Nghe Lời Anh Nhất

Chương 43: Thích hợp




Edit: Mộc Tử Đằng

“Tôi đã về.” Trình Tần xách theo đồ ăn sáng mua ở bên ngoài đi vào phòng khách, “Mọi người chuẩn bị tới ăn sáng.”

Tra Dịch Quang quan sát anh ta, rồi lại liếc nhìn Trình Tư Miên, Trình Tư Miên trừng anh ta, làm động tác kéo khóa miệng lại.

Tra Dịch Quang mếu máo, kín miệng kín miệng! Anh ta cảm thấy mình sắp nghẹn chết rồi. Chuyện kinh thiên động địa như vậy mà anh ta không được nói!!

Trên bàn ăn, Trình Tần nhìn Tra Dịch Quang cắm đầu ăn cơm, “Hôm nay cậu là lạ làm sao ý.”

“Tôi, tôi không có.” Tra Dịch Quang vô tội chớp chớp mắt.

“Ít nói hơn mọi khi, trước kia mỗi lần ăn cậu đều nói đến mức nước bọt văng khắp nơi mà.”

Tra Dịch Quang nghẹn họng, “Cái này, đó là do…”

“Chú Tra, ăn đùi gà này.” Trình Tư Miên hết sức ‘ngoan ngoãn’ gắp đồ ăn cho anh ta, “Nào nào, cũng phải ăn nhiều trứng một chút, để bổ sung prrotein.”

Khóe miệng Trình Tần giật giật, “Từ khi nào hai người trở nên thân thiết như vậy.”

“Vẫn luôn thân thiết mà chú.” Trình Tư Miên vỗ vỗ bả vai Tra Dịch Quang, “Cháu rất quan tâm chú Tra, ví dụ như khi nói chuyện với chị Diệp, con sẽ giúp chú ấy nói tốt mấy câu.”

“Thật sao?” Hai mắt Tra Dịch Quang sáng lên.

Trình Tư Miên gật đầu chắc chắn, “Đúng vậy, giúp đỡ lần nhau mà.”

Cái gì mà giúp đỡ lần nhau, giấu giếm thiên cơ thì đúng hơn, Tra Dịch Quang biết tạm thời Trình Tư Miên không muốn cho Trình Tần biết, anh ta híp mắt lại, “Được, một lời đã định.”

“Được.”

Trình Tần kinh ngạc nhìn hai người vô cùng khó hiểu, cuối cùng tổng kết một câu, “Có chuyện xấu.”

“Kinh kong.” Sau khi ăn xong chợt chuông cửa reo lên.

Tra Dịch Quang đi ra mở cửa, “Cậu là?”

Đứng trước cửa nhà là một chàng trai, dáng dấp còn rất đẹp trai.

“Tôi tìm Trình Tư Miên.”

Tra Dịch Quang nhướng mày, “Cậu là bạn của cô nhóc đó?”

Lâm Loan gật đầu, “Anh là chú của cô ấy?”

“Tôi là chú lớn của cô ấy.” Tra Dịch Quang cười đùa nói, “Con nhóc đang ở trong nhà, tôi giúp cậu gọi nó ra.” Vừa dứt lời liền hô về phía phòng bếp, “Tiểu Miên Miên, có anh đẹp trai tìm.”

Tra Dịch Quang hô xong còn đặc biệt nhìn về phía Tô Hiển Ngôn đang ngồi trong phòng khách, “Rất đẹp trai rất đẹp trai nha, Tiểu Miên Miên à, đây là ai hả?”

Tô Hiển Ngôn ngước mắt, bởi vì bị vật cản tầm nhìn nên ở gốc độ này anh chỉ có thể nghe được âm thanh thiếu đòn của Tra Dịch Quang chứ không thấy rõ người đến là ai.

“Ôi.” Trình Tư Miên đang rửa chén, nghe được Tra Dịch Quang gọi mình thì nhanh chóng lau tay đi ra ngoài, sau khi thấy người đến cô có hơi bất ngờ, “Lâm Loan, sao cậu lại tới.”

“Tôi gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại nhưng không ai bắt máy, nên tôi đến đây tìm cậu luôn.”

Trình Tư Miên hơi ngừng lại, “Xin lỗi, điện thoại của tôi chắc hết pin rồi.”

