Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 33




Hướng Vi nhận ra rằng từ khi Giang Thành bị yêu thuật của Nhị Hắc ảnh hưởng, mỗi lần cô đối mặt với cậu đều có cảm giác mơ hồ mê man. Ví dụ như giờ phút này, cô thực sự cảm thấy ngơ ngác.

Theo như lời của của lão yêu tinh râu bạc, Giang Thành bây giờ có ký ức của tương lai lẫn lộn với ký ức của hiện tại, nói cách khác, trong tương lai cô với cậu ấy ở chung trong “nhà của chúng ta”.

Tồi tệ hơn, sau khi ở chung với nhau, cô còn vứt bỏ cậu ấy.

Ha ha ha.

Kịch bản này thực sự đang phát triển theo hướng thật đáng sợ. Chỉ cần nhìn nhan sắc và dáng người của cậu, rõ ràng là cô không thể nào vứt bỏ cậu ấy mà. Chắc chắn trong ký ức của Giang Thành có phát sinh đột biến gì rồi.

Cứ nghĩ đến câu nói kia của Giang Thành: “Em không muốn về nhà của chúng ta sao?”, trong lòng Hướng Vi đã cảm thấy hoang mang xấu hổ.

Bây giờ cô nên trả lời cậu như thế nào?

Đồng ý? Không quá thích hợp. Tuy rằng cả hai đều đã thành niên, nhưng bọn họ cũng chỉ mới là học sinh cấp ba. Mới lên cấp ba đã ở chung, chắc chắn lời đồn đại bên ngoài sẽ không tốt. Huống chi, nếu Hướng Minh Cường biết Hướng Vi ở chung với nam sinh thì sợ là đánh gãy chân cô mất.

Nhưng nếu từ chối? Cô sợ kích thích đến cậu. Dù sao thì trong kịch bản của cậu ấy, hai người đã ở chung với nhau, nếu bây giờ quay lại thì cũng phải tiếp tục ở chung mới hợp lẽ. Nếu không thì sao có thể nói là quay lại được?

Đồng ý cũng không được, từ chối cũng không xong. Hướng Vi thực sự không biết nên làm gì cho phải.

Nếu là lúc khác, chắc chắn cô có thể thương lượng với Nhị Hắc. Nhưng bây giờ, tên yêu tinh này đang bận cười nhạo cô, vui vẻ trên nỗi đau của cô còn chưa kịp, sao có thể đưa ra đề nghị cho cô được?

Lo lắng sợ hãi tràn ngập trong lòng, Hướng Vi lại nghe Giang Thành hỏi: “Em không muốn sao?”

Trong lòng hoảng hốt, Hướng Vi lúng túng nói: “Mình, mình,…”

Nhị Hắc: “Ta đề nghị là….”

Hướng Vi: Đừng nói chuyện. Số lần đề nghị của mày hôm nay đã dùng hết rồi.

“…” Nhị Hắc nào đó không có tính hữu nghị nói: “Thời điểm này, nếu chủ nhân nhà ta chịu thêm kích thích thì kịch bản ngược luyến tình thâm sẽ có khả năng chuyển thành tự sát vì tình đấy.”

Hướng Vi: “……”

Nhị Hắc: “Hoặc trực tiếp hình thành nhân cách phân liệt, trở thành e nờ Giang Thành cùng cô yêu đương.”

Trong lòng âm thầm đấu tranh trong chốc lát, Hướng Vi quyết định dùng kế hoãn binh, yếu đuối trả lời Giang Thành: “Mình… mình hôm nay có thể ngủ ở nhà mình trước không?” Nói xong lại chỉ chỉ vào ngõ nhỏ, tỏ vẻ cô muốn ở nhà của Hướng Minh Cường.

Giang Thành nghe vậy, trong lòng âm thầm thất vọng, nhưng cậu rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc. Tiểu bảo bối của cậu chắc chắn là quá mức xấu hổ nên mới không chịu cùng cậu về nhà. Cũng đúng thôi, dù sao cũng vừa mới quay lại, nếu tiến triển quá nhanh thì cô ấy sẽ khó mà thích ứng được. Bây giờ cứ để cô ở nhà mấy hôm, chờ qua mấy hôm rồi cậu đến đón cô về là được.

“Được rồi.” Giang Thành gật đầu với Hướng Vi: “Ngày mai tôi đến đón em.”

Hướng Vi mới lén thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bỗng nhiên nghe đến lời Giang Thành muốn đến đón cô, cả người lập tức cứng đờ, căng thẳng hỏi lại:

“Tới đón mình… làm cái gì?” Ngàn vạn lần đừng nảy sinh ra thêm cốt truyện vi diệu nào nữa, Hướng Vi âm thầm cầu nguyện.

Nhị Hắc chống cằm ngồi lơ lửng trên không trung, tỏ vẻ xem trò vui.

“Tới đón em đi tìm việc làm thêm. Em khẩn trương cái gì vậy?” Giang Thành nhướn mày.

