàng nằm xuống gối đầu lên đầu gối mình, nới lỏng cổ áo nàng.

“Huynh…”

“Không cần câu nệ tiểu tiết, đệ không có kinh nghiệm hành quân đường dài, cứ nghe lời ta đi, không sai đâu.”

Tạ Thù vô cùng mệt mỏi, chẳng còn chút sức lực nào, gần như cả người đều dựa cả vào hắn, chỉ có thể dùng quạt che mặt, âm thầm chửi một câu “Chỉ giỏi lợi dụng.” trong lòng.