Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 159: 159: Anh Lưu Thích Đàn Ông





Hai tên đàn em của An Trí Dũng còn chưa đẩy Nhan Nhã Tịnh vào lòng Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn đã dùng sức, một trái một phải, thưởng cho hai tên kia mỗi tên một cú đấm cực mạnh.
Vẻ mặt An Trí Dũng ngây ngốc, tục ngữ nói, giơ tay không đánh người mặt cười, anh ta đã nói đến mức này rồi, sao anh Lưu vẫn còn chưa vui thế?
Đã vậy còn đánh người của anh ta nữa!
An Trí Dũng ngơ ngẩn đứng khựng tại chỗ, nhìn gương mặt lạnh lùng cao ngạo của Lưu Thiên Hàn, anh ta bỗng chốc không biết nên phản ứng thế nào mới phải.
An Trí Dũng đột nhiên nhớ ra.

Sao anh ta lại quên mất được chứ.

Anh ta từng nghe đồn, thật ra suốt bao nhiêu năm qua bên cạnh anh Lưu không có nhiều phụ nữ, hình như là vì anh Lưu thích đàn ông.
Nếu anh Lưu đã thích đàn ông, anh ta đưa phụ nữ cho anh, đương nhiên là anh sẽ không vui rồi.
Nghĩ vậy, An Trí Dũng vội vàng cười nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, xin lỗi, em quên mất, anh không thích phụ nữ.

Anh thích đàn ông, chỗ em lại càng không thành vấn đề, anh em thuộc hạ của em có nhiều lắm!”
An Trí Dũng vội vàng vẫy tay với hai tên đàn em đứng phía sau anh ta: “Chúng mày không có não đấy à! Còn ngây ra đó làm gì, không mau đi phục vụ anh Lưu đi!”

Khóe môi Nhan Nhã Tịnh run rẩy, tên An Trí Dũng này đúng là tự tìm đường chết mà, con mắt nào của anh ta nhìn ra anh Lưu thích đàn ông thế!
Hai tên đàn em phía sau An Trí Dũng đều là trai thẳng, đương nhiên họ không muốn phục vụ đàn ông, nhưng Lưu Thiên Hàn là ai chứ!
Người đàn ông tôn quý nhất Vân Hải!
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau một cái, cố gắng vượt qua chướng ngại trong lòng, bước lên một bước, mỉm cười đầy quyến rũ với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, chúng tôi đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng vừa…”
Chữ “ý” còn chưa nói ra, hai người đã bị Lưu Thiên Hàn đá bay ra ngoài.
Sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng thêm thâm trầm, Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ đã xa lánh anh nhiều lắm rồi, thằng não tàn An Trí Dũng này còn nói anh thích đàn ông ngay trước mặt Nhan Nhã Tịnh, đúng là ngứa đòn!
An Trí Dũng kinh hãi nhìn hai tên thuộc hạ rên rỉ ngã thành hình chữ X trên mặt đất.

Không phải anh Lưu thích đàn ông sao? Anh ta đã gãi đúng chỗ ngứa rồi, sao anh còn bạo lực như vậy?
Lẽ nào, kiểu anh thích, không phải như vậy?
An Trí Dũng tiếp tục cười nịnh nọt: “Anh Lưu à, anh không thích kiểu như hai người họ đúng không? Không sao, dù anh thích kiểu nào đi nữa em cũng đều có thể tìm giúp anh!”
Lưu Thiên Hàn không thèm để ý tới An Trí Dũng mà nhìn Chiến Mục Hàng đứng bên cạnh mình, lạnh giọng nói: “Chiến Thất, tối nay tôi sẽ không nương tay đâu!”
Lưu Thiên Hàn biết quan hệ của Chiến Mục Hàng và An Tình, anh nói lời này rõ ràng là bảo Chiến Mục Hàng đừng phí lời nói đỡ An Trí Dũng, bởi vì anh sẽ không thể nào buông tha cho An Trí Dũng được.
Chiến Mục Hàng không tiếp lời Lưu Thiên Hàn, tầm mắt anh ta nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tàn tạ của Tô Thu Quỳnh.
Dáng vẻ hiện giờ của Tô Thu Quỳnh trông thảm hại không nói nên lời, mà người gây ra những chuyện này chính là em trai của An Tình, An Trí Dũng.
Vì quan hệ với An Tình, Chiến Mục Hàng đối xử với An Trí Dũng cũng khá tốt.

Nhưng giờ phút này, thấy vết máu trên khóe môi Tô Thu Quỳnh, rồi lại nghĩ đến chuyện ban nãy suýt chút nữa An Trí Dũng bắt nạt Tô Thu Quỳnh ngay trước mặt mọi người, anh ta chỉ muốn đánh nát mặt An Trí Dũng ra!
Lưu Thiên Hàn còn chưa ra tay thì Chiến Mục Hàng đã ra tay trước, anh ta vung tay lên, vung thẳng một đấm thật mạnh vào mặt An Trí Dũng.
An Trí Dũng kinh hãi trợn trừng hai mắt, không ngờ Chiến Mục Hàng lại đánh anh ta?
“Anh rể, anh…”
An Trí Dũng che mặt mình lại, anh ta không dám nổi giận với Chiến Mục Hàng, chỉ có thể vô cùng ấm ức nói với Chiến Mục Hàng: “Anh rể, sao anh lại đánh em!”
Vì sao lại đánh An Trí Dũng ư?
Chiến Mục Hàng hơi sửng sốt, anh ta đánh An Trí Dũng, đương nhiên không phải vì anh ta quan tâm tới người phụ nữ Tô Thu Quỳnh kia, anh ta chỉ không thích thứ đồ mình từng dùng qua bị người khác dùng lại thôi.
Đúng, nhất định là như vậy!

