Nghe Nói Ảnh Đế Có Hậu Trường

Chương 39




Phương Hạo Nhiên liếc nhìn Lương Thiệu bị trói dưới sàn đã lâm vào hôn mê, nhẹ giọng hỏi "Phong tổng, bây giờ nên xử lí hắn thế nào?"

Trong bóng đêm, Phong Tu Văn nhả ra một ngụm khói, lạnh giọng nói "Đem vào chỗ Dung Trạm."

Phương Hạo Nhiên do dự một giây, nhìn Lương Thiệu to lớn lực lưỡng, lại nhớ tới dáng vẻ thanh lãnh của Dung Trạm, lời quan tâm vô thức nói ra khỏi miệng "Hắn sẽ không làm gì Dung Trạm chứ?"

Phong Tu Văn khinh bỉ nhìn Phương Hạo Nhiên như một tên bại não, "Cậu nói xem?"

Nghe lão đại mình nói ra một câu như vậy, Phương Hạo Nhiên cũng biết mình đã nói ra câu có bao nhiêu ngu xuẩn, im lặng ngậm miệng lại.

Người ta là thuộc hạ của Cố Tiếu An, có thể không biết Dung Trạm sao? Dám làm gì với y, hắn là muốn tự tìm chết?

Không đúng, chẳng lẽ Phương Hạo Nhiên hắn ngu vậy sao?

Phương Hạo Nhiên nhìn Phong Tu Văn một mình đi tới xe, ảo não tự mắng mình một câu, "Ngu chết mà."

Cửa phòng "két" một tiếng bị mở ra.

Dung Trạm giật mình, vội ngẩng đầu lên, thấy người bước vào không phải người mình mong đợi, trong lòng có chút thất vọng.

Phương Hạo Nhiên vứt Lương Thiệu xuống sàn, nói với Dung Trạm một câu "Sáng sớm mai hai người có thể về nhà."

Lương Thiệu đang hôn mê không kịp đề phòng bị người ta ném xuống sàn nhà, cũng dần dần tỉnh lại.

Dung Trạm nhìn Phương Hạo Nhiên rời đi, sau đó lập tức đứng dậy bước tới phía trước, cởi dây trói trên người Lương Thiệu. Thấy hắn có dấu hiệu tỉnh lại, y khẽ hỏi "Thế nào rồi?"

Lương Thiệu sau khi thấy được Dung Trạm thì cực kì vui mừng, "Em không sao, Trạm ca anh thế nào? Anh không bị thương chứ? Bọn chúng có làm gì anh không?"

Dung Trạm đem dây trói cởi hết, nhàn nhạt đáp "Tôi không sao, rất ổn."

Hai người đột nhiên rơi vào im lặng.

Hồi lâu sau, rốt cục Dung Trạm cũng mở miệng "Hắn vẫn ổn chứ?"

"Anh nói An ca? Trạm ca, anh không biết đâu, sau khi anh mất tích, An ca gần như hàng đêm đều không chợp mắt. Em cứ lo anh ấy sẽ nghĩ quẩn, đi theo anh.

Bảy ngày rồi, đã qua bảy ngày, bọn em đều nghĩ anh đã không còn nữa, khuyên An ca chuẩn bị tang lễ cho anh. Nói ra kể cũng thật kì quái, An ca giống như có cảm ứng với anh vậy, luôn miệng nói anh chưa chết, bắt bọn em không được nhắc đến nữa."

Dung Trạm cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.

"Trạm ca, anh có thể kể cho em nghe, làm sao anh sống sót được không?" Lương Thiệu vừa đi tới bên giường vừa nói.

Dung Trạm ngồi trên sopha, chậm rãi mở miệng "Tôi bị gió cát cuốn đi, ở trong cuồng phong lúc đó còn cho là không thể sống nổi, sau đó khi tỉnh dậy thì thấy bản thân đã ở đây. Là thuộc hạ của Phong Tu Văn, Phương Hạo Nhiên nói cho tôi biết, tôi đã hôn mê suốt bảy ngày."

"Dù sao thì, anh còn sống là tốt rồi. Nếu anh không còn nữa, chỉ e An ca cũng sẽ đi theo anh."

"Bởi vì chuyện này mà Tôn Uy cũng rất day dứt, hắn nói mình cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn anh bị cuốn mất. May mà phúc khí của anh lớn."

Dung Trạm bật cười, cũng không đáp lại.

Buổi tối hôm nay, Cố Tiếu An cười khổ, cũng thật là khó khăn.

Hắn không ngừng nhìn thời gian, hận không thể ngay lập tức sang sáng hôm sau.

Thời gian giống như nước chảy trên đá, rất nhẫn nại kiên trì đấu với Cố Tiếu An.

Cuối cùng, trời cũng ửng sáng.

