Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 33: Viên kẹo thứ ba mươi ba




Thích Trường An nhìn câu này xuất thần một lúc, rồi lại từ từ bật cười.

“Thích Trường An: Ừm, rơi rồi. // Từ Lạc Dương: Lạc Dương tuyết rơi rồi, còn Trường An thì sao? @Thích Trường An.”

Trong lòng anh đổ xuống một trận tuyết lớn.

Thế là lúc Lương Khưu tới, lập tức nhận ra tâm trạng Thích Trường An tốt hơn so với mấy ngày trước, anh thở phào nhẹ nhõm, đứng ở bên giường, dựa theo mức độ nặng nhẹ của công việc mà báo cáo.

“Trường Ân thiếu gia buổi chiều gọi điện tới, mời cậu chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị của khu vực Trung Quốc tổ chức ở thành phố B vào ba ngày sau, tài liệu đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó tôi cũng sẽ đi cùng cậu.”

Thích Trường An ngồi ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhẹ gật đầu: “Nói với anh cả, tôi sẽ giúp anh ấy ngăn cản.”

“Vâng.” Lương Khưu nói tiếp: “Thứ hai là vấn đề liên quan đến phim ảnh, gần đây cậu có kế hoạch nhận phim mới không? Có rất nhiều kịch bản đã được đưa tới studio rồi.”

“Tạm thời không nhận, chờ sau khi chiếu《Tuyệt địa truy kích》rồi tính tiếp.”

“Được.” Lương Khưu gật đầu, đang định nói tiếp, đã nghe Thích Trường An nói: “Anh gọi điện thoại cho Chử Vệ, bảo ông ta đừng khấu trừ đùi gà của Lạc Dương, nếu như ông ta thiếu tiền, tôi có thể đầu tư vốn, giúp ông ta bổ sung chỗ trống tài chính.”

Lương Khưu phản ứng rất nhanh, mặc dù không biết vì sao chủ đề lại bị bẻ lái, nhưng vẫn trả lời rất nhanh: “Vâng, Thích thiếu gia, tôi sẽ liên hệ với đạo diễn Chử ngay.”

****

Thành phố điện ảnh Già La tuyết rơi liên tục năm ngày, toàn bộ đình đài lầu các đều được phủ lên một lớp tuyết, đi trên đường, sẽ khiến người ta có loại ảo giác mình đang xuyên việt. Mà cả đoàn làm phim cũng cực kỳ bận rộn, phó đạo diễn liệt kê hết những đoạn cần cảnh tuyết ra, đợi Chử Vệ chọn.

Từ Lạc Dương khoác một cái áo lông không có chút tạp màu giống như cáo trắng, đứng phía sau camera giám sát, đang thảo luận cảnh quay trước đó với Chử Vệ.

“Cậu là Tử Sở, cậu nghĩ cảnh ban nãy, nên diễn như thế nào?” Đạo diễn Chử cũng gầy đi không ít, trên người cũng quấn một cái áo lông màu đen hơi rộng, nói chuyện rất lạnh nhạt. Nhưng Từ Lạc Dương đã quen với cách nói chuyện như vậy của đối phương, còn rất tự nhiên mà đưa một nắm hạt dưa qua.

Chử Vệ lưỡng lự mấy giây, rồi cũng giơ tay nhận lấy, cùng cắn với Từ Lạc Dương.

“Cảnh này, là Thành quý phi, không đúng, Thành thái phi muốn cầu phúc lợi cho gia tộc mình, bà ấy biết sự mê luyến mà hoàng đế dành cho mình, nên lớn mật câu dẫn.” Từ Lạc Dương rút lại trong áo lông cáo màu trắng, suy tư mất mấy giây: “Về tâm trạng và phản ứng của Tử Sở, quan điểm của cháu và chú lại khác nhau. Đối với Tử Sở mà nói, lúc trước bị Thành quý phi đem ra đùa bỡn, làm cho hắn đối với những thứ như tình dục có cảm giác sợ hãi theo bản năng. Hơn nữa hắn còn thường xuyên bị Thành quý phi bắt nghe góc tường của bà ta và hoàng đế này nọ, vậy nên Tử Sở rất sợ hãi loại chuyện này. Mà hắn mến mộ người phụ nữ này, thuộc phương diện tinh thần nhiều hơn, tình cảm rất phức tạp.”

