Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 608




CHƯƠNG 608

Rõ ràng, người chịu đau khổ nhất chính là cô, người phải tủi thân nhất cũng chính là cô, nhưng cô vẫn thấy tội nghiệp thay anh!

Cô gái ngốc này, cô ngốc đến thế, sao anh lại không yêu cô cho được!

Muốn cứ yêu cô, thương cô, hôn cô đến cùng trời cuối đất như vậy…

Sau khi Lưu Thiên Hàn biết kết quả giám định ADN không lâu, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng biết kết quả giám định.

Lưu Thiên Hàn thẳng thừng để Nhạc Dũng gửi ảnh chụp báo cáo giám định đến máy Nhan An Bảo.

Tối nay Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ như nhà sư ngồi thiền ở biệt thự Tầm Viên của Hách Trung Văn, có thế nào thì ánh mắt cũng không thể rời khỏi màn hình điện thoại Nhan An Bảo được.

Hách Trung Văn thấy mình đang quá tập trung cố gắng vào công việc rồi, hơi không để tâm đến hai đứa nhỏ, buổi tối muốn giao lưu tình cảm với bọn chúng nhiều hơn.

Đi vào phòng hai đứa, anh ta thấy hai đứa nhìn chằm chặp vào màn hình điện thoại.

Hách Trung Văn cực kỳ tò mò, anh ta vội vàng bước tới: “Các bé cưng, hai con đang xem gì đấy?”

“Không có gì!” Nhan An Mỹ vội vàng giữ lấy điện thoại của An Bảo, cười với Hách Trung Văn một cách hơi cứng nhắc.

Gọi Hách Trung Văn là ba một khoảng thời gian dài như vậy rồi, Nhan An Mỹ cũng có tình cảm sâu nặng với anh ta, mặc dù biết trước đây Hách Trung Văn nói dối là không đúng, nhưng sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, cô bé hơi không nhẫn tâm nói cho Hách Trung Văn biết, rằng họ đã biết sự thật.

“Bé à, sao vậy? Sao trông con không được vui vậy?” Hách Trung Văn cũng rất tò mò xem vừa rồi hai đứa nhỏ này xem cái gì, nhưng chút lòng tò mò đó, lại không cách nào so sánh được với sự quan tâm dành cho hai đứa bé.

Gương mặt anh ta lo lắng nhìn Nhan An Mỹ: “Cục cưng à, có phải có người ức hiếp con không? Con nói cho ba biết, ba sẽ giúp con dạy dỗ người đó!”

Khóe mắt Nhan An Mỹ cay cay, nhìn đi, ba đối với cô bé tốt biết mấy!

Một ba tốt như vậy, tiếc là, là anh họ của cô bé.

Nhan An Mỹ chớp mắt, cố gắng để bản thân cười được tự nhiên một chút: “Ba, ba cứ yên tâm đi, sao lại có người ức hiếp con được chứ! Con chính là ma nữ nhỏ của lớp con đấy, chỉ có chuyện con ức hiếp người khác, người khác không dám ức hiếp con đâu!”

“Nhưng, con là một đứa bé ngoan, con cũng sẽ không tùy tiện ăn hiếp các bạn nhỏ đâu, cho nên ba, ba không cần lo lắng cho con đâu!”

“Vậy tại sao cục cưng lại không vui vậy?” Sự lo lắng trên gương mặt Hách Trung Văn không hề mảy may giảm bớt: “Chẳng lẽ, thằng nhóc Nhan An Bảo ức hiếp con? Có phải thằng bé giành chocolate của con không?”

Nhan An Bảo ghét bỏ nhìn Hách Trung Văn một cái, nhưng nơi đáy mắt sâu thẳm, hơn hết chính là lưu luyến và không nỡ.

“Ai thèm giành chocolate của An Mỹ ngốc chứ! Con không muốn như con bé đâu, tương lai sẽ trở thành một người mập!”

“An Mỹ không muốn làm người mập!” Nhan An Mỹ uất ức vô cùng nhìn Nhan An Bảo: “Anh, anh ức hiếp em!”

“An Mỹ không phải người mập! Cục cưng của ba, là công chúa xinh đẹp nhất!” Hách Trung Văn lấy một thỏi chocolate hình Peppa Pig từ trong túi ra: “Cục cưng đừng đau lòng, chocolate cả đời này của con, ba lo hết! Đừng ai mong giành chocolate từ cục cưng của ba nữa!”