Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1333




CHƯƠNG 1333

Những cử chỉ này của Nhan Nhã Tịnh đều bị Lục Đình Thâm thu vào đáy mắt. Làn da của cô rất trắng, trắng đến mức có chút mỏng manh, mu bàn tay bị nước canh nóng đổ vào lập tức đỏ rực một mảng, lát nữa kiểu gì cũng sưng mọng lên.

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh gần như không kìm được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, cẩn thận xem xét vết thương trên mu bàn tay cô, nhưng nghĩ đến bây giờ bọn họ đã chia tay, chỉ là bạn bè bình thường, anh lại đứng chôn chân một chỗ, không nói một lời.

Nhan Nhã Tịnh không muốn bầu không khí quá gượng gạo, trong bữa ăn, cô ấy liên tục gợi chuyện với Lưu Thiên Hàn để khuấy động bầu không khí, ngay cả khi cô không nhận được sự hồi đáp nào, trên mặt cũng không biểu lộ một chút ủ rũ chán nản.

Phải làm sao đây? Cô thích anh Lưu như vậy, cho dù người ta chỉ cho cô một khuôn mặt lạnh, nhưng được ở gần anh thế này, cô đã vui lắm rồi.

Ăn xong, Nhan Nhã Tịnh dọn dẹp bàn ăn rồi đi vào bếp rửa bát.

Lưu Thiên Hàn đang định lên lầu, nhìn thấy Diệp Vấn bưng bát vào bếp, không khỏi nghĩ đến trên mu bàn tay cô có vết đỏ lớn.

Anh không nhịn được quay người đi theo Nhan Nhã Tịnh về phía nhà bếp.

Khi bước tới cửa phòng bếp, bước chân dừng lại, suy cho cùng quan hệ của bọn họ bây giờ là bạn bè, đừng nói cô bị thương ở tay, thậm chí có bị chặt tay cũng không liên quan gì anh.

Nghĩ đến đây, Lưu Thiên Hàn xoay người bước lên phòng tầng trên.

Mu bàn tay của Nhan Nhã Tịnh vốn đã rất đau, khi rửa bát tay dính nước càng đau hơn.

Cô muốn đi ra ngoài mua một ít thuốc trị bỏng để bôi, nhưng anh Lưu không đuổi cô đi, cô không nỡ cứ thế rời đi, nghĩ một lát, cô quyết định phớt lờ vết thương trên tay, tiếp tục ở lại chỗ Lưu Thiên Hàn.

Ở lại nhà một người bạn bình thường, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ!

Nhan Nhã Tịnh cười tủm tỉm lên lầu, đứng ở cửa phòng Lưu Thiên Hàn, “Anh hai, khuya thế này rồi, em thân con gái đi đường một mình không an toàn, hay là cho em ở lại đây qua đêm.”

Sợ bị Lưu Thiên Hàn ném ra ngoài, cô vội vàng nói: “Anh hai, anh yên tâm, em ngủ trên sô pha. Em biết chúng ta là bạn bè bình thường, em tự biết chừng mực.”

“Tùy!”

Lưu Thiên Hàn không muốn để cô ở lại đây, nhưng lời này của anh cũng không có ý đuổi cô đi, Nhan Nhã Tịnh vui vẻ đi xuống lầu, định đi tắm rửa xong sẽ đánh một giấc trên sô pha phòng khách.

Biệt thự của Lưu Thiên Hàn rất rộng, phòng nghỉ cho khách cũng không ít, chỉ có điều anh không có dự định tiếp khách ở đây, nên trong phòng khách không có giường.

Trong một biệt thự rộng lớn như vậy lại vỏn vẹn chỉ có một cái giường, kê trong phòng anh.

Nghĩ sáng mai mở mắt ra cùng Lưu Thiên Hàn ăn sáng, Nhan Nhã Tịnh dù không thích ngủ trên ghế sô pha, cô vẫn vui vẻ ôm chăn ra nằm ghế sô pha sau khi tắm xong.

Bữa sáng ngày mai nấu gì đây?

Bánh bao hấp?

Bánh bao chiên?

Nhan Nhã Tịnh suy đi tính lại thì quyết định sẽ nấu mì, bánh bao hấp cô nấu lần trước đều đã bị anh ném đi, chắc là anh không thích ăn, từ trước đến nay anh thích nhất là ăn mỳ cô nấu.

Nghĩ đến hình ảnh Lưu Thiên Hàn ăn mỳ cô nấu một cách ngon lành, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không khỏi nhếch lên, cứ thế rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lưu Thiên Hàn tắm xong vẫn chưa muốn ngủ.

Vừa rồi anh đối xử với người phụ nữ đó rất lạnh nhạt, cô hẳn là đã về rồi.