Đạo diễn Chử nhìn hình ảnh chiếu lại trong camera giám sát, đúng là có loại cảm giác trái ngược: “Ví dụ?”

“Thành quý phi là người trưởng thành có quyền có thế, có thể hoàn toàn khống chế cuộc sống của Tử Sở – khi đó vẫn còn là trẻ con, Tử Sở sùng bái loại năng lực khống chế này. Đồng thời, Thành quý phi cũng là một người phụ nữ quyến rũ, bà ấy thỏa mãn ảo tưởng của Tử Sở trong quá trình trưởng thành.”

Thấy đạo diễn Chử như có điều suy nghĩ mà gật đầu, Từ Lạc Dương nói tiếp: “Mặt khác, Thành quý phi lại dùng thân phận mẫu thân nuôi dưỡng Tử Sở lớn lên, vậy nên Tử Sở không tự chủ được mà gửi gắm toàn bộ kỳ vọng của mình đối với mẫu thân vào Thành quý phi. Do đó, trong cảnh Thành quý phi câu dẫn Tử Sở này, Tử Sở sẽ không bị tình dục làm con tim mù quáng, mà chỉ có thể sợ sệt, thậm chí là chạy trốn.”

Chử Vệ nhìn Lạc Dương, không nói ra ý kiến khác: “Được, cậu là Tử Sở, cứ quay theo lời cậu nói đi.” Nói xong, ông nhìn về staff đang dành thời gian nghỉ ngơi: “Cảnh đã bố trí xong, chuyên viên ánh sáng, cho cậu 15 phút chuẩn bị.”

Thấy không có chuyện của mình, Từ Lạc Dương đang định tới bên cạnh ngồi một lúc, thì thấy đạo diễn Chử bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi cậu: “Đùi gà buổi trưa có ngon không?”

“Ngon!” Hai ngày nay đoàn phim lại bắt đầu phát đùi gà, cậu đã chuẩn bị tâm lý, không ngờ lại có phần của cậu, Từ Lạc Dương lập tức cảm thấy toàn bộ thế giới đều rất tốt đẹp.

Chử Vệ gật đầu: “Ừ, đùi gà cực kỳ đắt.”

“??”

Từ Lạc Dương ngồi xuống băng ghế nhỏ ở bên cạnh, rất nhanh đã ném nghi ngờ trong lòng đi, cậu cầm điện thoại ra, tranh thủ thời gian gửi tin nhắn với Thích Trường An.

20 phút trước Thích Trường An có gửi ảnh tới, ảnh chụp là một cây tiên nhân chưởng, Từ Lạc Dương phóng to ảnh ra, vui mừng gõ chữ gửi qua: “Không chết thật kìa!”

Có thêm yêu lực của Trường An có khác!

Lúc trước cậu đem tiên nhân chưởng tới trấn Tần Lí, rồi còn ôm tới thành phố điện ảnh Tầm Dương, về sau trời lạnh, mới bảo Trịnh Đông mang giúp về thành phố B. Lâu như thế không có ai chăm, vậy mà vẫn còn sống.

Nói chuyện chưa được mấy câu, đạo diễn Chử đã gọi người, Từ Lạc Dương vội vã gõ bùm bùm một câu gửi qua: “Tui quay phim đây, quay xong rồi nói chuyện!”

Cùng lúc đó, Thích Trường An đang cầm điện thoại, đứng ở bên giường trong phòng ngủ Từ Lạc Dương. Anh giơ tay ra ôm lấy cái gối màu trắng tinh, chầm chậm chôn đầu vào, hít sâu một hơi ——

Con mãnh thú trong lòng bởi vì không được gặp người ấy mà dần dần trở nên nóng nảy, lại lần nữa được trấn an.

