Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 44: Ý nghĩa hoa linh lan




Thế giới rất không dễ dàng yên ả lại bắt đầu ồn ào hỗn loạn, cũng bởi vì có ký giả chụp được An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương cùng từ cục dân chính đi ra, cộng với suy đoán chú rễ không xuất hiện trong hôn lễ, tin tức hai người ly hôn cuối cùng được chứng thực là đúng. Truyền thông nói chuyện không đâu đưa tin tràn đầy trời đất đổ xô tới, tốc độ cực nhanh khiến mọi người kinh ngạc. Trên báo chiều ngôn từ sắc bén chỉ trích Tịch Thạc Lương sau khi được bố vợ thị trưởng đề bạt trở mặt vong ân phụ nghĩa, bên phía thời trang thì giữ thái độ phản đối, bóng gió ám chỉ nói An Dĩ Nhược vứt bỏ tình cảm sáu năm nhào vào lòng người tình mới hoạn nạn có nhau - Mục Nham đến mức chú rễ hủy hôn. Tóm lại, lời đồn đãi cực kỳ vô căn cứ muốn ngăn cũng ngăn không được, hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Buổi trình diễn thời trang quý mới của Hoằng Thái bị buộc hủy bỏ, thời gian mấy ngày ngắn ngủi Tịch Thạc Lương bị mất mấy gánh đơn đặt hàng lớn, phía ngân hàng cho vay lại không hiểu sao xảy ra vấn đề, công ty nhất thời lâm vào khủng hoảng tài chính. Không có dư thừa tinh lực để đối phó với lời đồn đãi, Tịch Thạc Lương đội áp lực bắt đầu chạy cả hai nơi ngân hàng và công ty, nhưng nửa tháng kế tiếp cũng không mấy khả quan.

Lại nói về An Dĩ Nhược bên này, lúc vết thương trong lòng đang máu tươi đầm đìa, còn phải ứng phó với phóng viên quấy rầy canh giữ ở cửa nhà và bệnh viện, chỉ cần cô vừa lộ mặt, đèn flash liền bắt đầu lóe không dứt, bọn họ mỗi người một dáng vẻ khác nhau, nói rất nhanh, đưa ra vấn đề lại càng tráo trở đến khiến người ta không chịu nổi, hoàn toàn không để cho cô nói chen vào và phản bác, chỉ biết là không ngừng đặt câu hỏi.

Lần đầu tiên An Dĩ Nhược trải qua tình hình như vậy, lúc đầu cô cũng không để ý tới, cho rằng thời gian lâu dài chuyện tự nhiên sẽ phai nhạt, mãi đến ngày ông An xuất viện hôm đó lại lần nữa bị phóng viên vây ở đại sảnh lầu một, cô bị quấy nhiễu đến tưởng chừng muốn nổ tung, cuối cùng làm một cái tổng kết mang tính đáp lại đối với bản tin về cô và Tịch Thạc Lương trong gần hai tháng qua.

Mệt mỏi xoa xoa thái dương, An Dĩ Nhược bình tĩnh nói: "Xin các vị dành cho người khác tôn trọng cơ bản nhất, ở dưới tình huống chưa có làm rõ tình hình đừng suy đoán bừa. Tịch Thạc Lương tiên sinh cũng chưa từng nhận chút ân huệ nào của nhà họ An, hai năm nay anh ấy tự mình ra sức sáng lập nên Hoằng Thái, dựa vào năng lực chứ không có ai đứng sau lưng giúp đỡ, cho nên cũng không có chuyện vong ân phụ nghĩa." Người phụ nữ mảnh mai đứng ở giữa đám phóng viên, ánh mắt lần lượt lướt qua mọi người, âm thanh mờ ảo và mờ mịt, "Về chuyện tan vỡ tình cảm sáu năm giữa tôi và Tịch tiên sinh, nói đến cùng chỉ là việc riêng giữa chúng tôi, ai thị ai phi, ai đúng ai sai, không phải những người ngoài cuộc như các vị đây có thể kết luận. Tôi hy vọng các vị đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, cũng đừng kéo người nhà và bạn bè của chúng tôi vào cuộc." Ngừng một chút, cô thở dài trong lòng, cuối cùng nói: "Có lẽ tình cảm cũng dễ vỡ như thủy tinh, không có ai có thể cam đoan người đã từng yêu nhau nhất định có thể cùng đối phương đi đến già, ở trong tình yêu, chúng tôi cũng chỉ là người bình thường." Gặp gỡ yêu nhau cũng khó bảo đảm sẽ không chia tay, bị chú ý như vậy, đơn giản là vì thân phận của cô.