“Ừ.” Hôm nay Lâm Loan không có vẻ đùa bỡn cười đùa như mọi khi, cậu ta nhìn cô, nhàn nhạt nói, “Có thể nói chuyện một mình với cậu được không, tôi có chuyện muốn nói vói cậu.”

“Được.”

Nói xong lời này, Trình Tư Miên liền dẫn Lâm Loan đi về phía con đường nhỏ có rừng cây bao phủ bên ngoài biệt thự.

Tra Dịch Quang lắc lư đi vào phòng khách, “Ây yo, tôi đột nhiên phát hiện Tiểu Miên Miên rất có số đào hoa nha.”

Trình Tần nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hai đứa kia đi đâu hả, thằng nhóc đó là ai, bạn học của con bé đó à? Vừa rồi hai đứa nó đã nói gì?”

Tra Dịch Quang vỗ đùi anh ta một cái, “Cậu lo nghĩ bậy bạ gì hả, hoàng thượng chưa gấp mà thái giám đã gấp rồi.”

“Ngữ văn không tốt thì không nên dùng từ bữa bãi, cái gì gọi là hoàng thượng chưa gấp mà thái giám đã gấp hả, tôi là thái giám sao?”

Tra Dịch Quang nhìn người vẫn trấn định như thường kia một cái, “Vào giờ phút này cậu không phải là thái giám sao…”

“Tôi đi ra ngoài một chút.” Tô Hiển Ngôn bỏ tạp chí trong tay xuống, đứng lên khỏi sofa.

Trình Tần, “Cậu đi đâu hả?”

Tô Hiển Ngôn không trả lời lại, chỉ yên lặng đi ra cửa. Tra Dịch Quang cười hề hề, “Hoàng thượng đã đi tuần.”

Trình Tần: “??”

Dưới bóng cây mát rượi xanh tươi tốt.

“Có gì thì nói đi.”

Lâm Loan cúi đầu, “Tư Miên, tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu và Tô Gia Nam yêu nhau phải không?”

Trình Tư Miên ngẩn ra, “Cậu cũng thấy tấm hình kia?”

“Ừ, là Lâm Ánh Hàm gửi cho tôi.” Lâm Loan kéo cánh tay cô, “Cậu ta nói cậu thích tên đó, là thật sao?”

Trong lòng Trình Tư Miên đã hiểu ra, chuyện này đoán là do Lâm Ánh Hàm bày trò quỷ rồi. Nhưng mà tấm hình đó cho tới giờ cũng không phải chuyện gì quan trọng, Trình Tư Miên ngước nhìn Lâm Loan đứng trước mặt, “Tôi không thích cậu ấy, nhưng Lâm Loan này, tôi cũng không có ý nghĩ gì với cậu.”

Lâm Loan ngẩn ra, sau đó cười khổ, “Cậu có cần phải nói tuyệt tình như vậy không.”

“Tôi chỉ xem cậu là bạn.” Trình Tư Miên nhìn cậu ta, “Thật ra thì tôi rất vui, bạn bè trước kia chỉ còn lại mỗi cậu là chân thành với tình bạn này, tôi rất cảm ơn cậu.”

“Tôi không cần cậu cảm ơn.” Lâm Loan giữ chặt cô, không nhịn được dùng thêm lực, “Là bởi vì tôi thích cậu, tôi đã thích cậu rất lâu rồi, cho nên tôi muốn dính lấy cậu, Trình Tư Miên, cậu thử thích tôi một chút được không, chúng ta rất thích hợp.”

“Cậu bỏ tay ra trước được không, đừng có kích động như vậy.” Trình Tư Miên bị đau, “Chúng ta không thích hợp như cậu nói đâu.”

“Ai nói, tôi nói thích hợp chính là thích hợp.”

“Trình Tư Miên.” Đang lúc hai người giằng co thì một giọng nói trong lành mát lạnh vang lên, Trình Tư Miên quay đầu thì thấy Tô Hiển Ngôn đứng cách đó khoảng mười mét, chân mày khẽ nhíu lại.

Lâm Loan thấy rõ ràng biến hóa trên mặt cô, cậu ta từ từ quay đầu nhìn về phía Tô Hiển Ngôn, thấp giọng nói, “Là anh ta.”

Trình Tư Miên sững sốt.