Nhị Hắc: Hóa ra chỉ là đi làm thêm, chẳng vui chút nào.

Hướng Vi: Hóa ra chỉ là đi làm thêm, may quá may quá.

“Không muốn tôi đến đón em?” Giang Thành lại nói, trong mắt có chút u ám.

Giang Thành hơi cau mày đã làm Hướng Vi luống cuống, cô liên tục lắc đầu như trống bỏi: “Không phải, không phải.” Bây giờ cậu ấy là người bệnh, phải dỗ dỗ một chút.

Hướng Vi cười nịnh nọt: “Mình cực kỳ muốn cậu đến đón mà.”

Giang Thành bị những lời này làm cho mềm lòng, cậu cong môi cười ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn nhẹ giữa trán cô: “Ngủ ngon.”

Nếu là trước kia, Hướng Vi lúc này chắc chắn phải mặt đỏ tim đập, nhưng mà…

Vừa mới trải qua quá trình hôn sâu đáng sợ nào đó, cũng coi như là đã trải qua chuyện lớn đời người, nên cô cực kỳ bình tĩnh. Mắt cong cong, cô vui vẻ nói:

“Ngủ ngon.” Tim còn đập nhanh một chút, nhưng mặt thì không đỏ nữa.

……

Ngày hôm sau, quả nhiên Giang Thành đúng giờ đến đón Hướng Vi. Hai người đi một vòng ở trung tâm thành phố tìm công việc làm thêm cho cô. Bình thường học sinh cấp ba đi làm thêm đều là thu ngân bưng bê linh tinh, vì toán học của Hướng Vi không tốt nên cô quyết định chọn bưng bê.

Sau khi xác định được công việc, Hướng Vi liền chú ý những cửa hàng tìm người phục vụ. Ở khu trung tâm có rất nhiều cửa hàng, thông báo tìm nhân viên part time cũng nhiều, nhưng thuê ngắn hạn lại khá ít, phần lớn đều muốn thuê dài hạn.

Đi dạo cả buổi sáng, Hướng Vi chỉ vào phỏng vấn của một cửa hàng, nhưng kết quả thì bảo cô về nhà đợi.

Trong lúc ăn cơm trưa, Hướng Vi âm thầm tổng kết kinh nghiệm phỏng vấn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cửa hàng trưởng kia cũng không lấy số điện thoại của mình, làm sao để thông báo cho mình được nhỉ?”

Nhị Hắc: “……” Này cô gái, khả năng phản ứng của cô hình như quá mức chậm chạp rồi. Rõ ràng là người ta không hề có ý định thông báo cho cô mà.

Nhị Hắc cảm thấy cô bạn gái này của chủ nhân nhà mình thật ngây thơ, ngây thơ đến mức ngu ngốc.

Giang Thành cũng đồng cảm với Nhị Hắc, nhưng bỏ qua chữ “ngu ngốc”. Bạn gái cậu thực sự rất đáng yêu. Ngốc nghếch đáng yêu, ngây thơ đáng yêu, mặc kệ làm cái gì cũng đều đáng yêu.

Giang Thành nào đó đang chìm sâu trong sự ngọt ngào của việc “quay lại với bạn gái mối tình đầu”, mỗi khi nhìn Hướng Vi đều tràn đầy cưng chiều. Cậu không đành lòng nhìn cô thất vọng, liền nói:

“Nhưng bà ấy hỏi số điện thoại của tôi.”

Chuyện này thì cậu không hề nói dối, cửa hàng trưởng cửa hàng bánh kem quả thật có hỏi số điện thoại của cậu, chỉ là cậu không đưa.

“Vậy à?” Hướng Vi đương nhiên cho rằng cửa hàng trưởng muốn số điện thoại của Giang Thành vì muốn thông báo cho cô. Cô vui vẻ gật đầu, uống một ngụm trà sữa, sau đó nói nhỏ:

“Sao bà ấy biết cậu là bạn trai của mình nhỉ?” Khi nói đến hai chữ “bạn trai”, trong lòng cô âm thầm ngọt ngào, khóe miệng cong cong.

“Chắc là vì…” Giang Thành nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Tướng phu thê.”

“Phụt….” Hướng Vi suýt nữa thì phun hết trà sữa trong miệng ra. Tướng, tướng, tướng phu thê?

Nhị Hắc: “Ha ha ha, quả nhiên chủ nhân nhà ta cua gái là giỏi nhất.”

“…” Trái tim Hướng Vi run rẩy, không dám thở mạnh, sợ Giang Thành lại nói tiếp: Đã là vợ chồng già với nhau, kích động cái gì?

Giang Thành thấy Hướng Vi muốn vùi đầu vào bát cơm, cho rằng cô lại xấu hổ, một mặt cậu lấy khăn giấy lau trà sữa trên khóe miệng cô, một mặt thì nói sang chuyện khác:

“Tôi với em cùng đi làm thêm nhé?”

