Nghe Nói Anh Yêu Em

Chương 19: Tình yêu hữu chung vô thuỷ




“Luật sư Lương!” tiếng gọi của người thư ký trực ban bị tiếng đóng của cánh cửa làm gián đoạn. Cùng với việc đóng cánh cửa lại, Lương Duyệt thờ phào một cái nhẹ nhõm. Trịnh Hy Tắc đang đứng và rít thuốc một cách thoải mái trong bóng tối và đưa mắt ngắm nhìn cảnh thành phố trong đêm. Tất cả đều rất yên bình, tĩnh lặng, dường như ở đây chẳng hề xảy ra chuyện gì.

Cô thở phào một cái.

Có thể là cô đã lo lắng thừa. Ít nhất thì bây giờ trông anh cũng chẳng có vẻ gì của một người đang bị những mối ưu phiền vây bọc.

Đứng im lặng một hồi sau lưng anh, cuối cùng thì con người thiếu kiên nhẫn đã buộc cô lên tiếng phá tan sự im lặng: “Em nghe nói Trung Thiên có thể sẽ phải chịu sự kiểm tra của Uỷ ban giám sát vì việc huy động vốn đầu tư phi pháp và những hành động vi phạm pháp luật. Vì vậy em tới để xem thế nào. Anh…đã biết chuyện đó chưa?”

Trịnh Hy Tắc từ từ quay đầu lại, mắt chăm chăm nhìn vào cô lúc đó vẫn còn đang thở hổn hển và nhếch môi lên hỏi: “Em đến vì chuyện gì?”

“Em…em là cố vấn luật sư của Trung Thiên.” Khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở gấp gáp của Lương Duyệt, khiến người ta không rõ đó là vì cô vừa chạy gấp lên hay vì quá căng thẳng.

“Trung Thiên có ba nhà cố vấn luật, văn phòng luật sư Nghiêm Quy chỉ là một trong số đó. Một khi mà Trung Thiên bị kiểm tra thì em và Nghiêm Quy cũng sẽ phải đứng ngoài cuộc. Về các quy định của luật chắc em sẽ phải hiểu rõ hơn anh. Em nói xem, em tới như thế thì có tác dụng gì không?” Anh hơi nhích người, nụ cười tỏ ra rất nhẹ nhõm.

“Ít nhất thì trước lúc ấy em cũng có thể đưa ra những tư vấn về luật thật đầy đủ cho Trung Thiên, em phải làm gì đó để xứng đáng với số tiền lương mà em đã lĩnh từ tập đoàn.” Lương Duyệt đáp đầy lý lẽ, cố gắng không rời mắt khỏi khuôn mặt bình thản và tự tin của Trịnh Hy Tắc.

Trịnh Hy Tắc đang đứng quay lưng lại phía các ngọn đèn rực rỡ, vì thế nhìn thấy cô dưới ánh sáng muôn màu của các ngọn đèn anh bỗng nở nụ cười. Anh bước tới và nắm lấy bàn tay giá lạnh của cô đang buông bên mép váy, nâng nó lên nhìn một lát rồi lại càng cười lớn hơn. Anh đẩy cửa, rồi bất chấp sự kháng cự của cô, kéo tay cô cùng bước ra khỏi phòng.

Nét mặt Lương Duyệt bỗng thay đổi hẳn, ngoài dịp lễ kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn hàng năm, khi ở công ty quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ về công việc, thậm chí những nhân viên mới tới Trung Thiên hơn một năm vẫn không thể biết được họ là vợ chồng của nhau, cho nên việc hai người nắm tay nhau cùng buớc ra khỏi Trung Thiên không khỏi khiến cho Lương Duyệt cảm thấy do dự. Cô hạ giọng, khẽ nói: “Trịnh Hy Tắc, anh bỏ tay ra đi, anh là người luôn rất không thích những việc làm đem chuyện tình cảm riêng tư vào trong công việc cơ mà? Nếu anh vi phạm điều đó thì phải xử lý thế nào đây?”

Trịnh Hy Tắc đang đi ở phía trước, nghe cô nói thế, bèn cất tiếng cười ha hả, khiến cho nhân viên thư ký trực ban và cả thư ký Đổng nghe tiếng chạy tới, đều không khỏi ngạc nhiên và đứng ngây ra nhìn. Bởi từ rất lâu rồi họ không thấy Chủ tịch Hội đồng quản trị cười như vậy.

