Ngày Về

Chương 4




Mặc dù việc cô đã ly hôn không giấu diếm đồng nghiệp nhưng cũng hi vọng càng ít người biết càng tốt. Càng không hy vọng người khác biết danh tính của chồng trước, loại chuyện như vậy một khi có chút manh mối, người nhảy vào bát quái khẳng định không ít. Hôm nay, người ta biết chồng trước mình là Chu Yến Cầm, ngày mai sẽ có thể đào bới ra bối cảnh cũng như bối cảnh của anh ta, rồi đến lúc nguyên nhân ly dị cũng bị đào bới ra, như vậy không chừng ánh mắt mọi người nhìn cô sẽ thay đổi.

Dù sao ngay cả bạn thân của cô là Tô Cầu cũng khuyên cô không nên ly hôn: "Chu Yến Cầm trừ việc phong lưu ở bên ngoài, có chút nào đối xử không tốt với cậu? Ba giờ sáng, cậu gặp ác mộng, gọi điện thoại, chẳng phải đúng ngày hôm đó mau vé máy bay chuyến sớm nhất chạy về? Chuyện này xảy ra không phải lần một lần hai phải không? Ly hôn xong, có bao nhiêu tỷ lệ tìm lại được một người đối xử với cậu tốt như anh ta? Làm sao có thể đảm bảo tìm được một người đàn ông không trăng hoa chứ? Thời đại này, đàn ông ra ngoài tìm của ngon vật lạ không hiếm, cùng lắm thì anh ta tìm người đàn bà khác thì cậu cũng tìm người đàn ông khác thôi."

Đỗ Nhược Hành im lặng không nói gì. Không phải vô lực cãi lại mà là cảm thấy nếu như cãi lại căn bản cũng không có ý nghĩa. Có lúc thậm chí cô suy nghĩ một cách bi quan, trong thời đại này, việc người vợ lẳng lặng tha thứ cho chồng ngoại tình bên ngoài, cắn răng chịu đựng tủi nhục đã thành thói.

Đỗ Nhược Hành vừa lái xe vừa nghĩ, nếu như Uông Phỉ Phỉ biết người đàn ông tới đón Ôn Hoài hôm kia chính là chồng trước của cô sẽ sốc như thế nào. Nghĩ như vậy, Đỗ Nhược hành lại càng cảm thấy chán ghét Chu Yến Cầm. Nhưng người đang bị Đỗ Nhược Hành dùng ánh mắt lăng trì đến ngàn lần lại hoàn toàn không tỏ thái độ gì, ngồi ở ghế sau lên tiếng: "Người đàn ông cho Đề Đề thỏi chocolate tên gì?"

Đỗ Nhược Hành liếc mắt nhìn Chu Đề, cô bé đang gặm chocolate một cách rất vui mừng. Cũng không thể gây gổ trước mặt con gái, Đỗ Nhược Hành cắn răng nghĩ. Một lúc sau mới lạnh nhạt đáp: "Khang Thần."

Chu Yến Cầm dùng tay gõ gõ trên đầu, tiếp tục hỏi: "Anh ta là người nơi nào? Tôi nghĩ anh ta không phải người bản địa."

Đỗ Nhược Hành không nhanh không chậm mở miệng: "Anh đây là đang điều tra hộ khẩu hả? Bộ ăn sáng no quá nên không có việc gì làm nên tìm việc làm cho vui đấy hả?"

Chu Yến Cầm im lặng. Cách một lát mới nói, giọng nói có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Hai người đều im lặng, thình lình cô công chúa nhỏ Chu Đề đang ngồi bên cạnh nuốt ngụm chocolate, đánh vỡ yên tĩnh nói: "Chú Khang thật đẹp trai."

Chu Yến Cầm chợt nhíu mày, nhẹ nhàng đưa tay véo nhẹ mặt con gái, cười trêu chọc cô bé: "Con thì biết gì là đẹp trai với lại không đẹp trai? Nhưng mà Đề Đề thử nói xem, ba đẹp trai hay chú Khang kia đẹp trai hơn?"

Chu Đề không chút nghĩ ngợi, nói như đinh chém sắt: "Chú Khang đẹp trai hơn!"

Chu Yến Cầm liếc nhìn con gái bảo bối một cái: "Về thành phố T, ba sẽ mua chocolate cho con."

Chu Đề gãi gãi đầu nói: " . . . Cả hai người đều đẹp trai!"

