Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1542




Chương 1542

Cô nghĩ như vậy, cũng thật sự đã làm như vậy, cô mi mắt cong cong nhìn Lâm Tiêu, trên mặt là dáng vẻ tràn trề khí thế, dường như, cô trước giờ chưa từng phải trải qua sương gió.

Giọng nói của cô lanh lảnh, giống như tiếng trời tươi đẹp nhất, “Lâm Tiêu, em thích anh!”

Lâm Tiêu, em thích anh…

Câu nói này của Tô Thu Quỳnh, lặp đi lặp lại vang vọng bên tai Lâm Tiêu, Lâm Tiêu cảm thấy, anh nên ra sức đáp lại Tô Thu Quỳnh.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng anh vui mừng quá đối, anh chỉ có thể cười ngốc với Tô Thu Quỳnh như thằng ngốc nhà địa chủ.

Dường như thời gian trôi qua dài dằng dặc như cả một thế kỉ, Lâm Tiêu mới hồi thần được lại từ trong cơn cười ngốc, anh rũ mi, nhìn thẳng vào mắt Tô Thu Quỳnh, mang theo nét khẩn cầu rõ ràng.

“Thu Quỳnh, em có thể, nói lại một lần nữa không?”

Tô Thu Quỳnh bị dáng vẻ này của Lâm Tiêu chọc cười, cô kiêng chân, đôi môi thăm đỏ nhẹ nhàng dán sát bên tai anh, giống như một chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua trên đầu tim anh, mang tới cho anh một mảnh phơi phới.

“Lâm Tiêu, có phải em chưa từng nói với anh là em yêu anh không? Lâm Tiêu, em yêu anh.

Lâm Tiêu, em yêu anh…

Lần này, Lâm Tiêu ngốc đến càng tợn luôn rồi, anh nửa há miệng, duy trì dáng vẻ cười ngốc đó, hai bờ môi, làm thế nào cũng không khép lại được.

“Thu Quỳnh, em… em vừa mới nói gì?”

Rất lâu rất lâu sau, Lâm Tiêu mới run giọng hỏi.

Tô Thu Quỳnh da mặt mỏng, cô thực không muốn nhắc lại lần nữa lời nói mất mặt như vậy, nhưng dáng vẻ ngốc ngơ ngơ này của Lâm Tiêu, thật sự khiến trong lòng cô quá mềm mại rồi.

Cô nhịn không được mỉ mắt cong cong lặp lại một lần nữa bên tai anh, “Lâm Tiêu, em yêu anh a!”

Lâm Tiêu kích động đến toàn thân phát run, anh cảm thấy, bản thân mình giống như một kẻ hít thuốc bị nghiện vậy, câu nói này, anh một lần lại một lần, nghe thế nào cũng không đủ.

Anh có chút tham lam nói với Tô Thu Quỳnh, “Thu Quỳnh, anh vấn chưa nghe rõ, vừa rồi, em đã nói gì?”

“Em nói, Lâm Tiêu, em yêu anh a!”

Sau khi Lâm Tiêu dỗ cho Tô Thu Quỳnh nói mấy lần, còn nói gì mà nghe không rõ, cho dù Tô Thu Quỳnh có chậm lụt hơn nữa, cô cũng biết, anh là cố ý dỗ dành để cô lặp đi lặp lại bày tỏ với anh.

Nghĩ đến bản thân mình bị người lừa nói lại nhiều lần lời nói xấu hổ như vậy, Tô Thu Quỳnh có chút bực mình.

“Thu Quỳnh, anh vừa rồi quá kích động rồi, anh chưa nghe thấy em nói gì, em nói lại một lần nữa có được không?”

Thấy Lâm Tiêu vẫn đang tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn, Tô Thu Quỳnh không thể nhịn thêm được nữa, cô cố ý tỏ vẻ bực mình trừng anh một cái, “Lâm Tiêu, anh cố tình chơi khăm em có phải không? Anh cái người này…”

Thấy Tô Thu Quỳnh đã nổi giận, Lâm Tiêu thấy tốt liền thôi, anh lấy lòng cọ cọ lên mặt cô, “Thu Quỳnh, anh không phải cố tình chơi khăm em, anh chỉ cảm thấy, giọng nói của em thực dễ nghe, nghe cả đời đều không đủ.”

“Không, đời sau cũng nghe không đủ, đời đời kiếp kiếp đều nghe không đủ.”

“Thu Quỳnh, anh muốn hôn em.”