Lương Duyệt cố gắng gỡ tay Trịnh Hy Tắc, nét mặt vẫn cố giữ nụ cười điềm tĩnh tự tin, và gật đầu chào đối với tất cả những nhân viên đang quan sát họ, tay cô ngấm ngấm véo vào mu bàn tay của anh, nhưng xem ra cô không thể nào thoát khỏi bàn tay cứng như một gọng kìm. Cô bị kéo đi trong trạng thái có một bàn tay khác đỡ và giữ chặt ngang thắt lưng, điều đó đã khiến cô không tránh khỏi cơn kích động chỉ muốn giẫm lên chân anh một cái. Nhưng Trịnh Hy Tắc dường như không để ý tới tâm trạng của cô, anh cười và nói với thư ký Đổng: “Hãy chuẩn bị xe cho tôi, chúng tôi về nhà bây giờ.”

Trời, nhìn vẻ ngạc nhiên như trời trồng của thư ký Đổng thì biết cảnh tượng trước mắt khiến người ta ngạc nhiên đến cỡ nào. Đêm trước của ngày phải trải qua một thử thách cam go mà Chủ tịch Hội đồng quản trị vẫn giữ được nụ cười tươi tỉnh trên mặt, thậm chí còn nắm tay vợ bước ra khỏi công ty để về nhà, điều này không chỉ làm dịu đi sự căng thẳng chẳng lời nào có thể nói hết, mà ngay cả vẻ thể hiện tình cảm âu yếm với vợ cũng cao hơn hẳn mức độ thường ngày .Nhưng sao vẻ mặt của Lương Duyệt lại có vẻ gượng gạo thế kia nhỉ? Không có lẽ hai người đang giận hờn nhau?

Sau khi nhận được điện thoại, người lái xe nhanh chóng đưa xe tới trước cổng của Trung Thiên. Trịnh Hy Tắc nắm tay Lương Duyệt bước vào thang máy đi xuống trong cái nhìn ngỡ ngàng của mọi người. Khi cánh cửa thang máy khép lại, nụ cười trên môi Lương Duyệt lập tức biến mất, cô nghiêm mặt nói: “Được rồi đấy, công trình tạo dựng hình ảnh của anh đã thành công tốt đẹp rồi, bây giờ đã đến lúc anh nên nói với em, rút cục là đã có chuyện gì?”

Trịnh Hy Tắc dựa vào thang máy vẻ lười biếng, rồi buông bàn tay đầy mồ hôi của cô ra, nhìn sâu vào mắt cô, đáp: “Lương Duyệt, anh rất vui vì em đã có thể tới đây. Nhưng em hãy tin anh, sự việc hoàn toàn không hề đơn giản như những gì mà em đã nghĩ.”

“Thế thông tin về việc thanh tra là thật hay giả?” là một người nhạy cảm, cô đoán ngay ra cốt lõi của vấn đề được che giấu ở bên trong, và cũng chính vì như vậy nên sự thật đáng sợ phía sau đó đã khiến cô bỗng chốc rùng mình.

“Chúng ta đã sống với nhau bốn năm rồi, em nói xem?” Anh đưa tay xoa cằm, vẻ mặt với nụ cười rất mơ hồ kia có lẽ đã đánh lừa được không ít trái tim thiếu nữ ngây thơ, nhưng lúc này Lương Duyệt chỉ muốn làm hai việc, một là tát cho cái khuôn mặt có nụ cười đắc ý kia một cái, hai là đổi tay tát vào mặt mình một cái thật mạnh.

Đúng là một vòng vây rất rõ! Vẫn với chiêu thức cũ và một kế hoạch đầy lỗi, chỉ có những người trong lòng chứa đầy sự tham lam, ít suy nghĩ mới không nhìn thấy những bí ẩn trong đó. Nhưng cô không thể hiểu được là vì sao? Không có lẽ cô cũng lại có những mưu tính với anh?

Anh cúi người, ghé vào sát tai cô thì thầm: “Nói thật lòng, anh thực sự không ngờ rằng anh ta lại nói chuyện đó với em, và điều càng khiến anh thấy bất ngờ hơn là em đã tới đây.”