Lời vừa ra khỏi miệng, không hiểu sao An Dĩ Nhược lại có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Vốn tưởng rằng là chuyện của hai người, kết quả lại liên lụy đến hai gia đình, ngay cả chia tay cũng khiến cho cả thành phố đều biết, không chỉ có cuộc sống yên bình bị quấy rầy, ngay cả sự nghiệp của anh cũng bị ảnh hưởng đến. Cô giật mình bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu được thân phận của mình làm cho Tịch Thạc Lương biết bao nhiêu áp lực.

An Dĩ Nhược đương nhiên không tin là vài ba câu của cô bình ổn được chuyện này, nhưng khi ký giả không còn vây chận cô nữa, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, không có lại đi truy cứu cái khác. Mãi đến rất lâu rất lâu sau đó, khi cô có thể mây trôi nước chảy nói đến chuyện này, cô mới hỏi người nọ dùng cách gì giải quyết chuyện này lặng yên không một tiếng động, ánh mắt người đàn ông vẫn dừng ở trên tờ báo xe hơi, nhíu mày nói: "Hỏi nhiều như vậy để làm gì, lo chăm tốt việc của em đi." Giọng nói bá đạo đến không cho cô nói thêm một câu nào nữa.

An Dĩ Nhược bất mãn liếc xéo anh một cái, ngẫm nghĩ một chút cuối cùng mới nhớ lại, khoảng thời gian đó báo chí tạp san không ngừng đưa tin một ít chuyện về quân bộ, nếu như cô nhớ không lầm, còn có một bản tin thiên về Mục Thịnh. Tư liệu hiếm có như vậy, nếu như không phải có người nào đó cố ý chen vào, làm sao lại rơi vào trong tay truyền thông. Trong lòng tràn đầy cảm động, An Dĩ Nhược nghẹn ngào nói một tiếng "Cám ơn!" Vậy mà, người nọ chỉ cong môi cười một tiếng, cưng chiều vuốt vuốt tóc của cô.

Những ngày kế tiếp yên ả ngoài dự đoán của mọi người, sau khi ông An bình phục làm việc như thường, trên mặt má An dần dần có nụ cười, mà cô, sau khi chia tay với Tịch Thạc Lương đương nhiên sẽ không quay về công ty của anh đi làm nữa, sau khi nghĩ ngơi một khoảng thời gian thì nhận được thư mời trúng tuyển của một công ty thời trang có thực lực hùng hậu, dùng thân phận nhà thiết kế chính chính thức đi làm và trở thành một thành viên của công ty đó.

Không còn sóng gió gì, cũng không có bất kỳ gợn sóng gì, cuộc sống dường như lại trở về quỹ đạo vốn có, nhưng vết thương chôn ở đáy lòng, vẫn thường có cảm giác đau âm ỷ, An Dĩ Nhược cố gắng dùng công việc bận rộn để mình không có hơi sức suy nghĩ nhiều cái khác, nhưng, sống ở cùng một thành phố, muốn nhắm mắt, bịt tai không biết được tin tức lẫn nhau, độ khó quả thực rất cao. Thỉnh thoảng theo ông chủ tham dự các hoạt động, không thể tránh khỏi phải chạm mặt với Tịch Thạc Lương, lúc đầu cô vẫn bị kích động và nước mắt tràn mi, chỉ có thể vội vàng gật đầu rồi lướt qua anh, sau đó tâm tình sa sút mấy ngày, khi cuối cùng có thể thản nhiên chút ít chào hỏi với anh, đã là lúc cuối mùa thu.

Lúc mở mắt ra, ngoài cửa sổ còn chưa sáng choang, sương mù bao phủ thành phố lộ ra bầu không khí êm dịu và tĩnh lặng, gió mát hơi phất qua chậu hoa linh lan phía trước cửa sổ, cành hoa khẽ run run rơi xuống một giọt sương trong suốt, bên trong phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt. An Dĩ Nhược đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, đầu ngón tay chạm nhẹ vào hoa linh lan màu trắng, nở nụ cười dịu dàng.