****

Thời gian ở đoàn phim đều trôi qua cực kỳ nhanh, Từ Lạc Dương xem lịch, ngã vào trên giường lớn của khách sạn, thở dài  một tiếng: “Mới không chú ý cái mà đã quay hai mươi mấy ngày rồi! Diễn xong vai hoàng đế này, có lẽ em sẽ bị tâm thần phân liệt mất.”

Không biết có phải vì nhập diễn hơi sâu hay không, mà cậu cảm thấy gần đây tính tình mình không tốt lắm, giống như bị vai diễn ảnh hưởng vậy. Tình huống như thế này, lúc trước cậu quay《Lối rẽ》, cũng từng gặp trên người Thích Trường An.

Lúc quay đến nửa phần sau, Thích Trường An rõ ràng trở nên ít nói hơn, thường xuyên trầm mặc mà ngẩn người, vẻ mặt và động tác giống vai diễn trong phim như đúc.

Trịnh Đông ngồi trước máy tính, chỉ đạo trợ lý tuyên truyền Tiết Huỳnh kiểm soát hướng đi của đề tài từ xa, nghe thấy Từ Lạc Dương cảm thán, bèn an ủi cậu, “Quay rất tốt, sau khi đóng máy, cậu ngủ hai giấc ăn hai chầu thịt nướng chắc là sẽ trở lại bình thường.” Chưa cho Từ Lạc Dương thời gian phản bác, anh lại hỏi: “Cậu sao lại nói chuyện với Lâm Vi Na vậy?”

Từ Lạc Dương vươn mình ngồi dậy, tỏ vẻ tủi thân: “Em cũng không biết, cổ là nữ ba diễn công chúa của nước đối thủ, em chưa từng quay một cảnh nào với cổ cả! Mà lúc đó không phải anh cũng ở đó sao? Em ăn sáng ở khu phục vụ bữa sáng của khách sạn, cổ tự bưng khay thức ăn tới ngồi, từ đầu đến cuối em và cổ chỉ nói với nhau tổng cộng năm câu, tính cả câu chào buổi sáng và tạm biệt luôn rồi đó.”

Nói xong, Từ Lạc Dương nhăn mặt: “Không ngờ cổ lại kêu người lặng lẽ chụp hình lại, còn trực tiếp giật tít bảo em và cổ cùng ăn trưa, chuyện trò vui vẻ nữa!”

Trịnh Đông đang định nói, Lâm Vi Na này tâm cơ thâm trầm, rất có dã tâm, ít tiếp xúc mới tốt, không chừng ngày nào đó sẽ bị xem là bàn đạp. Kết quả lại nghe thấy Từ Lạc Dương nói tiếp: “Làm hại em vừa nhìn thấy tin tức, phải vội vội vàng vàng giải thích cho Thích Trường An, em với người này không thân, mọi việc đều là vô căn cứ, em vô tội.”

Nhíu ấn đường lại, Trịnh Đông trực tiếp bắt được trọng điểm: “Cậu bị lôi kéo tạo scandal, vì sao phải vội vội vàng vàng giải thích cho Thích Trường An?”

“Hả?” Từ Lạc Dương ngồi xếp bằng, khó hiểu nhìn Trịnh Đông: “Chẳng lẽ không nên giải thích hả”

“Lẽ nào nên giải thích?”

Từ Lạc Dương cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi lấy cớ: “Em và ảnh là bạn tốt đó, loại scandal này, chắc chắn không thể để ảnh hiểu lầm được.”

Trịnh Đông híp mắt, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Từ Lạc Dương, hơi không nắm chắc trạng thái bây giờ của Từ Lạc Dương —— chẳng lẽ thật sự coi Thích Trường An là bạn tốt ư?