Chu Yến Cầm nhàn nhạt nói: "Hai thỏi."

Chu Đề lập tức thay đổi quyết định: "Tất nhiên là ba đẹp trai hơn rồi!"

Quả thật không có khí tiết. Làm cho người mẹ là cô cảm thấy thạt mất mặt. Một lớn một nhỏ ngồi ghế sau đúng là một cặp cha con trời sinh.

Bởi vì hôm nay con gái đặc biệt đến thành phố S nên Đỗ Nhược Hành đã xin nghỉ một ngày, có đầy đủ thời gian làm một bữa trưa phong phú. Cô đã đi siêu thị mua rất nhiều thức ăn, hoàn toàn theo sở thích ăn uống của con gái, về nhà làm đầy một bàn thức ăn, tất cả đều sẽ vừa miệng con bé, chỉ ngoại trừ một món đó là bánh bí đỏ.

Bí đỏ là thứ mà Chu Đề không thể ăn được nhưng Chu Yến Cầm lại rất thích. Chỉ là Đỗ Nhược Hành đã thật lâu không làm món gì đó cho Chu Yến Cầm nên lúc vô tình đứng cạnh cửa nhà bếp, nhìn Đỗ Nhược Hành cẩn thận cắt bí đỏ thành lát, Chu Yến Cầm cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Đỗ Nhược Hành và Chu Đề có sở thích ăn uống giống nhau, có nghĩa là không có hứng thú với thức ăn họ nhà bầu bí. Tỉ mỉ làm món bánh bí đỏ, chỉ có thể là đang làm cho anh.

Ban đầu ở nơi xa xứ, Chu Yến Cầm được bố mẹ Đỗ Nhược Hành nhờ trông nom con gái, lúc đầu không biết sự tình đã từng dùng hai quả bí và sườn được ba mẹ gửi sang từ Trung Quốc hầm canh sườn cho cô ăn nhưng lần đó Đỗ Nhược Hành chỉ ăn sườn không ăn canh, cuối cùng anh hỏi cô, Đỗ Nhược Hành đã cao giọng nói: "Có thịt thì tại sao phải uống canh chứ? Đã rất lâu tôi mới được ăn sườn của Trung Quốc đấy, mất công ngồi ăn canh làm gì."

Hôm đấy mới nấu một quả bí nên hôm sau cậu thanh niên Chu Yến Cầm lại dự tính tiếp tục nấu canh bí nhưng mãi không tìm thấy quả bí đâu nữa mới hỏi cô tiểu thư Đỗ Nhược Hành, cô liền ngượng ngùng ấp a ấp úng nói: ". . . Thật ra thì em không thích ăn bí xanh…nên….em ném đi rồi."

Thời điểm đó Đỗ Nhược Hành mới mười mấy tuổi, được ba mẹ nuông chiếu thành thói nên rất tùy hứng, không bao giờ để ý đến cảm giác của người khác. Dĩ nhiên hiện tại cô cũng không phải là không tùy hứng nữa nhưng thời gian trôi qua cũng đã trưởng thành, học được cách nhìn sắc mặt người khác, danh tiếng bên ngoài còn tốt hơn cả anh, một khi là người quen biết đều khen ngợi không nhất lời, Đỗ tiểu thư vừa dịu dàng hào phóng lại có tính nhẫn nại.

Có lúc Chu Yến Cầm vô cùng không thích người khác khen cô như vậy.

Nhưng bất luận như thế nào, mấy năm nay Đỗ Nhược Hành làm chuyện gì, Chu Yến Cầm đều không thể khống chế được. Một khi cô muốn làm gì đó thì anh đều không thể ngăn lại.

Giống như ly hôn.

Chu Yến Cầm vốn cho rằng hôn nhân của bọn họ khác với hôn nhân của những người khác nhưng thực tế lại giống như nhau cả thôi. Hôn nhân giống như một ngôi mộ, không biết sau khi cưới bao lâu thì bắt đầu không hài lòng với người kia, thật ra thì cũng không hẳn là không hài lòng lẫn nhau, vào lúc tâm tình Đỗ Nhược Hành tốt vẫn có thể phối hợp với anh một chút về chuyện này chuyện nọ, hoặc là kể một ít chuyện cười khiến anh cảm thấy đỡ căng thẳng, nhưng khi tâm trạng không tốt thì luôn mắng thẳng vào mặt anh là anh đúng là ông chủ tư bản hút máu người, chỉ trích anh lại làm bao nhiêu việc trái với lương tâm hại bao nhiêu người trong sạch.

