Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 323




Chương 323

“Đừng mà!”

Nhan An Mỹ gào lớn: “Anh, anh nói nhảm gì vậy! Sao anh lại muốn cô ta khoét mắt anh! Cô à, cô đừng quan tâm đến anh trai cháu, cô không thể khoét mắt anh trai cháu được!”

“Cô à, cô mau khoét mắt cháu đi được không? Đôi mắt của anh trai cháu đẹp như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm khoét đi đôi mắt của anh trai cháu chứ!”

“Nhan An Mỹ, em thật ồn ào!” Giọng nói của Nhan An Bảo nghe có chút khàn khàn, rõ ràng là lời nói đầy trách móc, nhưng trong đôi mắt đen như quả nho kia của cậu bé lại mang theo sự ấm áp sâu lắng nhất.

Dương Mai nhìn Nhan An Bảo rồi lại nhìn Nhan An Mỹ, cô ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Chúng mày đúng là anh em tình thâm! Nếu bọn mày đều muốn bị tao khoét mắt đến thế, được, vậy tao sẽ thỏa mãn bọn mày!”

Cô ta bóp lấy cằm của Nhan An Bảo, cười chế nhạo: “Thằng ranh con, bọn mày không cần tranh nhau nữa, đợi tao khoét mắt mày xong sẽ lập tức khoét luôn mắt của em gái mày!”

Dương Mai chu môi thổi một hơi lên trên chiếc dao gọt hoa quả: “Chúng mày yên tâm, động tác của tao rất thành thạo, sẽ không đau đâu!”

Nói rồi, tay Dương Mai dùng sức đâm mạnh về phía hốc mắt của Nhan An Bảo.

“Anh!”

Nước mắt của Nhan An Mỹ rơi xuống từng giọt, cô bé biết rằng khóc thật sự là một loại hành vi không ra gì, thế nhưng, cô bé không kiềm chế được bản thân mình.

Nhan An Bảo mím chặt môi, cậu bé cố giữ bình tĩnh.

Cậu bé chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt ngang với Dương Mai: “Dương Mai, cô sẽ không khoét mắt của tôi đâu!”

Quả nhiên, con dao trong tay của Dương Mai đã dừng lại trong không khí khi nó sắp chạm vào hốc mắt của Nhan An Bảo.

“Dương Mai, không phải cô muốn tiền sao? Nếu tôi và An Mỹ có chút tổn hại nào, mẹ tôi sẽ không thể đưa tiền cho cô. Không có một trăm năm mươi tỷ kia, cho dù cô có giết chết tôi và An Mỹ, cô cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp. Cô không ra nước ngoài được, cô chỉ có thể ngồi tù mọt gông.”

Lồng ngực của Dương Mai đập loạn xạ, tay cầm dao gọt hoa quả kia của cô ta không kiềm chế được mà run rẩy.

Cô ta không bằng lòng thừa nhận, nhưng sự thật rõ ràng như vậy, thế mà cô ta lại kinh sợ trước khí thế trên người của một đứa trẻ ranh chưa đầy năm tuổi.

“Mày đừng quá hung hăng! Làm tao tức giận, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Dương Mai trừng mắt nhìn Nhan An Bảo một cách rất hung dữ, cố khiến mình trông có khí thế hơn: “Để tao nói thật cho mày biết vậy, tao căn bản không nghĩ đến việc tha cho bọn mày! Cho dù Nhan Nhã Tịnh có đem tiền đến đây, chúng mày vẫn phải chết! Chúng mày và Nhan Nhã Tịnh, tất cả cùng chết! ”

“Kẻ đắc tội với tao sẽ không có kết cục tốt đẹp! Đến lúc đó, chúng mày đừng trách tao, có trách thì trách con đàn bà thối Nhan Nhã Tịnh kia đã ép tao đến bước đường cùng!”

“Dương Mai, cô đúng là chết không hối cải! Mẹ tôi không sai, người sai là cô! Rõ ràng là cô muốn thả rắn độc cắn mẹ tôi! Chẳng lẽ mẹ tôi nên ngoan ngoãn chờ bị con rắn độc mà cô thả cắn chết mới là đúng sao?”

“Đúng, con Nhan Nhã Tịnh đó nên bị rắn độc cắn chết!”

Khuôn mặt Dương Mai hung ác dữ dằn, gầm lên từng chữ một với Nhan An Bảo.

“Là Nhan Nhã Tịnh đã hủy hoại tao. Nếu không phải Nhan Nhã Tịnh thả rắn độc cắn tao, tao cũng sẽ không trở thành một con chuột qua đường bị mọi người đánh mắng!”

Nhan An Bảo cảm thấy loại người như Dương Mai thật sự rất ngang ngạnh, cậu bé không muốn lãng phí dù chỉ một câu với loại người này, thế nhưng, cậu bé càng không muốn người mẹ mà mình yêu nhất bị người khác tùy tiện bôi nhọ. Cậu bé vẫn nói với Dương Mai một cách rất nhẫn nại: “Dương Mai, người hủy hoại cô không phải là mẹ tôi, là Nhan Vũ Trúc và Trịnh Kiều.”