Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường

Chương 33




Dung Trạm không ngờ ông cụ sẽ say thành như vậy, có thể vì hoài niệm dì Lạc, cũng có thể vì y vừa mới come out, ông vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận. Dù là lí do gì thì đều khiến Dung Trạm lo lắng không yên.

Cố Tiếu An trở lại bàn tiếp tục thưởng thức đồ ăn, ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào Dung Trạm.

Dung Trạm hoàn hồn lại thì nhận thấy Cố Tiếu An có chút khác thường, "Anh nhìn em làm gì?"

"Không có gì?" Cố Tiếu An bình tĩnh thu lại tầm mắt, ánh nhìn lại rơi trên món cá hấp trên bàn, trong lòng lại nhớ lại bộ dạng Dung Trạm hồi nãy ghen lên chất vấn mình.

"Ba em đây là tức cảnh thương tình sao?" Cố Tiếu An hỏi.

Dung Trạm lắc đầu "Không biết."

Thực lòng mà nói, y không hề muốn nói chuyện hai đứa cho ông cụ, nhưng sự việc đã đi đến nước này, ông cụ cũng đã biết rồi, còn không bằng thẳng thắn thừa nhận.

Nhưng mà bây giờ...

Thấy Dung Trạm cau mày trầm mặc, Cố Tiếu An hổ thẹn nói "Anh không nghĩ đến ông đã biết mọi chuyện rồi, biết thế anh đã không tới nữa, tránh cho ông cụ phát hỏa, sắp tới em lại còn phải đi quay phim, ai, đều tại anh."

"Anh không hiểu đâu, cho dù anh không tới ba cũng sẽ xác nhận chuyện này với em, anh có tới hay không cũng không quan trọng." Dung Trạm nhàn nhạt giải thích. Vốn dĩ muốn ăn thêm một chút, nhưng nhìn cả bàn đầy ắp thức ăn trước mặt đột nhiên lại không có khẩu vị nữa.

Nghĩ nghĩ, y bèn buông đũa.

"Sao lại không ăn nữa?" Cố Tiếu An hỏi.

"Không có khẩu vị." Dung Trạm cầm giấy ăn lên lau miệng, nhỏ giọng giải thích.

"Ngày mai dẫn anh đi thăm dì nhỏ nhé." Cố Tiếu An nói.

Đời trước hắn chưa kịp tìm hiểu về Dung Trạm, y đã rời xa mình, cho nên tất cả những chuyện này hắn căn bản không biết chút gì hết.

Bây giờ, hắn muốn biết mọi thứ liên quan tới y.

"Được."

Sắc trời vừa mới hửng sáng, tấm ảnh Lạc Doanh trên bia mộ đã phai màu, nhưng bà vẫn như trước cười thực rạng rỡ.

Cố Tiếu An đem bó hoa trong lòng đặt xuống trước mộ, gập sâu mình lạy một cái, tây trang đen dưới ánh mặt trời càng tăng thêm vài phần nặng nề áp ức.

Hắn trầm mặc hồi lâu, ngay khi Dung Trạm bối rối muốn gọi hắn trở về, hắn mở miệng nhẹ giọng nói "Xin lỗi, con đến muộn."

"Con là Tiếu An, cháu ngoại của dì. Dì nhỏ, dì còn nhớ con không? Ừm, dì thấy đấy, con bây giờ với Tiểu Trạm là người yêu, con biết dì rất yêu thương cậu ấy, coi cậu ấy như đứa con thân sinh ruột thịt của mình, vì vậy, con đặc biệt đến đây xin ý kiến của dì, dì nhỏ. Dì sẽ đồng ý chứ?"

Cố Tiếu An vừa nói xong, mộ phần vốn tĩnh lặng bỗng truyền tới tiếng lá cây xào xạc, một cơn gió mát lạnh thổi tới.

Dung Trạm chợt nhớ tới lúc dì Lạc còn sống, dì thường cười cười xoa đầu y nói "Được, con thích là tốt rồi."

Y nghĩ, có lẽ ngọn gió bất ngờ này chính là lời chúc phúc của dì dành cho tình yêu của hai đứa.

Dì Lạc có lẽ là người mong mình hạnh phúc nhất đi.

Cố Tiếu An khẽ khụ một tiếng, nói tiếp "Mẹ con, bà ấy vẫn luôn ân hận, Bà thường nhắc tới quyết định sai lầm năm đó, nếu không đã không khiến dì cô độc không nơi nương tựa, con thay mẹ con xin lỗi dì. Ông bà ngoại mấy năm trước cũng đã qua đời, con nghĩ có lẽ mọi người ở trên đó cũng đã gặp được nhau rồi."

"Ngoài ra, con muốn cầu xin dì một chuyện." Cố Tiếu An nghiêm túc nhìn lên tấm ảnh trước bia mộ, trong lòng thầm nói: Cầu người có thể giúp Dung Trạm đi quay phim chuyến này khỏe mạnh bình an.