“Cậu nói cậu không thích tôi và Tô Gia Nam, sự thật là vì anh ta.” Cậu ta nên sớm đoán ra được mới đúng, khi ở trước mặt người đàn ông này, Trình Tư Miên mới có dáng vẻ của một cô gái nữ sinh, chẳng qua cậu ta không chịu thừa nhận mà thôi.

“Nhưng Tư Miên này, cậu không cảm thấy hai chúng ta thích hợp vậy cậu và anh ta thích hợp sao.” Giọng nói của Lâm Loan rất nhẹ, lời nói ra giống như một quả bom nổ ầm bên tai cô. Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu ta, “Cậu nói câu này có ý gì?”

Trong mắt Lâm Loan thoáng qua một tia lãnh lẽo, “Tôi đã sớm điều tra rồi, Tô Hiển Ngôn là cháu trai trưởng của nhà họ Tô. Nhà họ Tô đó, không chỉ có tiền mà còn có quyền, ngày xưa ông nội của anh ta làm trong quân đội. Trong đó ông ấy ở trên vạn người, Tư Miên, hôn nhân của Tô Hiển Ngôn đã sớm định, anh ta không thể tự làm chủ được, nếu không có gia thế lớn, trưởng bối nhà họ Tô làm sao đồng ý.”

Trình Tư Miên từ từ mở to mắt, cô đột nhiên đẩy cậu ta ra, cười lạnh nói, “Cho nên ý cậu là tôi căn bản không xứng với anh ấy?”

Lâm Loan nhếch môi.

“Lâm Loan, thật ra cậu cũng cảm thấy tôi không xứng với cậu đúng chứ, cậu chịu theo đuổi tôi coi như là đại phát từ bi rồi.”

Lâm Loan lắc đầu,  “Không…”

Trình Tư Miên không nhìn cậu ta nữa, “Cậu nên đi đi, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa.”

“Trình Tư Miên…”

Trình Tư Miên đi thẳng về phía Tô Hiển Ngôn, từ đầu tới cuối Tô Hiển Ngôn chỉ đứng ở đó, anh không hề quấy rầy cuộc trò chuyện của cô, chỉ yên lặng đứng đó, chờ cô quay về.

Trình Tư Miên nắm tay Tô Hiển Ngôn, ngửa đầu nhìn anh cười, “Đi thôi.”

Tô Hiển Ngôn nhìn Lâm Loan một cái, “Được.”

Trình Tư Miên biết lời Lâm Loan nói không sai, nhưng mà cho tới bây giờ cô cũng không muốn nhìn thẳng vào nó.

Cô không có bối cảnh gia thế xứng với anh như Thái Tâm Duyên, cũng không có năng lực đủ mạnh để ở cạnh anh, thậm chí cô còn chưa trưởng thành, không thể hoàn toàn chịu trách nhiệm với việc mình làm.

“Đang nghĩ gì đó?” Tô Hiển Ngôn thấy cô không tập trung thì hỏi.

Trình Tư Miên lắc đầu.

“Cậu ta đã nói gì với em?”

“Cũng không có gì..” Ánh mắt Trình Tư Miên hơi trầm xuống, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Hiển Ngôn, “Em sẽ nỗ lực phấn đấu.”

“Cái gì?”

“Em phải trở thành một người ưu tú, trở thành một người có thể sánh bước cùng anh.”

Tô Hiển Ngôn ngẩn ra, rũ mắt vuốt ve tóc cô, “Ngốc, em vẫn luôn có thể sánh bước với anh.”

Trình Tư Miên mím môi, “Anh không hiểu ý em.”

“Anh hiểu.” Tô Hiển Ngôn duỗi tay ra ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói, “Là em không hiểu, em biết không, có em bên cạnh anh thấy mình may mắn nhường nào.”

Tô Gia Nam đã tỉnh nhưng cả người rất tiều tụy.

Dương Á Như nhìn thấy dáng vẻ này của con trai bảo bối của mình thì lo lắng phát khóc, “Gia Nam, con có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Tô Gia Nam lắc đầu, Dương Á Như lại hỏi tiếp, “Vậy con có đói không, bác sĩ nói con nên ăn chút gì đó.”

“Mẹ con không muốn ăn.”

“Như vậy sao được, cái gì cũng không muốn ăn thì làm sao có sức được.” Nói xong, bà ta liền bưng đồ ăn đến trước mặt cậu, “Mẹ đút con, con khỏe rồi thì nên ăn một chút.”