“Anh đang khen ngợi cho sự lương thiện chân thật của chúng tôi hay cho rằng trí tuệ của chúng tôi quá tầm thường đây?” Lương Duyệt quay người lại lạnh lùng chất vấn con người có khuôn mặt đang cười cợt kia.

Anh cười đáp: “Anh chỉ có thể nói là, em đã có thể tới đây, điều đó khiến anh rất vui, còn vui hơn cả kết quả của cuộc họp ngày mai.”

Trong khoảnh khắc khi mà cánh cửa thang máy mở toang ra, Trịnh Hy Tắc cúi xuống hôn lên môi Lương Duyệt. Nữ nhân viên phục vụ ở đại sảnh ngây người, ngạc nhiên nhìn thấy tấm lưng thẳng của Chủ tịch Hội đồng quản trị qua cánh cửa cầu thang máy vừa mở ra rồi lại đóng lại.

Anh ôm cô vào lòng, không để cho ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng lên của cô, và cũng không cho ai một cơ hội mang cô đi một lần nữa.

Có thể, cô cũng sẽ hận ạnh, nhưng anh thà để cho cô hận cũng sẽ nhất định giữ cô lại bên mình suốt đời.

Khi cô Đường mở cửa, cô đã không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Lương Duyệt quay về, mà chỉ cười với vẻ của một người đôn hậu rồi né người nhường lối để hai vợ chồng bước vào nhà. Lương Duyệt theo thói quen cũ, ném chiếc túi xuống ghế sa lông, rồi lại theo thói quen cúi xuống tìm đôi dép lê trong giá giày dép, nhưng khi bàn tay cô vừa đưa ra trước tủ giày cô mới chợt nhớ ra, mọi đồ vật đều đã được cô gói ghém mang đi từ sáng sớm.

Nơi đây không còn là nhà của cô nữa.

Vẻ thẫn thờ, mất mát trên nét mặt cô đều được Trịnh Hy Tắc nhìn thấy, anh mủm mỉm cười, ôm lấy cô từ phía sau. Bị bất ngờ cô chưa kịp kêu lên bảo anh đặt xuống thì anh đã nhanh chỏng sải bước bế bổng cô lên gác và đi vào phòng ngủ.

Khi đặt đôi chân trần lên tấm thảm len của phòng ngủ, cô không khỏi có cảm giác ám áp và râm ran, những tình cảm phức tạp hỗn độn lại ùa về trong lòng, cô cũng không nghĩ ra những lời gì để nói.

“Nếu không nghĩ ra được lời gì để nói thì hãy đi vào tắm đi. Sáng ngày mai anh còn phải đi họp, anh muốn đi ngủ sớm.” Dường như Trịnh Hy Tắc đã thấy được vẻ khó xử của cô nên đã tìm ra một cái cớ khác để cô khỏi phải lên tiếng.

Gần đây sao bỗng dưng anh ấy lại có vẻ thích đi ngủ sớm thế nhỉ? Hôm qua như thế rồi và hôm nay lại cũng như thế.

Khi cô tắm xong trở lại phòng ngủ thì anh đã nằm yên trên giường. cô tìm một hồi lâu cũng chẳng thấy còn lấy một chiếc áo ngủ nào, vì thế khi ra khỏi phòng tắm cô tiện tay với lấy một chiếc áo sơ mi của anh trên mắc quần áo.

Chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm là món quà mà cô mua tặng cho anh trong một ngày lễ nào đó cô không còn nhớ nữa, nhưng là để đáp lại món quà là đôi khuyên tai kim cương mà anh mua cho cô. Từ trước tới nay, anh luôn là người tỏ ra rất hào phóng trong việc mang lại niềm vui cho phụ nữ. Cô Trình đã được hưởng những gì từ anh cô không rõ, nhưng đối với cô thì mỗi lần vào dịp lễ tết hay ngày kỷ niệm nào đó anh cũng đều tặng cô những đồ vật trang sức. Anh không thích những phụ nữ mang quá nhiều trang sức loè loẹt, vì thế khi chọn đồ bao giờ anh cũng chú ý những thứ trang nhã lịch sự. Lương Duyệt suy nghĩ tới những lần xuất hiện trong các cuộc gặp gỡ tiệc tùng chắc chắn cũng sẽ phải dùng đến chúng, vì thế cô đã không từ chối, mỗi lần nhận quà xong cô đều mua quà tặng lại, cô cũng biết rõ sở thích của anh, nên chỉ cần một tiếng sau là việc chọn lựa mua quà tặng lại đã được giải quyết xong. Giữa hai người luôn luôn là có đi có lại, vui cùng san sẻ.

