Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 576




CHƯƠNG 576

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Nhan Vũ Trúc, trong lòng không ngừng thì thầm, Nhan Vũ Trúc, tốt hơn hết thì cô nên gi3t ch3t tôi ở chỗ này đi, nếu không, cho dù tôi có rơi vào trong vũng lầy và không bao giờ trồi lên được nữa thì tôi cũng phải kéo cô xuống địa ngục cùng tôi!

“Hahahaha!” Nhan Vũ Trúc rút kim tiêm ra khỏi người Nhan Nhã Tịnh, cô ta say mê nhìn vết máu dính trên mũi kim, giống như đây là khung cảnh đẹp đất trên đời này vậy.

“Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi!”

Nhan Vũ Trúc tiện tay ném ống tiêm sang một bên, cô ta không ngừng cười hả hê mà nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cuối cùng thì cô cũng bị hủy trong tay tôi rồi! Cô đã bị nhiễm HIV rồi… Hahahaha, Nhan Nhã Tịnh, có phải là cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng có một ngày cô sẽ bị hủy hoại trong tay Nhan Vũ Trúc tôi không?”

“Nhưng mà Nhan Nhã Tịnh à, mỗi ngày tôi đều nghĩ, mỗi ngày tôi đều nghĩ đấy, tôi nghĩ tôi sẽ huỷ hoại cô hoàn toàn!”

“Cuối cùng thì giấc mơ của tôi cũng trở thành sự thật rồi, Nhan Nhã Tịnh, cuối cùng thì giấc mơ tuyệt vời của tôi cũng đã trở thành sự thật rồi! Có phải là cô cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc cùng với tôi không? Nhan Nhã Tịnh, tôi thật sự rất vui đấy, chỉ cần cô không thể sống tốt thì tôi sẽ rất vui!”

Khi thật sự bị tiêm ống máu này vào người thì trong lòng Nhan Nhã Tịnh cũng rất khó chịu, bởi vì vào lúc dòng máu ấy đang chảy vào trong mạch máu của cô thì hạnh phúc cũng đang rời xa cô.

Cô thật sự phải nói lời tạm biệt với anh Lưu rồi.

Nhưng cho dù cô có khó chịu đến đâu thì cô cũng không thể biểu hiện ra vẻ yếu đuối trước mặt Nhan Vũ Trúc được!

Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc tràn đầy bướng bỉnh và khinh bỉ: “Nhan Vũ Trúc, tôi bị HIV thì sao chứ? Cho dù tôi có ốm đau bệnh tật thì tôi cũng không dơ bẩn giống như trái tim bẩn thỉu của chị được đâu!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô câm miệng cho tôi!” Nhan Vũ Trúc tát mạnh vào mặt Nhan Nhã Tịnh.

Cô ta hung ác nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, thế nhưng chẳng mấy chốc sau thì cô ta lại không khống chế được mà cười.

Đúng vậy, bây giờ cô ta không cần phải tức giận vì Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh đã bị bệnh HIV rồi, nhất định là cả đời này cũng không thể rời khỏi cuộc sống đen tối và bẩn thỉu được, cô ta đâu cần phải so đo với Nhan Nhã Tịnh làm gì chứ!

“Nhan Nhã Tịnh, cô ưa nói gì thì nói! Dù sao thì tôi cũng không thèm quan tâm! Bởi vì người bị nhiễm HIV là cô chứ không phải là Nhan Vũ Trúc tôi đây!”

Nhan Vũ Trúc chậm rãi đi đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh, cô ta vươn tay ra, không có ý tốt mà nâng cằm Nhan Nhã Tịnh lên: “Đáng tiếc cho một gương mặt xinh đẹp như thế, cả đời này đều không có người đàn ông nào dám chạm vào cô nữa rồi!”

“À, vẫn còn một người đàn ông dám chạm vào cô đấy!” Nụ cười bên môi Nhan Vũ Trúc càng thêm ác độc: “Ví dụ như Ngô Minh Triết này, hay là một người đàn ông bị nhiễm HIV khác, Nhan Nhã Tịnh, người đàn ông sau này của cô cũng chỉ có thể là loại người có tính tình như Ngô Minh Triết mà thôi!”

“Nhan Nhã Tịnh à, sau này cô đến gần Thiên Hàn thì Thiên Hàn đều sẽ chê cô bẩn, cô nói xem, sau này cô lấy gì mà đấu với tôi, cô còn cái gì mà so với tôi được nữa đây!”

“Nhan Vũ Trúc, tương lai của tôi, thật sự là không phiền chị phải nhọc lòng như thế đâu! Chị chỉ cần suy nghĩ phải nộp thuế như thế nào là được rồi!” Nhan Nhã Tịnh cười lạnh nhìn Nhan Vũ Trúc, từ từ chậm rãi nói từng chữ.

“Cô!” Những lời này của Nhan Nhã Tịnh đã đâm vào tim đen của Nhan Vũ Trúc, sắc mặt của cô ta không khỏi có chút khó coi, thế nhưng cô ta lại nhanh chóng nở nụ cười thản nhiên.

Cô ta ngồi xổm trước mặt Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô cho rằng tôi thật sự không còn cách nào sao? Chỉ cần Thiên Hàn vẫn nghĩ rằng tôi là người cứu anh ấy năm năm trước thì anh ấy sẽ không dồn tôi đến bước đường cùng đâu!”