Cảm thấy ánh mắt hiện tại của Trịnh Đông rất áp bức, Từ Lạc Dương vội vã thay đổi đề tài: “Đúng rồi anh Trịnh, chuyện này em có cần tỏ thái độ không?”

“Không cần, trong lòng chúng ta đều hiểu, tin tức và ảnh đều là Lâm Vi Na tung ra, nhưng fan và quần chúng ăn dưa không biết. Vậy nên anh tỏ thái độ rồi, còn bảo Tiết Huỳnh dẫn dắt tình hình, chắc không có chuyện gì đâu.”

Nói xong, Trịnh Đông đưa điện thoại cho Từ Lạc Dương: “Cô ta dám xào, anh dám phốt. Nhưng gần đây cậu có làm gì thì cảnh giác một chút, khoảng thời gian này cậu độ hot đề tài rất cao, có chuyện hay không có chuyện cũng lên hotsearch, đương nhiên sẽ khiến người ta muốn tới cọ nhiệt.”

“Oh, được.” Từ Lạc Dương mở phần mềm ra, thì thấy Trịnh Đông đã share lại bài post trên weibo gốc đăng chuyện xấu kia, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Tôi và Lư Địch cũng ở bên cạnh, vì sao lại không chụp tụi tôi vào luôn? Thợ chụp hình không đủ chuyên nghiệp nha! Với cả, thời gian và địa điểm cũng sai rồi, đây là khu ăn sáng của khách sạn, mọi người buổi sáng đóng phim đều rất bận rộn.”

Từ Lạc Dương xem xong, nhìn Trịnh Đông chỉ cần mấy câu đã giải thích rõ ràng, dây cung trong lòng mới buông lỏng, cậu tiện tay ấn vào weibo gốc, sau đó phát hiện, khu vực bình luận đã tràn ngập comment, toàn bộ đều là “Cổ Thành cp tìm hiểu một chút nha”.

Bị đội hình chỉnh tề chọc cười, Từ Lạc Dương nhanh chóng cap hình lại gửi cho Thích Trường An, còn gõ một câu: “Thích tiên sinh, Cổ Thành cp tìm hiểu một chút nha.”

Lúc Thích Trường An nhận được ảnh, anh đang ăn cơm trưa.

Lương Khưu lấy hết thuốc Thích Trường An phải uống sau khi ăn xong tới, liếc nhìn món ăn trên bàn, anh hơi nghi ngờ —— chẳng lẽ khẩu vị của Thích thiếu gia thay đổi rồi ư? Cái sự kết hợp thần kỳ của trứng gà xào cà chua và canh cà chua trứng gà này, Thích thiếu gia đã ăn liên tục mấy ngày rồi. Nhưng anh không dám hỏi nhiều, mà chỉ im lặng đứng bên cạnh.

Sau khi trả lời tin nhắn của Từ Lạc Dương, Thích Trường An mới hỏi: “Bên Chử Vệ đã trả lời chưa?”

“Rồi ạ, trưa nay gọi điện thoại qua, tài vụ của đoàn phim đã gửi số liệu tài chính bị thiếu tới.” Lương Khưu dừng một lát: “Hôm nay trong điện thoại đạo diễn Chử có nhắc tới việc Từ tiên sinh bị thương ở tay.”

Tay cầm đũa hơi dừng lại, Thích Trường An ngẩng đầu nhìn Lương Khưu: “Xảy ra chuyện gì?”

“Từ tiên sinh hai ngày gần đây đang quay cảnh chiến tranh, cần phải giương cung, chắc là dây cung ma sát vào tay. Thêm nữa nhiệt độ ở thành phố điện ảnh Già La rất thấp, vậy nên da dẻ trong lòng bàn tay bị nứt nẻ.” Nhận ra Thích Trường An không có biểu cảm gì, Lương Khưu cẩn thận bổ sung thêm một câu: “Từ tiên sinh chắc là không muốn cậu lo lắng, nên mới không nhắc đến.”