Còn chuyện như khi nào anh mặc, hoặc đã mặc chúng chưa, cô chưa bao giờ quan tâm, để ý. Cũng giống như những đồ vật mà anh tặng cô, có rất nhiều đồ cô chưa hề đụng tới dù chỉ một lần.

Cô thường nghe người ta nói rằng, áo sơ mi của đàn ông là thứ mà rất dễ gợi cảm, chỉ cần phụ nữ mặc nó lên người là lập tức khơi dậy lòng ham muốn chiếm đoạt của đàn ông. Đáng thương sao khi ở nhà cô cũng phải mặc như vậy, quả thực cô chẳng còn biết phải làm gì hơn thế. Tuy có phần hơi khó xử, nhưng dù sao cũng vẫn cứ hơn là để mình trần đi đi lại lại trong nhà. Mặc dù buổi tối cô Đường hầu như không lên gác, nhưng là một người theo chủ nghĩa truyền thống Lương Duyệt không sao quen được với điều đó.

Cô xắn ống tay áo lên, khuy áo cũng cài đến cái cuối cùng gần cổ nhất, vì thế vạt áo có phần hơi ngắn, chỉ vừa chạm tới giữa đùi, cô cứ phải kéo chỗ này che chỗ khác, cố gắng hạn chế tối đa việc đi lại, nếu có thì mỗi bước đi bước nào cũng rất thận trọng.

Nhìn kỹ dưới ánh trăng mờ ảo, thì dường như Trịnh Hy Tắc đang nằm quay lưng về phiá cửa sổ đã ngủ say. Lúc đó cô mới yên tâm nằm xuống mép giường khẽ kéo góc chăn đắp lên người, chiếc áo sơ mi khi cô đặt chân nằm xuống giường bị kéo lên, để lộ bắp chân nõn nà. Cô vội túm lấy góc chăn trùm lên đó, đưa mắt thận trọng nhìn người nằm bên cạnh, trút một hơi nhẹ nhõm và nằm xuống.

Cô nín thở nằm co mình trên giường, cố gắng trấn tĩnh và nghĩ ra đối sách, vì vậy mà cô không nhìn thấy khoé môi khẽ nhếch nụ cười của Trịnh Hy Tắc trong bóng đêm. Thực ra anh đã nhìn thấy cô ngay từ lúc cô bước vào cửa.

Trong đầu anh vốn đang nghĩ đến nội dung của cuộc họp ngày mai nhìn thấy vẻ lấm lét của cô khi bước vào, anh tưởng rằng cô không quen với việc đi chân trần, nhưng dáng vẻ của cô dưới ánh trăng màu bạc đã làm anh phải chú ý.

Đó là một chút e ấp, một chút cảnh giác, một chút hoang mang và một chút lúng túng.

Anh không muốn làm cho cô giật mình vì thế giả vờ như đã ngủ say, nhưng khi ngửi thấy mùi hương thơm trên người cô toả ra thì dường như lý trí của anh đã bị lu mờ. Cô từng nói rằng cô thích nhất loài hoa bách hợp, đến cả nước gội đầu cũng phải tìm bằng được loại có chứa thành phần hoa bách hợp. Đó là loại nước gội đầu gì nhỉ? Anh lại quên mất rồi nhưng anh không thể không thừa nhận rằng mùi của nó rất thơm.

Thấy cô có vẻ đã lơi lỏng việc cảnh giác, nằm có vẻ thoải mái hơn, anh lập tức giang tay ra và kéo cô vào lòng mình.

Bị bất ngờ, Lương Duyệt vẫn còn chưa hết bàng hoàng thì lại bị Trịnh Hy Tắc cắn khẽ một cái vào cổ, lúc đó cô mới ý thức được về một ham muốn đang ùa đến. Cô chỉ còn biết giương mắt nhìn con người tưởng đã ngủ say ấy mỉm cười, rồi nói bằng một giọng khàn khàn : “Anh thích em mặc chiếc áo sơ mi này của anh.”

Động tác tiếp theo ngay đó là đôi môi anh áp xuống và bắt đầu hôn.