Thấy Chiến Mục Hàng không nói gì, An Trí Dũng càng thêm ấm ức: “Anh rể, không phải vì Tô Thu Quỳnh nên anh mới đánh em đấy chứ? Anh rể, lẽ nào anh quên rồi sao? Suýt chút nữa Tô Thu Quỳnh đã hại chết chị hai, cô ta còn nhẫn tâm giết chết con của anh và chị hai nữa!”
“An Trí Dũng, đừng động vào Tô Thu Quỳnh!” Ánh mắt Chiến Mục Hàng không rõ cảm xúc.

Vợ cũ của anh ta, dù anh ta có vứt bỏ như rác rưởi thì người đàn ông khác cũng đừng mơ chạm vào!
Trong lòng An Trí Dũng bốc hỏa, Chiến Mục Hàng đánh anh ta, đúng là vì Tô Thu Quỳnh!
An Trí Dũng vô liêm sỉ đã quen rồi, đương nhiên sẽ không để Tô Thu Quỳnh chiếm thế thượng phong: “Anh rể, em cũng không muốn chạm vào Tô Thu Quỳnh! Nhưng cô ta chủ động quyến rũ em, em là một người đàn ông bình thường, sao em có thể kiềm chế nổi!”
Những người xung quanh đều là thân tín của An Trí Dũng, nghe An Trí Dũng nói xong, họ cũng vội vàng nói giúp An Trí Dũng: “Đúng vậy đó anh Chiến, anh An không bắt nạt người phụ nữ này, là người phụ này vừa nhảy vừa liếc mắt đưa tình, chủ động quyến rũ anh An của bọn em!”
Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, dòng máu tươi đỏ mọng chảy từ môi cô.

Cô không giải thích câu nào, khóe môi chỉ gợn lên một nụ cười mỉa mai.
Người tin tưởng bạn, dù người khác có bôi nhọ bạn thế nào, anh ấy cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ bạn.

Nhưng đã là người không tin bạn rồi thì dù bạn có giải thích thế nào cũng chỉ là mấy lời giảo biện không biết xấu hổ thôi!
Trước giờ giữa cô và Chiến Mục Hàng không có thứ gọi là tin tưởng, thế nên, cô sẽ không phí lời phí tình cảm vào đó làm gì nữa!
“An Trí Dũng, anh đừng có nói linh tinh! Rõ ràng là anh bắt nạt Thu Quỳnh!”
Nhan Nhã Tịnh không thể nhìn người khác bắt nạt Tô Thu Quỳnh như vậy, thở hổn hển quát.
“Con khốn nạn này, câm miệng ngay cho tao! Mày cũng có gì hơn con ả Tô Thu Quỳnh ai cũng chà đạp được này đâu, nếu không phải mày chủ động sán vào người tao, tao…”

“Bụp!”
An Trí Dũng còn chưa nói xong, Lưu Thiên Hàn đã hung hăng vung một cú đấm lên mặt anh ta.

Lần này Lưu Thiên Hàn đánh rất mạnh, khiến An Trí Dũng gãy cả một chiếc răng cửa.
An Trí Dũng phun ra cái răng cửa dính đầy máu, che miệng kêu oai oái: “Anh Lưu, rốt cuộc em đã làm gì sai? Vì sao anh lại đánh em thế? Anh rể, anh phải làm chủ cho em, em không phạm lỗi gì, anh Lưu không thể bắt nạt người khác như vậy được!”
“Chạm vào người phụ nữ của tôi, còn muốn hắt nước bẩn lên người cô ấy, cậu, đáng chết!”
An Trí Dũng không nhìn thấy Lưu Thiên Hàn ra tay như thế nào, trên người anh ta lại ăn thêm vài cú đấm liên tiếp, bụng anh ta đau đến phát điên lên, anh ta vừa định che bụng lại để bớt đau hơn chút thì Lưu Thiên Hàn lại giơ chân đá vào ngực anh ta.
An Trí Dũng nhìn Chiến Mục Hàng bằng ánh mắt đáng thương, hy vọng Chiến Mục Hàng có thể ra tay cứu anh ta, nhưng Chiến Mục Hàng cứ như lão tăng nhập định, không hề đoái hoài gì tới sự cầu cứu của anh ta.
“Anh rể, anh Lưu muốn giết em! Anh rể, cứu em với!”
An Trí Dũng không ngừng kêu gào, anh ta vừa hé miệng, Lưu Thiên Hàn liền giơ chân đá thẳng vào miệng anh ta, An Trí Dũng đau đến nỗi không kêu nổi nữa.
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh vừa được tự do đã lập tức muốn chạy tới xem trên người Tô Thu Quỳnh có vết thương nào rõ ràng hay không.

Nhưng cô còn chưa chạy chỗ Tô Thu Quỳnh thì Chiến Mục Hàng đã bóp chặt cánh tay Tô Thu Quỳnh, mạnh mẽ kéo Tô Thu Quỳnh ra khỏi Lưu Niên..