Ngày trôi qua ngày, những lúc vui vẻ thì ít, lạnh nhạt thì nhiều.

Cô ở trước mặt người khác vẫn cùng anh tương kính như tân, ân ân ái ái nhưng tận trong đáy lòng dần dần cảm thấy không chịu được tất cả những gì anh làm, bất kỳ Chu Yến Cầm có làm chuyện gì mờ ám thì tính khí khó chịu kia lại phát tác, thái độ lạnh nhạt, ngôn ngữ chua ngoa. Chu Yến Cầm vốn tưởng chuyện Đỗ gia phá sản khiến cô khó chịu trong lòng nhưng thời điểm anh ta muốn ra tay giúp một chút cô lại từ chối, phản ứng vô cùng kịch liệt, ánh mắt nhìn anh giống như nhìn một người xa lạ.

Tình trạng như vậy vẫn kéo dài đến ngày Đề Đề tròn hai tuổi, Đỗ Nhược Hành cong người ôm lấy hai chân, vùi mình trên sô pha ngẩn người, trong nhà bật máy sưởi, có chút nóng khiến hai má Đỗ Nhược Hành cũng đỏ lên, Chu Yến Cầm vừa về nhà, tiến tới mở miệng chọc cô vài câu, vừa sợ cô quá nóng nên với tay chỉnh lại máy sưởi, thình lình nghe thấy cô chậm rãi nói một câu: "Chu Yến Cầm, tôi đã suy nghĩ thật lâu, chúng ta ly hôn thôi."

Không do dự, không thương lượng, không dài dòng dây dưa, so với thủ đoạn của anh trên thương trường càng lưu loát dứt khoát hơn.

Từ sau đó, thái độ của cô đối với anh giống như chưa từng yêu.

*********

Trưa hôm nay, tâm tình Đỗ Nhược Hành rất tốt. Thời điểm tâm trạng không tốt, cô sẽ rất lười, phòng bếp cũng không muốn bước vào một bước, nhưng thời điểm tâm trạng tốt, cô có thể chế biến ra một bàn thức ăn tinh xảo, màu sắc hương vị so với đầu bếp Cảnh Mạn không kém là bao. Vì vậy từng đĩa, từng bát thức ăn được đem lên, khiến Chu Đề ngồi trước bàn ăn trợn tròn mắt lên nhìn.

Chu Đề là một đứa bé hiếu thuận, thời điểm dọn cơm, cô bé đã cầm lên một miếng bánh bí đỏ muốn đút cho ba mình nói: "Mẹ làm món ba thích nhất, ba mau ăn đi!"

Dưới ánh mắt tha thiết của con gái, mỉm cười cắn một cái, đuôi mắt đều cong lên.

Một giây kế tiếp nụ cười của anh liền cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, thiếu chút nữa muốn nôn ra.

Đỗ Nhược Hành đem đĩa bánh bí đỏ bưng đến trước mặt Chu Yến Cầm, dịu dàng nói: "Ăn ngon không? Đặc biệt làm cho anh, ăn nhiều một chút."

Bữa trưa, Chu Yến Cầm ăn hết gần nửa đĩa bánh bí đỏ, không phải anh muốn làm như vậy, mà là nếu như anh không làm như vậy Đỗ Nhược Hành căn bản sẽ trưng ra bộ mặt rất khó coi với anh. Dĩ nhiên, nếu như anh ăn hết, Đỗ Nhược Hành cũng sẽ không có sắc mặt tốt. Sau bữa ăn, Đỗ Nhược Hành dùng giọng điệu khó xử nói với con gái, mẹ vất vả làm bánh bí đỏ cho ba con mà ba con lại không ăn hết, lát phải vứt đi thì tiếc quá.

Cô con gái ngây thơ của Đỗ Nhược Hành nhanh nhảu nghĩ ra đáp án: "Sao để như vậy được, để ba mang về thành phố T ăn dần mẹ ạ."

Đỗ Nhược Hành dịu dàng nói vậy sau khi về nhà, con phải giám sát để ba ăn hết bánh bí đỏ nhé, Chu Đề dĩ nhiên là đáp ứng lời đề nghị của mẹ,còn thêm vào khi nào ba ăn xong con sẽ gọi điện thoại báo mẹ!

