Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1347




CHƯƠNG 1347

Mặc dù anh ta có một gương mặt cực kỳ giống với em trai ruột Nhan Minh Tự của cô, nhưng tính cách của anh ta và Tiểu hoàn toàn khác nhau.

Trước đây cô chưa từng đắc tội anh mà anh còn đem cô đi cho sói ăn, bây giờ cô còn đánh anh thì ai biết được anh lại sẽ hành hạ cô thế nào nữa chứ.

Nghĩ đến cảnh mình bị vứt vào trong rừng rậm, mắt đối mắt với đôi mắt màu xanh của con sói đói, toàn thân Nhan Nhã Tịnh lại không khống chế được mà run rẩy.

Cô không muốn lại bị ném vào cái nơi quỷ quái đó rồi bị mấy con sói đói xé xác!

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh có chút bồn chồn, nhưng nghĩ đến lúc nãy Cung Trí Cương xâm phạm mình, cô vẫn là không thể nào nhận sai với anh đươc.

Cô một bên co về phía vách tường, một bên lớn mật mắng anh:” Lúc nãy là do anh ức hiếp tôi trước, tôi tát anh cùng là do anh tự tìm thôi!”

Nghĩ một lúc, Nhan Nhã Tịnh lại bổ thêm một câu:” Anh không thể đem tôi cho sói ăn!”

Vốn dĩ ăn một cái tát của Nhan Nhã Tịnh, sắc mặt của Cung Trí Cương còn có chút khó coi, nhưng bây giờ nghe cô nói vậy anh liền có chút dở khóc dở cười.

Cô rất sợ anh.

Cô sợ anh như vâyh thì sao có thể có hảo cảm với anh được chứ, nực cười lúc nãy anh còn tự mình đa tình như vậy.

Cung Trí Cương mặc dù không tính là chính nhân quân tử gì nhưng anh cũng sẽ không cưỡng ép con gái nhà người ta, nhất là người con gái này còn là người mà anh có hảo cảm.

Anh không biết dỗ dành phụ nữ, trầm mặc hồi lâu anh mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, có chút bất lực mà nói: “Nhã Tịnh, tôi sẽ không đem em cho sói ăn.”

Nghe Cung Trí Cương nói vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh yên tâm hơn nhiều, nhưng ở trong cùng một gian phòng với một tên Tu La như này, cô vẫn rất sợ.

Cô không muốn lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt anh ta, cô cả gan nói: “Nếu như anh không đem tôi cho sói ăn vậy thì để tôi rời khỏi đây!”

“Nhã Tịnh, lúc nãy chúng ta đã hôn nhau rồi.”

Cung Trí Cương không có tiếp lời Nhan Nhã Tịnh mà đột nhiên nói như vậy, không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện anh đã lại nói tiếp: “Nếu như chúng ta đã hôn nhau rồi vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Chịu trách nhiệm?

Nhan Nhã Tịnh bị lời này của Cung Trí Cương doạ cho không nhẹ, ai muốn một tên ma quỷ đáng sợ như vậy chịu trách nhiệm chứ!

Ai biết được anh sẽ đột nhiên hứng lên lại đem cô cho sói ăn chứ!

Nhan Nhã Tịnh vừa định nói hôn một cái thật không tính là gì cả, không cần anh chịu trách nhiệm đâu thì cửa phòng bao đột nhiên bị đạp mạnh ra.

Lưu Thiên Hàn cả người âm u đứng ở cửa, khí lạnh trên người như băng nghìn năm.

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nhìn Cung Trí Cương chỉ quấn một cái khăn tắm ở eo, cô đột nhiên muốn đi chết.

Hiểu lầm này thật sự quá lớn rồi!

Đặt mình ở trong hoàn cảnh của người khác, nếu như anh Lưu ở chung trong một gian phòng với một cô gái chỉ quấn một chiếc khăn tắm thì cô chắc chắc cũng tức muốn chết.

Hiện tại anh Lưu nhìn thấy cô và Cung Trí Cương như thế này không tức mới lạ đó!

Thực ra anh vẫn là một bình giấm to hay ghen như cũ!