“Tôi biết.” Thích Trường An do dự nửa phút, vẫn nói: “Anh sắp xếp một chút, hôm nay tôi muốn tới chỗ Lạc Dương.”

Bởi vì tuyết rơi nên máy bay tới trễ, lúc Thích Trường An tới trường quay, đã mười một giờ đêm. Chử Vệ đứng trong đại sảnh khách sạn, thấy người đến gần hỏi: “Đến nhanh như vậy hả?”

“Ừ.” Thích Trường An gật đầu: “Cậu ấy đâu?”

“Ngủ từ lâu rồi,” đối với Thích Trường An, Chử Vệ rõ ràng nói nhiều hơn bình thường một chút: “Mấy ngày nay đang quay cảnh chiến tranh mùa đông, khôi giáp trên người Tử Sở đều nặng hơn 10kg, còn phải cưỡi ngựa giương cung vác đao lớn, rất mệt mỏi, cậu ấy cơ bản toàn ngã đầu cái là ngủ liền.”

“Đạo diễn Chử.”

“Sao?”

Bước chân Thích Trường An dừng lại, giọng điệu nghiêm túc: “Cậu ấy là Lạc Dương, không phải Tử Sở.”

Chử Vệ bật cười, dẫn người đi vào thang máy, ấn xuống tầng trệt, giọng điệu rất thoải mái: “Lạc Dương của cậu ở trong mắt tôi, chính là Tử Sở.” Nói xong lại nói tiếp: “Cậu ấy rất cố gắng, lại chịu được khổ, chưa bao giờ dùng thế thân, là một diễn viên giỏi.”

Thích Trường An mỉm cười, giọng điệu rất tự hào: “Cậu ấy đương nhiên là diễn viên giỏi rồi.”

Nhìn thấy  vẻ mặt của Thích Trường An, Chử Vệ lập tức không muốn khen ngợi Từ Lạc Dương nữa —— người trước mặt phổng mũi rồi.

Cầm thẻ phòng Chử Vệ đưa, Thích Trường An mở cửa phòng Từ Lạc Dương ra, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ ở trong góc phát sáng. Trở tay đóng cửa lại, anh kiên nhẫn đứng yên năm phút, đợi khí lạnh trên người tán đi sạch sẽ.

Chân đạp trên thảm trải sàn, hô hấp Thích Trường An hơi căng thẳng —— đã hai mươi sáu ngày không nhìn thấy cậu rồi.

Từ Lạc Dương cuộn tròn trên giường, trong ngực ôm một cái gối màu trắng xõa tung, ngủ rất say. Thích Trường An nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương, chỉ cảm thấy tất cả nhớ nhung, bất an, khát khao trong lòng đều được gột rửa sạch sẽ.

Một lúc lâu sau, anh mới nửa quỳ trên tấm thảm ở bên cạnh giường, nương theo ánh đèn lờ mờ, nhìn rõ trong lòng bàn tay của đối phương, da đã bắt đầu bị nứt nẻ.

Lấy thuốc mỡ ra, giọng nói Thích Trường An rất nhẹ rất dịu dàng: “Náo Náo, tay có đau không? Tôi giúp em bôi thuốc được không?”

Vài giây sau, Từ Lạc Dương ngoan ngoãn chìa tay ra, không tỉnh, mà chỉ cọ cọ cái gối đang ôm, mơ mơ hồ hồ nói: “Anh Trường An? Ưm, đau.”

Sau khi tỉ mỉ bôi một lớp thuốc trên lòng bàn tay Từ Lạc Dương, Thích Trường An vẫn duy trì tư thế đó, yên lặng lắng nghe tiếng hít thở của Từ Lạc Dương. Mãi đến khi chân tê rần mới đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Cuối hành lang, Chử Vệ đang chơi rắn săn mồi, nghe thấy tiếng bước chân, ông ngẩng đầu nhìn Thích Trường An: “Nhanh vậy đã ra rồi à?”

“Ừ, cậu ấy đang ngủ.”