Hướng Vi bị động tác lau miệng của Giang Thành làm tim đập loạn, lại nghe được câu hỏi của cậu, não chưa kịp nghĩ thì miệng đã nói:

“Cậu cũng thiếu tiền sao?”

Nhị Hắc: “……”

Giang Thành: “……”

Một người một bút quả thật muốn quỳ lạy logic của Hướng Vi.

Cũng may, Giang Thành cũng là người đã từng trải qua “việc chia tay”, cũng xem như là người đã qua sóng to gió lớn, lại thêm skill kịch bản ngược luyến tình thâm bảo kê nên với logic kinh dị của bạn gái, cậu chỉ nghẹn lời 1/1,000,000,000 giây, sau đó nghiêm túc đáp:

“Ừ, dù sao thì yêu đương chi tiêu cũng nhiều.”

Hướng Vi: “…” Chắc chắn cậu ấy cố ý trêu chọc cô.

Nhị Hắc nào đó đã sớm cười như người bệnh tâm thần: “Nhị Vi, cuối cùng cô cũng có đối thủ.” Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tốt lắm, tốt lắm.

Hướng Vi: “……”

Sau khi ăn cơm trưa xong, Hướng Vi tiếp tục đi tìm việc làm thêm. Lần này cực kỳ thuận lợi, mới bắt đầu đã tìm được luôn, là một cửa hàng bán cà phê và bánh ngọt.

Cửa hàng này lúc đầu muốn thuê nhân viên dài hạn, nhưng phỏng vấn Giang Thành và Hướng Vi xong thì quyết định nhận cả hai người bọn họ.

Giang Thành là thu ngân, Hướng Vi là phục vụ.

Tìm được việc làm thêm, Hướng Vi cực kỳ vui vẻ, giống như đã thấy tiền bay phấp phới trước mắt. Trên đường trở về, cô vừa đi vừa nhảy: “Thật là may quá rồi, từ ngày mai bắt đầu luôn, mình nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, chăm chỉ kiếm tiền.”

Giang Thành cúi đầu nhìn bạn gái cười vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy mình thật may mắn, cuối cùng cũng có thể cùng cô ấy yêu đương một lần nữa.

“Về nhà trước đã, tôi có thứ muốn đưa cho em.” Giang Thành nói.

“Ừ ừ.” Hướng Vi gật đầu, còn tung tăng nhảy nhót vài bước, bỗng nhiên cô đứng lại, lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, ngoài cửa của cửa hàng kia chỉ ghi là tuyển nhân viên thu ngân, sao mình lại trúng tuyển nhỉ?”

Nhị Hắc: Đương nhiên là vì chủ nhân nhà ta, mua một tặng một. Hừ, ngu ngốc.

“Bọn họ cũng tuyển người phục vụ, chỉ là chưa kịp đổi thông báo thôi.” Giang Thành thản nhiên đáp, nhìn qua không có sơ hở nào.

Hướng Vi nào đó đương nhiên tin tưởng với người bạn trai có chỉ số IQ cao này.

Từ nơi làm thêm đến nhà Giang Thành không xa, cả hai người cùng cửa hàng trưởng lựa chọn thời gian và điều khoản thuê nhân viên xong thì cùng nhau trở về “tổ ấm tình yêu”.

Đẩy cửa ra, hương rượu nhàn nhạt vương vấn trong phòng.

Giang Thành ngẩng đầu nhìn thì thấy Nguyên Dã ngồi trên sô pha trong phòng khác, trên bàn trà để đầy bia rượu, tất cả đều đã mở, trên mặt đất còn có một thùng bia chưa mở.

Nguyên Dã cũng nhìn thấy Giang Thành, cậu ta lập tức đứng dậy, cầm một lon bia nghênh ngang đi ra, vừa đi vừa nói: “Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Có chuyện gì lớn đâu? Hôm nay mình với cậu, không say không về.”

Giang Thành nhìn Nguyên Dã nào đó đang tỏ vẻ khí khái, im lặng một lúc mới nói: “Bọn mình quay lại rồi.”

Hả??? Lon bia trong tay Nguyên Dã run bần bật.

Hướng Vi nghiêng đầu ra từ phía sau Giang Thành, cô đưa tay lên đầu giả làm mèo Kitty meo meo: “Chào, bạn học Nguyên Dã.”

Nguyên Dã nào đó đang muốn cùng với người anh em “nhất túy giải vạn sầu” lại không cần thận mà bị nhét đầy một miệng thức ăn cho chó: “…”

Giây hợp giây phân, rồi lại quay lại trong một nốt nhạc. Con mẹ nó hai người chơi tôi đấy à!!!!

“Vậy bia rượu kia…” Nguyên Dã nhìn kiệt tác của bản thân, thực sự lời ra đến miệng cũng không thể nói.

“Tùy cậu.” Giang Thành nói: “Bạn gái mình không cho mình uống rượu.”

Hướng Vi: “????” Cô không cho cậu uống rượu lúc nào?

Nguyên Dã: “…” Rõ ràng các người công khai khoe khoang chuyện yêu đương.