Rõ ràng chỉ là quay một bộ phim bình thường, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng bất an. Mặc dù mấy năm nay hai người bên nhau Dung Trạm cũng thường xuyên ở bên ngoài quay phim, một lần quay phải mất tới vài ba tháng, thế nhưng lần này hắn không rõ tại sao bản thân lại luôn bồn chồn lo lắng không yên.

Lúc nào trái tim cũng không thể yên ổn.

Thấy Cố Tiếu An không nói nốt nửa câu sau, Dung Trạm ngạc nhiên nhìn hắn "Cầu cái gì?"

Cố Tiếu An đeo kính râm lên, hừ hừ cười một tiếng "Cầu xong rồi."

"Thần kinh."

Dung Trạm nhìn bia mộ nghiêm túc noi "Dì Lạc, bọn con đi đây, tạm biệt.", nói xong cũng đeo kính râm lên, sánh vai cùng Cố Tiếu An rời đi.

Dung Trạm ngồi vào ghế phó lại, nhìn Cố Tiếu An khởi động xe, cuối cùng nhịn không được mà hỏi "Anh rốt cục đã nói gì thế?"

Cố Tiếu An không ngờ có ngày được thấy Dung Trạm bát quái như vậy, hắn không nhịn được cười "Anh cầu, dì nhỏ phù hộ cho chúng ta mãi mãi không xa rời."

"Cái đó cũng cần cầu?" Dung Trạm bĩu môi quay ra nhìn cửa sổ xe, không nói gì nữa.

"Em xem, chiếc xe này điều kiện kém như thế này, đến chó săn cũng không thấy một mống." Cố Tiếu An vừa lái xe vừa đắc ý khoe khoang với Dung Trạm.

"Ha ha." Dung Trạm cười nhìn Cố Tiếu An, ánh mắt lại như đang nhìn một tên não tàn.

Lần này xuất hành vốn cũng chẳng có chó săn đeo bám, cũng là vì bản thân đã có tính toán thoái ẩn, chó săn tất nhiên sẽ không đeo bám sát sao nữa.

Đợi sau khi bộ phim này quay xong thì tuyên bố đi.

Dù sao mơ ước của bản thân chẳng phải cũng đã thực hiện được rồi sao? Tiền mà, đủ tiêu là được rồi, cũng không cần kiếm nhiều quá làm gì.

Trong xe vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Sau khi ăn trưa, Cố Tiếu An đưa Dung Trạm về nhà. Hành trình đã định sẵn, ngày kia sẽ bay.

Vốn dĩ hắn còn muốn đưa y ra bờ biển chơi hai ngày, nhưng lại nghĩ giữ lại cho y chút thể lực, đến cả khi làm chuyện đó cũng ôn nhu khác thường.

Làm cho Dung Trạm cả mặt bất ngờ mờ mịt, bắt đầu phản công, thái độ kiên quyết mạnh mẽ khiến Cố Tiếu An không tiếp tục quan tâm tới những lo lắng trong lòng nữa, lật qua lật lại làm y một lần lại một lần.

Trận kích tình kết thúc, Cố Tiếu An ôm lấy Dung Trạm trầm trầm ngủ mất. Mà lần này Dung Trạm vốn ham ngủ lại một chút buồn ngủ cũng không có.

Y mở mắt quan sát đôi lông mày của Cố Tiếu An.

Y biết, hắn đang lo lắng điều gì?

Lần này quay phim vô cùng nguy hiểm, đặc biệt bộ phim lần này chính là toàn hành trình đều phải đối mặt với nguy hiểm.

Nhưng, cơ hội chỉ có một lần.

Y thật sự không thể buông tay.

Y cũng không nỡ rời xa Cố Tiếu An, nó là một loại tình cảm quyến luyến chưa từng có.

Nhưng mà...

Dung Trạm khẽ thở dài một tiếng, ngón tay tùy tiện vén mấy sợi tóc rơi trước trán Cố Tiếu An, ăn năn nói "Để em tùy hứng một lần này thôi."

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã tới ngày khởi hành.

Khi Dung Trạm thấy bên cạnh Cố Tiếu An là hai tráng hán vạm vỡ, Lương Thiệu và Giang Hàn, tròng mắt y xém chút rớt xuống.

Càng kinh ngạc hơn khi nghe Cố Tiếu An nói một câu "Hai người họ cũng đi theo."

"Không cần đâu, em mang một mình Tôn Uy theo tiện hơn." Dung Trạm lắc đầu.

Tôn Uy bị nhắc đến thì ngây ra như phỗng, nghĩ cũng không nghĩ mà phun ra một câu "Mang theo Vệ Thanh sao?"

Dung Trạm lạnh lùng liếc nhìn Tôn Uy không đầu không đuôi nói một câu như vậy, "Cậu đưa cô ấy theo là muốn chăm sóc cô ấy trong đoàn kịch sao?"

Tôn Uy xấu hổ gãi gãi mũi "Xem như em chưa nói gì."

"Lương Thiệu ở lại bảo vệ anh đi, bên người anh đâu thể không có lấy một thân tín, em cũng không yên tâm." Dung Trạm hiếm thấy trước mặt bao nhiêu người như vậy nói ra lời ân ái ngọt ngào.