Cố Tiếu An thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên dồn dập.

Cố Tiếu An còn tưởng là Phong Tu Văn, vậy mà lại là Dung ba ba gọi tới.

"Alo."

"Xin chào, đây là Trung tâm cấp cứu thành phố. Xin hỏi anh là gì của ông Dung Mục Thanh?" Điện thoại truyền tới một giọng nữ lạ, khiến trái tim Cố Tiếu An "lộp bộp" một tiếng.

Hắn trầm giọng đáp "Xin hỏi ông ấy bị sao vậy?"

"Là thế này, sáng nay ông ấy bị đụng xe trong chợ, hiện tại đang cấp cứu, nếu như anh là người nhà mong lập tức đến bệnh viện nộp viện phí cùng kí tên, nếu không chúng tôi sẽ không thể làm phẫu thuật."

"Tôi sẽ đến ngay." Cố Tiếu An lập tức cúp điện thoại.

Cố Tiếu An kí vào giấy cam kết, sau đó đi nộp viện phí. Làm xong tất cả trời cũng đã sáng hẳn.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, chiếu vào tim Cố Tiếu An.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Đèn rốt cục cũng tắt, hắn vội đi tới cửa phòng phẫu thuật.

Bác sĩ từ bên trong đi ra, kéo khẩu trang xuống hỏi "Cậu là người nhà?"

"Vâng, xin hỏi ông ấy bây giờ thế nào rồi?"

"Phẫu thuật rất thành công, nhưng thận phải bị vỡ diện tích xuất huyết quá lớn, hiện đã cắt bỏ. Gãy xương đùi phải, ngoài ra cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn phải cẩn thận theo dõi trong hai tư giờ tới, nếu qua được thời gian này thì sẽ không còn nguy hiểm gì nữa." Bác sĩ gật đầu, quay người rời đi.

Rốt cục Cố Tiếu An cũng thở phào một tiếng.

Chợt nhớ ra Dung Trạm hôm nay trở về, đang muốn gọi điện thoại lại phát hiện di động đã hết pin tắt máy.

Dung Trạm đứng trước tổ ấm của mình và Cố Tiếu An, khe khẽ mỉm cười.

Nói không thất vọng là giả.

Y hi vọng vừa trở về liền có thể lập tức thấy được khuôn mặt ôn hòa rạng rỡ của Cố Tiếu An.

Nhưng chào đón y chỉ là một căn phòng trống vắng, cùng với thủ hạ của Cố Tiếu An vẻ mặt lúng túng.

"Hắn đâu rồi?" Dung Trạm khẽ hỏi, lại giống như đang tự nói với mình.

Tôn Uy đang ngây ngốc nhìn y chăm chú lại là kẻ đầu tiên phản ứng lại, xấu hổ gãi gãi sống mũi "Từ sáng sớm nay đã không liên lạc được rồi."

"Tôi thấy Dung tiên sinh cũng đã mệt mỏi rồi, không thì đi nghỉ ngơi trước đi. Chuyện liên lạc với Cố tổng cứ giao cho tôi và Tôn Uy?" Giang Hàn im lặng hồi lâu, rốt cục lên tiếng.

"Lương Thiệu đi nghỉ trước đi, Tôn Uy ở lại tiếp tục gọi cho Cố tổng của các cậu." Dung Trạm kiên trì nói.

Giang Hàn và Lương Thiệu cùng nhau rời đi.

"Trạm ca, chắc anh chịu không ít khổ rồi?" Trong giọng nói của Tôn Uy thể hiện rõ sự hối lỗi.

"Tôi không chịu chút khổ nào hết, những ngày bị giam lỏng đều được ăn uống no đủ, cậu không cần tự trách, chẳng phải tôi đây vẫn còn sống nhăn khỏe mạnh sao."

"An ca chắc chắn là có chuyện gì đó trì hoãn, nếu không ngày quan trọng như vậy không chừng An ca còn chuẩn bị bất ngờ đặc biệt nào cho anh nữa đấy. Anh không biết chứ, tối qua em ngồi với An ca rất lâu, anh ấy biết hôm nay anh sẽ trở về, hưng phấn tới nỗi đứng ngồi không yên." Tôn Uy mở miệng thay Cố Tiếu An giải thích.

Dung Trạm mệt mỏi nhu nhu bên trán.

"Thực ra cậu cũng không cần giải thích hộ anh ấy, tôi rất hiểu Tiếu An. Cậu gọi cho Cố bá phụ với Cố bá mẫu hỏi xem, có phải bên đó xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Vâng." Tôn Uy lập tức gọi cho cha Cố Tiếu An hỏi thăm, thấy bên đó không có gì khác thường.

Đợi hắn từ phòng vệ sinh đi ra, Dung Trạm đã nằm gục trên sopha ngủ mất.