Buổi chiều, gia đình ba người hai lớn một nhỏ cùng nhau đi dạo trong công viên gần nhà, Chu Yến Cầm còn rất khó chịu vì bánh bí đỏ lúc trưa. Đỗ Nhược Hành không biết đã bỏ bao nhiêu thứ kỳ quái trong nhân bánh, nhất định là cô có bỏ mù tạt và hạt tiêu, còn có cái gì đó có vị chua chát khiến cho đến bây giờ, nghĩ lại món bánh bí đỏ đó anh vẫn cảm thấy không dễ chịu, không nhịn được quay đầu hỏi: "Bánh bí đỏ ấy, em bỏ gì vào bên trong thế, giống vị thuốc gì đấy?"

Đỗ Nhược Hành nhìn con gái đang chơi vui vẻ ở phía trước, không thèm quay đầu nhìn Chu Yến Cầm, chỉ nói: "Aspirin và thuốc ngủ." Dám dùng con gái để trêu tức cô, xem anh ta còn dám tái phạm không.

Chu Yến Cầm cau mày, nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Hành hỏi: "Ở nhà em có thuốc ngủ? Em mất ngủ hả?"

Phản ứng của Chu Yến Cầm khiến Đỗ Nhược Hành rất không hài lòng, ánh mắt đó của Chu Yến Cầm cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái, vì vậy đứng dậy gọi Chu Đề tới, hai mẹ con rủ nhau sang quầy tạp hóa bên cạnh mua kem.

Chu Đề vui chơi hăng say ở sân chơi đến tối, chính vì thế nên đến tối cô bé mệt rã rời, cơm tối chỉ ăn vài miếng liền ngủ thiếp trong lòng mẹ. Người lớn đang chờ đợi chính là lúc này, lúc này mới có thể tách ra, nếu không thời điểm Chu Đề tỉnh dậy nhất định sẽ không chịu tách khỏi mẹ, nếu nói với con bé là sắp phải đi nhất định sẽ ôm chân mẹ khóc thút thít.

Bây giờ Chu Đề còn nhỏ, vẫn chưa hiểu cái gì là ly hôn, nhưng trong tiềm thức con bé đã biết cái gì gọi là chia lìa.

Trong lòng Đỗ Nhược Hành hoàn toàn không muốn xa rời con gái, cô ôm con gái một mạch tới cửa chung cư. Sớm đã có tài xế chờ ở đó, thấy bọn họ cung kính chào Chu tiên sinh Đỗ tiểu thư. Chu Yến Cầm giơ tay bế lấy con gái, Chu Đề cảm thấy hơi thở quen thuộc, dù mắt không mở nhưng hai cái chân nhỏ đã thuần thục ôm ngang hông ba mình.

So với lúc được cô ôm thì thân mật hơn rất nhiều.

Đỗ Nhược Hành cảm nhận như thế nên lại cảm thấy càng ghét Chu Yến Cầm. Nếu như thù hận hữu hình, hiện tại cô có thể cầm nó, đánh một cái Chu Yến Cầm nhất định sẽ ngã lăn quay rồi.

Chu Yến Cầm ôm con gái nhìn cô, Đỗ Nhược Hành cúi đầu lấy điện thoại di động ra bấm bấm, không để ý tới ánh mắt của anh ta. Cách một lát, Chu Yến Cầm nói: "Nếu cảm thấy mệt mỏi thì đừng làm nữa."

Đỗ Nhược Hành không hiểu anh ta đang nói cái gì lắm nên ngẩng đầu, vì chu Đề đang được ba mình bế trong lòng nên cô chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của Chu Yến Cầm, ánh mắt của anh ta rất đen, song nước chẳng xao, là ánh mắt lắng đọng qua nhiều năm tháng mới có được vẻ thâm thúy như vậy, quả thật như giống như Uông Phỉ Phỉ từng nói, là hấp dẫn và mê người.

Chu Yến Cầm thấy vẻ mặt mờ mịt của cô bèn nói: "Em không thích hợp với công việc ở khách sạn."

Một câu nói này khiến Đỗ Nhược Hành thiếu chút nữa đến bóp cổ anh ta. Cố giữ bình tĩnh một lúc lâu, cô mới chậm rãi cười nói: "Thật là cám ơn hảo ý của anh. Hẹn gặp lại."