Chử Vệ hơi ngạc nhiên nhíu mày: “Không đánh thức cậu ấy hả?”

“Cậu ấy mệt lắm rồi, ngủ thêm một lát quan trọng hơn.”

Chử Vệ không nói thêm gì nữa, mà quay qua hỏi: “Có cần đặt phòng cho cậu nghỉ ngơi một chút không? Đêm nay ở đây đúng không?”

Thích Trường An lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, sáng mai có hội nghị phải tham gia, Lương Khưu đợi tôi ở dưới lầu, tôi trực tiếp tới sân bay luôn.”

Chử Vệ nhìn hạt tuyết trên áo khoác của anh hóa thành vệt nước, cảm khái: “Chúng ta quen nhau đã ba năm rồi, tôi vốn nghĩ tính tình cậu rất lãnh đạm, còn kỳ quái mà không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, chắc chắn sẽ vẫn cô đơn một mình mà sống.”

Thích Trường An không lên tiếng, chỉ mỉm cười.

“Yên tâm quay về đi, cậu đầu tư một khoản tiền lớn như thế, tôi sẽ không khấu trừ đùi gà của cậu ấy nữa.”

“Còn phải chỉ bảo diễn xuất cho cậu ấy.”

Chử Vệ hơi ghét bỏ nhìn Thích Trường An: “Được rồi được rồi, biết rồi, đúng là nhiều chuyện.”

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Từ Lạc Dương tắt đồng hồ báo thức ngồi dậy, mở nửa con mắt uống một ngụm nước lạnh, bị lạnh đến mức lập tức tỉnh táo luôn.

Sau đó cậu phát hiện, vết nứt nẻ trong lòng bàn tay mình không đau nữa. Cúi đầu nhìn tay mình, Từ Lạc Dương nhận ra trên vết nứt hình như bôi một lớp gì đó, vẫn còn hơi trơn.

Cậu cẩn thận nhớ lại, tối qua quay phim xong quá mệt, trở về tắm xong trực tiếp đi ngủ luôn, buổi tối… buổi tối hình như cậu mơ thấy Thích Trường An? Ể, chẳng lẽ đại yêu quái tới trong mơ giúp cậu trị liệu vết thương hả?

Trong lúc lơ đãng, Từ Lạc Dương nhìn thấy trên tủ đầu giường có đặt một tuýp thuốc mỡ, đóng gói màu trắng, phía trên in một chữ “Thích”, đánh số 20.

!!

Vén chăn lên xuống giường, Từ Lạc Dương chẳng thèm mặc dép mà chạy đi tìm trong tìm ngoài cả căn phòng một lần, không có ai cả, thế là cậu lại vội vội vàng vàng ra ngoài gõ cửa phòng đạo diễn.

Chử Vệ ngay cả áo khoác còn chưa mặc, mở cửa nhìn thấy cậu hình như cũng chẳng ngạc nhiên.

Từ Lạc Dương thở một hơi: “Trường An tới hả?”

“Ừ, đã tới.”

Nghe thấy câu trả lời này, Từ Lạc Dương lập tức phản ứng lại: “Đến, xong lại đi rồi?”

Chử Vệ gật đầu: “Ừ, đến lúc nửa đêm, tôi đưa thẻ phòng của cậu cho cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ nán lại nửa giờ rồi đi, bảo là trưa nay có việc, vậy nên suốt đêm phải quay về.”

Từ Lạc Dương trở lại phòng mình, ngã ở trên giường, nhìn thuốc mỡ vẫn còn nắm ở trong tay, kêu lên một tiếng “ngao”. ——

Từ Lạc Dương, mày là heo sao? Người ta bôi thuốc xong mà vẫn không tỉnh! Tức quá đi!

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Từ Náo Náo, ta rất thất vọng về mi QAQ

————-

(Lê lết 3 tháng trời mà mới được 1/3 bộ truyện, bao giờ mới xong đây trời ơi, biết thế đừng có ôm cho rồi.)