Cố Tiếu An cảm thấy mĩ mãn cực kì, xúc động muốn lao đến trao cho y một nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp.

Nhìn những người đi đi lại lại xung quanh, Cố Tiếu An cứng rắn ngăn lại xúc động của bản thân. Nghe tiếng chuông báo vang lên, hắn bất đắc dĩ hướng Dung Trạm vẫy vẫy tay.

Dung Tram đầu cũng không quay lại, một mạch đi thẳng.

"Thật tuyệt tình." Cố Tiếu An ôm ngực, đau lòng nói.

Lương Thiệu nhìn thiết hãn nhu tình(*) Cố Tiếu An, suýt thì rớt cằm xuống đất "An ca anh không sao chứ?"

(*) Tráng hán thô kệch làm mấy động tác yêu đương sến súa.

Cố Tiếu An tâm tình cực kì kém, lườm Lương Thiệu một cái "Tôi thì có thể có chuyện gì?"

Lương Thiệu lòng thầm khinh bỉ: rõ ràng là có vấn đề!

Suốt đường đi Giang Hàn luôn đeo kính đen, cực kì ngầu.

Dung Trạm nhẩm tính thời gian phải xa Cố Tiếu An, y lưu luyến quay lại nhìn một chút, cuối cùng dứt khoát quay người rời đi.

Cố Tiếu An ngồi trong xe, thay đổi ý định nói "Tới nơi giam giữ Cố Thành Trạch."

Cố Thành Trạch hiện tại là nghi phạm số một, loại tội như buôn bán ma túy này ở trong nước vốn phải bị xử bắn, nhưng thế lực sau lưng hắn rất lớn, cho tới hôm nay vẫn chưa quyết định được tội danh, cho nên hắn vẫn cứ ngồi ngốc trong trại giam đến giờ.

Nhưng Cố Tiếu An vẫn cảm thấy trong chuyện này vẫn có chỗ nào đó không đúng lắm, chống lưng cho Cố Thành Trạch không chỉ có một mình Nhạc Phi Minh, vẫn còn một thế lực đứng sau màn kiểm soát mọi chuyện.

Vậy mà lại hoàn toàn không tra ra được gì. Loại nhà giàu mới nổi không đầu óc không năng lực chỉ biết ba hoa phét lác như Phong Tu Kiệt tuyệt đối không có năng lực làm được chuyện này.

Vậy thì có thể là ai?

Cố Tiếu An mải chìm trong suy nghĩ, cách một cánh cửa sắt chợt nghe thấy âm thanh ghế xê dịch ở bên kia, hắn ngẩng lên nhìn thấy Cố Thành Trạch đầu bị cạo trọc lóc, dáng vẻ lại cực kì bình thản, không có lấy một tia hoang mang bất an.

Ung dung nhàn nhã giống như đang tiếp khách ở nhà.

Cố Tiếu An híp mắt đánh giá, hắn đoán không sai, sau lưng Cố Thành Trạch chắc chắn còn có kẻ khác.

"Ha ha, mày đến xem tao vì sao còn chưa chết?" Cố Thành Trạch thản nhiên cười, giống như tất cả những tội ác kia không hề liên quan gì tới mình.

"Phải, tao muốn nhìn xem, những ngày này mày ở trong tù có phải càng thoải mái hơn so với thời gian ở bên ngoài chạy trốn kia không."Cố Tiếu An đáp.

"Khiến mày thất vọng rồi, ở trong này an toàn biết bao nhiêu. Mày xem, ngoài đó có nhiều người bảo vệ tao như vậy, tao còn sợ cái gì." Cố Thành Trạch nhìn những bảo vệ mặc chính trang đeo súng ngoài cửa, khẽ huýt sáo một cái.

"Nhưng mày thì khác, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhằm vào mày, nhằm vào Bác An, thậm chí là sủng vật nhỏ kia của mày." Cố Thành Trạch cười lạnh.

"Người chống lưng cho mày, không chỉ mỗi Nhạc Phi Minh nhỉ."

"Mày thông minh như vậy, sao không tự đi điều tra xem!"

Cố Tiếu An không trả lời, khẽ xê dịch chiếc điện thoại nội tuyến trong tay, hắn động môi, cuối cùng nói một câu "Ba rất đau lòng."

Thình lình, Cố Thành Trạch ở đối diện đột nhiên cười lớn, cười đến tràn cả nước mắt.

Cố Tiếu An lạnh lùng ngồi nhìn Cố Thành Trạch cười như phát cuồng.

"Mày thực sự cho rằng ba có thể có được địa vị trong hắc bạch lưỡng đạo như ngày hôm này, hoàn toàn là dựa vào mấy thứ ngu ngốc ấy sao?" Nói xong Cố Thành Trạch trừng mắt nhìn Cố Tiếu An, bỏ điện thoại nội tuyến trên tay xuống, quay người đi vào phòng trong.

Lời này của Cố Thành Trạch khiến Cố Tiếu An sực tỉnh, có lẽ thế lực đứng sau lưng âm thầm thao túng cục diện thoát không khỏi có liên quan với ba mình.