Tô Gia Nam rũ mắt, ” Mẹ, con chỉ muốn biết Trình Tư Miên thế nào rồi, tại sao mẹ không nói cho con biết.”

Dương Á Như cứng đờ cả người, từ khi Tô Gia Nam tỉnh lại đều muốn biết chuyện của Trình Tư Miên, nhưng Tô đại lão gia đã sớm dặn dò, không được nhắc tới cô bé đó.

“Gia Nam, con đừng lo lắng cho con bé, con bé đang đi học.”

“Nhưng trước đó ông nội không phải nói như vậy, ông muốn ép cậu ấy chuyển trường! Có phải mẹ đang gạt con không!”

“Con đừng kích động, con đừng kích động, mẹ thật sự không gạt con.”

“Vậy mẹ đưa điện thoại cho con, con muốn gọi điện thoại.” Tô Gia Nam kiên trì nói.

Dương Á Như thở dài, bà ta không ngờ con trai ngoan ngoãn của mình sẽ trở nên quật cường như vậy. Cô gái tên Trình Tư Miên đó rốt cuộc có năng lực gì.

Bà ta không muốn Tô Gia Nam tiếp xúc với cô bé đó không chỉ vì Tô lão gia tử ngăn cả mà quan trọng là bà rất rõ mối quan hệ giữa Trình Tư Miên và Tô Hiển Ngôn, cô bé kia rõ ràng rất thích Tô Hiển Ngôn, còn Tô Hiển Ngôn chắc cũng đặt tâm tư lên người cô bé đó…

“Gia Nam…”

Tô Gia Nam trầm mặt, “Mẹ đưa điện thoại cho con.”

“Cô bé ấy rất ổn, nếu con muốn gặp thì lần sau mẹ sẽ dẫn đến.” Ngay lúc này Tô Hiển Ngôn đi vào phòng bệnh.

“Anh!” Những lời người khác nói về Trình Tư Miên cậu đều không tin, nhưng lời Tô Hiển Ngôn nói có thể tuyệt đối tin tưởng, bởi vì cậu biết Tô Hiển Ngôn đối xử thật lòng với Trình Tư Miên.

“Anh, Tư Miên thật sự đã quay về trường học rồi sao?”

Tô Hiển Ngôn gật đầu một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, “Ừ, em chỉ cần tự lo cho mình là được, dưỡng bệnh cho tốt.”

Mây mù trên mặt Tô Gia Nam bị cuốn đi hết, “Vậy thì tốt rồi.”

Dương Á Như nhìn Tô Gia Nam một cái, lại nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, khẽ thở dài, “Gia Nam, để mẹ đi lấy thuốc cho con, con hãy ăn cơm đi.”

“Vâng ạ!”

Dương Á Như đi ra ngoài rồi, Tô Gia Nam thân thiết kéo tay Tô Hiển Ngôn, “Anh, khi nào anh dẫn Tư Miên tới?”

Tầm mắt anh hơi dừng lại ở chỗ bàn tay của Tô Gia Nam, đối với thân thể người em trai này có hơi đau lòng, “Chờ cuối tuần đi.”

“Vâng.” Tô Gia Nam đột nhiên lại buồn phiền, “Vậy, vậy cậu ấy chắc trách em lắm, đều do em…em không nên hôn trộm cậu ấy.”

Tô Hiển Ngôn nhíu mày, “Tô Gia Nam, sau này thu hồi hết những tâm tư đó lại cho anh.”

Tô Gia Nam sửng sốt, “Là ý của cậu ấy sao, em biết cậu ấy không thích em mà, nhưng mà em không khống chế được, anh…em thật sự rất thích cậu ấy.”

“Mặc kệ thích bao nhiêu đều quên hết đi.” Lúc Tô Hiển Ngôn nói câu này, trong con ngươi của anh thoáng hiện lên một tia sắc bén, “Đây không phải là ý của cô ấy, mà là ý của anh, em nghe rõ chưa?”

“…”

“Được rồi, mau ăn đi.” Tô Hiển Ngôn không nhìn cậu nữa, đứng lên nói, “Anh còn có việc, anh đi trước đây, lần sau sẽ dẫn cô ấy đến thăm em.”