Tôn Uy nhẹ tay nhẹ chân đắp giúp y một tấm chăn mỏng, ngồi xuống một góc ghế, tranh thủ chợp mắt.

Không biết qua bao lâu, căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại chói tai, Dung Trạm lập tức giật mình bật tỉnh.

Tôn Uy cầm điện thoại lên, lại nhìn Dung Trạm, nói "Là An ca."

"Đưa tôi." Dung Trạm chìa tay.

Sau khi mượn được bộ sạc của y tá sạc nhờ điện thoại, việc đầu tiên Cố Tiếu An làm chính là gọi cho Tôn Uy.

Điện thoại rất nhanh được bắt.

Trong giọng nói của hắn có vài phần nôn nóng "Đã đón Dung Trạm về chưa?"

Đầu dây bên kia trầm mặc một chút.

Một âm thanh từ tính quen thuộc đáp lại, "Là em."

Đầu dây bên này Cố Tiếu An ngây người, vô thức nói "Em vẫn ổn chứ?"

"Ổn." Nghĩ nghĩ một lát, Dung Trạm đáp.

"Anh không đi đón em được là vì..." Cố Tiếu An muốn giải thích, lại không biết nên mở miệng thế nào, nhất thời ngừng lại.

Dung Trạm thấy bên kia đột nhiên im bặt, bèn nói "Em đợi anh về."

Một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn, lại khiến Cố Tiếu An không kìm được mà rơi lệ.

Hắn nghẹn ngào nói "Được."

Cảm xúc của hắn lúc này hơi loạn, hắn không muốn nói chuyện của Dung ba ba cho y biết, sợ y lo lắng. Cho dù phải nói, hắn cũng muốn đứng trước mặt Dung Trạm nói.

"Chuyển điện thoại cho Tôn Uy giúp anh."

Dung Trạm nhìn điện thoại một cái, lại nhìn Tôn Uy, đưa điện thoại cho hắn, Tôn Uy kinh ngạc mở miệng "Em?"

Dung Trạm gật đầu.

Tôn Uy nhận lấy "An ca?"

"Đưa Dung Trạm tới bệnh viện trung tâm thành phố." Cố Tiếu An ra lệnh.

Tôn Uy liếc nhìn Dung Trạm một cái, đáp "Vâng."

Trên đường, trong lòng Dung Trạm không ngừng bất an.

Tôn Uy hai tay đặt trên vô lăng, nhìn Dung Trạm đang bồn chồn không yên nói "Trạm ca đừng lo, anh không nghe giọng An ca một chút cũng không giống bệnh nhân sao, nói không chừng đến bệnh viện chỉ là cái cớ, chuẩn bị cho anh một bất ngờ lớn mới là thật."

Dung Trạm không đáp lại.

Y đang nghĩ tại sao khi nãy Cố Tiếu An chỉ nói một nửa lại ngừng, giống như đang cố kị điều gì không nên nói, lại phải bắt Tôn Uy đưa mình tới bệnh viện. Rõ ràng không phải chuyện nhỏ, mà hắn phải trực tiếp gặp y để nói. Trực giác của y mách bảo, chắc chắn không phải Cố Tiếu An xảy ra chuyện, nếu như ba mẹ Cố Tiếu An bên kia không có vấn đề gì, vậy chẳng lẽ ba y xảy ra chuyện?

Nghĩ đến loại khả năng này, sau lưng y nhất thời lạnh run.

Y đi quay phim lâu như vậy, việc y mất tích trong nước không thể không có tin tức, dù Cố Tiếu An đã phong tỏa nhưng vẫn sẽ có lời lọt ra ngoài.

Ba y không phải đã biết rồi đấy chứ? Nghĩ đến ông cụ có thể đã nghe được tin mình mất tích, Dung Trạm chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Xe dừng lại, Dung Trạm nhìn thấy bóng dáng đã gầy đi không ít của Cố Tiếu An đơn độc đứng trong gió.

Không kịp nghĩ nhiều, Dung Trạm lập tức bước xuống xe.

"Cố Tiếu An, có phải ba em không? Có phải không?" Giọng nói Dung Trạm mang theo gấp gáp nôn nóng chưa từng có.

"Dung Trạm, em đừng gấp, nghe anh nói. Anh cũng mới nhận được tin sáng nay, cũng là nguyên nhân không thể đến đón em được. Ông cụ, sáng nay bị tai nạn xe." Ngay khi Cố Tiếu An nói tới "tai nạn xe", sắc mặt Dung Trạm trở nên vô cùng khó coi.

"Cũng may đã qua khỏi nguy hiểm rồi."

Dung Trạm khe khẽ thở phào một tiếng, có chút vô lực nói "Ông ấy đang ở đâu? Đưa em đến đó."