Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 892




CHƯƠNG 892

“Đúng, tôi đang làm bạn với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tương lai chúng tôi sẽ kết hôn, tôi không cần ra ngoài!” Giang Kiến Huy kiêu ngạo giương cằm: “Cậu hai Lưu, Nhạc Dũng, hai người mau rời đi đi, đừng làm phiền cô tôi xử lý vết thương cho tiểu tiên nữ Nhã Tịnh.”

“Ra ngoài!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cất lời, không có chút giọng điệu thương lượng nào. Giọng nói lạnh lẽo như vậy lập tức đông Giang Kiến Huy thành đá.

Trước đây Giang Kiến Huy rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng bây giờ Lưu Thiên Hàn đã chết rồi, anh ta cảm thấy anh ta sẽ không sợ Lưu Gia Thành đứng trước mặt anh ta. Nhưng không biết vì sao, nghe thấy giọng nói này, cơ thể to cao của anh ta không kiềm chế được mà run rẩy, sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.

Sao khí thế trên người Lưu Gia Thành lại ngang với mức độ đáng sợ của Lưu Cửu thế này!

“Tôi không ra ngoài!”

Giang Kiến Huy vừa kiêu ngạo cất lời vừa vô thức di chuyển. Đợi anh ta giương cằm kéo dài giọng quát câu này xong thì phát hiện mình đã ở bên ngoài phòng của Nhan Nhã Tịnh rồi.

Bác sĩ Giang hận sắt không thành thép mà nhìn cháu trai cả nhà mình một cái, bảo không ra ngoài cơ mà?

Còn chẳng phải là bị khí thế của người ta dọa cho run lẩy bẩy sao!

Có chút can đảm này thôi mà cũng muốn lấy được vợ, cứ độc thân cả đời luôn đi!

Bác sĩ Giang tức giận, tức đến mức trực tiếp khóa chặt cửa phòng lại.

Giang Kiến Huy nhận ra được mình lại bị khí thế trên người Lưu Thiên Hàn dọa cho đi ra khỏi phòng, mãi sau đó anh ta cũng cảm thấy có hơi mất mặt. Anh ta kiêu ngạo nguýt mắt với Lưu Thiên Hàn một cái, muốn quay về phòng Nhan Nhã Tịnh, nhưng lúc đẩy cửa thì lại phát hiện không mở ra được.

Vốn dĩ Nhạc Dũng còn không dám chắc chắn người trước mặt rốt cuộc là Lưu Thiên Hàn hay là Lưu Gia Thành. Nhưng ban nãy nghe thấy câu “ra ngoài” kia của anh, anh ta đột nhiên vô cùng chắc chắn, rằng người trước mặt chính là đại ca đã tai nạn xe chết thảm của anh ta.

Trên đời này, trừ đại ca ra thì không còn một ai ghen đến mức lên xuống phập phồng như vậy.

Nghĩ thấy rất có thể đại ca nhà mình còn chưa chết, Nhạc Dũng bỗng kích động đến mức mắt ầng ậng nước.

Giang Kiến Huy là một người dĩ diện, bị mất mặt đến như vậy khiến anh ta có chút không giữ nổi thể diện nữa.

Thấy Nhạc Dũng chảy nước mắt gớm như vậy, anh ta lập tức cảm thấy thời cơ xoay chuyển cục diện đã tới, anh ta có thể cười nhạo Nhạc Dũng rồi lấy lại chút mặt mũi cho mình.

“Nhạc Dũng, khóc đấy à! Khóc đau lòng quá vậy!” Giang Kiến Huy nói với giọng điệu xỉa xói.

Nhạc Dũng ngừng chảy nước mắt, nhã nhặn đẩy gọng kính trên sống mũi: “Đúng vậy, khóc rồi, khóc vì cậu Giang ngốc quá!”

“Nhạc Dũng!”

Giang Kiến Huy nghiến răng quát, Nhạc Dũng lại chẳng quan tâm tới sự đe dọa của anh ta, tiếp tục cười nhã nhặn: “Cậu Giang, để tránh sau này lại khóc vì anh ngốc nữa, tôi tốt bụng nhắc nhở anh một câu, cái chuyện như cướp vợ người khác này, sau này anh vẫn đừng nên làm làm gì! Với IQ này của anh thì sẽ chẳng cướp nổi đâu!”

“Ai bảo tôi không cướp được!” Giang Kiến Huy tiếp tục gào lên: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh là của tôi! Đừng hòng có ai cướp được tiểu tiên nữ Nhã Tịnh với tôi!”

Nhạc Dũng lạnh lùng cao quý nguýt mắt qua lườm, anh ta lười tiếp tục để ý tới Giang Kiến Huy, nếu như Lưu Gia Thành là đại ca của anh ta thì dù Giang Kiến Huy có dùng thủ đoạn ghê gớm gì cũng không cướp được đâu!