Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1536




Chương 1536

Bị Lâm Tiêu quát như vậy, Giang Tầm cũng không tức giận, khóe môi cong lên rõ ràng trào phúng: “Anh Lâm, tôi nói sai sao? Thu Quỳnh căn bản không muốn nói chuyện với anh. Anh cứ làm phiền cô ấy như vậy, sẽ tăng thêm gánh nặng cho cô ấy!”

“Còn nữa, anh Lâm, hành vi của anh thật khiến tôi ghê tởm! Anh một tay bắt bao nhiêu cá? Anh Lâm, anh có thể cho rằng đàn ông đa tình là lẽ tự nhiên, nhưng đa tình quá mức thì là trăng hoa! Vô trách nhiệm!”

“Anh Lâm, hành vi hai tay ôm mấy người đẹp của anh, đừng làm bẩn tay Thu Quỳnh!”

Với tính khí nóng nảy của Lâm Tiêu, nếu ai đó dám buộc tội anh như thế này, anh sẽ đánh kẻ đó đến mức nghỉ ngờ nhân sinh, nhưng anh không đánh Giang Tầm.

Những gì Giang Tầm nói thực sự rất khó nghe, nhưng Lâm Tiêu không biết bản thân bị gì, chỉ cảm thấy rằng anh ta nói đúng.

Huống hồ, anh cũng cảm thấy người đáng bị đánh cho nghi ngờ nhân sinh không phải Giang Tâm, mà là anh.

“Giang Tàm, anh trở về trước đi, cám ơn anh đưa tôi trở về, tôi muốn nói chuyện với Lâm Tiêu một lát”

Giang Tầm có chút lo lắng cho Tô Thu Quỳnh, nhưng cô đã nói như vậy, nếu anh ta tiếp tục quanh quẩn ở đây, Tô Thu Quỳnh sẽ cảm thấy chán ghét.

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tiêu, sau đó nhẹ nhàng nói với Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, em cần gì thì gọi cho anh bất cứ lúc nào! Nếu có ai dám bắt nạt em, hãy nói cho anh biết, anh sẽ lập tức có mặt!”

Lâm Tiêu thực sự khó chịu với cụm từ “lập tức có mặt” của Giang Tầm, nếu người phụ nữ của anh cần bất cứ điều gì, Lâm Tiêu dù vượt qua chảo dầu biển lửa cũng có mặt chưa đầy một cái chớp mắt, ai quan tâm cậu nhấãi ranh Giang Tầm lập tức có mặt!

Tuy nhiên, anh biết rằng bây giờ không phải là lúc để tức giận với Giang Tầm, điều cấp bách nhất bây giờ là dỗ dành Tô Thu Quỳnh.

Lâm Tiêu đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh, “Thu Quỳnh, anh xin lỗi.”

Tô Thu Quỳnh nhanh nhạy tránh khỏi tay của Lâm Tiêu, cô cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh, giữ một khoảng cách khá xa cách.

“Lâm Tiêu, anh không cần nói xin lỗi, có một số chuyện không phải lỗi của anh.”

Trầm mặc một lát, Tô Thu Quỳnh đột nhiên ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Tiêu, rất nghiêm túc nói: “Lâm Tiêu, nửa tháng trước, em gửi cho anh một tin nhắn, em nghĩ anh hẳn là đã nhận được.”

“Anh không có nhận được!” Lâm Tiêu đã sớm đoán ra Tô Thu Quỳnh tiếp theo sẽ nói cái gì, kích động thốt lên: “Thu Quỳnh, anh không có nhận được! Anh chẳng nhận được cái gì hết!”

Tô Thu Quỳnh không để ý đến sự kích động của Lâm Tiêu, cô khẽ thở dài: “Lâm Tiêu, em biết anh đã nhận được tin nhắn.”

“Em đã chuyển tất cả đồ đạc của mình ra khỏi căn hộ. Từ giờ trở đi, anh, Kiều Hinh và Thanh Ca một nhà ba người có thể sống ở đó.

“Nếu như nmọi người cảm thấy bên đó quá nhỏ, có thể ở nơi khác.” Nói xong, Tô Thu Quỳnh cười chua chát: “Thực ra anh ở đâu thì liên quan gì đến em cơ chứ!”

Khẽ khép đôi mi, cố cố hết sức biến những suy nghĩ chua xót thành bình thản cho nhẹ lòng.

Giọng nói của cô thanh tao tựa hồ như đến từ bầu trời xa xôi, “Lâm Tiêu, mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy trái tim mình bị nứt ra từng chút một, anh khó chịu đến mức không thể thở được.