Trịnh Hy Tắc khác với Chung Lỗi. Mặc dù lúc đó Chung Lỗi vẫn còn ít tuổi, nhưng những lúc ái ân, phần nhiều anh tỏ ra rất đỗi dịu dàng, giữa những lời trêu đùa xen kẽ, hơi thở của anh dồn dập. Là người tinh tế, trong những giây phút quan trọng nhất bao giờ anh cũng hỏi xem cảm gíac của cô lúc đó thế nào. Còn Trịnh Hy Tắc lại thích theo kiểu tấn công. Là người luôn có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, anh không cho phép người phụ nữ có bất cứ sự phản kháng nào, vì vậy anh có vẻ thích nắm lấy cổ tay cô, rồi dùng lưỡi và bàn tay lướt trên khắp cơ thể cô.

Đã ở cái tuổi hơn ba mươi rồi, những vận động có lợi cho sức khoẻ và tình cảm chẳng nên kháng cự lại nhiều làm gì. Lương Duyệt tự ru ngủ mình, phụ nữ cũng có nhu cầu sinh lý,chỉ khi thực sự thoát ly khỏi tình cảm thì mới là có quyền làm chủ đối với cơ thể mình. Nhưng, cứ mỗi lầm sắp chìm đắm, cô lại cố chống chọi để rồi ở trong trạng thái giữa đê mê và sự tỉnh táo. Kỹ thuật của Trịnh Hy Tắc thực sự không tồi, và đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến sự chống cự của cô trở nên yếu ớt, nhưng, hôm nay…

“Nào, hãy tập trung vào đi…” anh dùng tay đỡ người, nói với vẻ rất nghiêm túc.`

Lương Duyệt nhắm mắt lại, trong lòng rối ren, mỉm cười một cách yếu ớt thay cho câu trả lời. Thái độ của cô khiến Trịnh Hy Tắc rất không vui, anh giữ chặt thắt ngang lưng cô để nó cùng hưởng ứng với động tác của mình. Né ttránh không thành, Lương Duyệt chỉ còn biết phó mặc theo bản năng và ngửa người về phía sau.

Anh mỉm cười, buông cổ tay cô, đưa bàn tay có những ngón dài vuốt ve khuôn mặt cô, “Thì ra, cơ thể em thật thà hơn con người em.”

Những lời nói giữa vợ chồng cũng tác động đến thần kinh rất nhạy cảm của Lương Duyệt, cô bỗng cảm thấy lòng lạnh hẳn đi, cô định đẩy tay anh ra, nhưng cái đẩy ấy lại quá nhẹ, bàn tay đầy sức mạnh của anh vẫn đang dừng lại ở bên má cô.

Hơi thở của anh vẫn rất nặng nề, còn tiếng động vẫn rất bình thản. Tiếng hổn hển cố nén chứng minh cho sức mạnh ý chí của con người đầy lòng kiêu hãnh, vì thế anh hoàn toàn có lý do để cười nhạo Lương Duyệt. Quần áo xộc xệch, cái vẻ ngoài tưởng chừng cứng cỏi của cô sớm đã bị dồn lại và kéo xuống thành một đống. Anh cần một sự trao đổi, vì vậy, anh cắn vào ngón tay đeo nhẫn ở bàn tay trái của cô, áp đầu vào mặt cô, ánh sáng của kim loại loé lên, anh nói bằng giọng rất vui vẻ: “Hôm nay, biểu hiện của em rất tốt. Đây là phần thưởng em xứng đáng được nhận.”

Anh ghé sát tai cô nói bằng giọng rất đỗi dịu dàng, hơi thở từ miệng anh phả ra nóng ấm khiến cô thấy buồn buồn bên tai. Anh nói: “Nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay em, anh bỗng nhiên không muốn chấp nhận rằng mình thua. Cho dù tương lai ra sao thì hôm nay anh cũng muốn mình cố gắng một lần.”

“Anh nói xem.”

Chiếc giường quen thuộc và người chồng quen thuộc, tấm chăn đắp trên người nữa cũng là chiếc chăn mà cô thích nhất, nhưng sao cô cảm thấy lạ lẫm đến vô cùng. Chính giờ phút đấy cô bỗng nhiên muốn được hiểu về chính mình và cả những người luôn bao bọc xung quanh mình trong nhiều năm qua.

Có thể cô đã bỏ lỡ điều gì đó.