Hoa là tuần trước Mễ Ngư đưa tới, nói là trong phòng đặt chậu cây có thể làm tâm tình người ta vui vẻ, cô ấy là hạng người gì An Dĩ Nhược làm sao không biết, trong cơn giận quăng cho Tịch Thạc Lương cái tát, dưới tình thế cấp bách thưởng cho cô một cái tát mạnh mới là Mễ Ngư, lại tỉ mỉ tặng hoa, quyết không phải là chuyện mà cô ấy có thể làm được.

Trong lúc vô tình đi ngang qua tiệm bán hoa, cô hiếu kỳ đi đến hỏi ý nghĩa hoa linh lan, ông chủ rất nhiệt tình nói: "Cây hoa linh lan là vĩnh viễn không chia cắt được, mỗi một đôi linh lan đều không thể tách ra."

Hóa ra anh nói với cô: vĩnh viễn không xa rời nhau...

Đêm hôm đó An Dĩ Nhược mất ngủ, cô cố gắng không để ý tới người kia từ một góc nào đấy trong lòng đột nhiên nhảy ra, hóa ra, ký ức về anh lắp đầy tâm trí cô.

Hôn lễ hôm đó khi bố thoát khỏi nguy hiểm, Mễ Ngư do dự sau đó chần chừ nói: "Mục Nham đến đây. Anh ta xông lên đánh một trận với Tịch Thạc Lương." Thấy cô tim đập mạnh và loạn nhịp, Mễ Ngư bất mãn lầm bầm: "Cũng không biết có phải tức điên lên hay không, thân là cảnh sát trái lại bị Tịch Thạc Lương đánh cho mặt mũi bầm dập, bản lĩnh cũng không ra gì." Sau đó ngưỡng mặt lên hỏi cô: "Cậu xác định người cứu cậu ra khỏi hang sói là anh ta?" Vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, tựa hồ cực kỳ hoài nghi bản lĩnh của Mục Nham.

Cô thong thả lấy lại bình tĩnh, vừa định hỏi anh đã tới khi nào, Đàm Tử Việt đã chen vào nói trước: "Cô gái, em biết cái gì. Dựa vào bản lĩnh của Đại Mộc Tịch Thạc Lương muốn tiếp cận người của cậu ấy cũng khó, một đấm kia là cậu ấy cam tâm tình nguyện bị." Sau khi chuyện xảy ra, là Đàm Tử Việt gọi điện thoại cho Mục Nham, nói cho anh ta biết chú rể không có tới, An Dĩ Nhược tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, ông An phạm vào bệnh tim ngay tại chỗ được đưa đến bệnh viện, mà lý do Tịch Thạc Lương hủy hôn là anh biết được từ miệng của Mễ Ngư sau đó cũng nói cho Mục Nham biết, nếu không thì người đàn ông xưa nay bình tĩnh sẽ không mất khống chế đến nước này.

"Nói cái khỉ, anh ta có bị bệnh không." Mễ Ngư nhất thời nổi giận, không tự giác nói tục, dựng thẳng lông mày mắng: "Trừ phi là bệnh thần kinh, bằng không ai tự nguyện bị đánh?" Lúc đó cô không có mặt, cho nên không biết lúc Mục Nham bị một đấm kia của Tịch Thạc Lương thì đã nói qua cái gì, chỉ nhìn thấy trên mặt Mục Nham có một cục bầm tím mới nhịn không được hỏi anh làm sao vậy, người nọ cau mày nói một câu: "Không có gì" xoay người rời đi, lòng Mễ Ngư hiếu kỳ nặng, chạy tới hỏi thăm y tá tình hình, thế mới biết là chuyện gì xảy ra.

"Em yêu, nhỏ giọng dùm một chút, đây là bệnh viện." Vẻ mặt Đàm Tử Việt bất đắc dĩ, đối với càn quấy của Mễ Ngư không có biện pháp, vuốt vuốt tóc của cô, ôm cô đi về phía cửa cầu thang.

An Dĩ Nhược láng máng nghe thấy anh ta nói: "Đại Mộc là hận mình liên lụy tới bạn của em hại cô ấy bị tổn thương mà tự trách, mới tránh cũng không tránh đã trúng một cái hung bạo kia. Thay vì nói là bị người ta đánh, còn không bằng nói là chính cậu ấy thưởng cho mình một đấm..." Giọng của Đàm Tử Việt dần dần nhạt đi, lời nói của anh lại cắm vào trong lòng cô, đâm vào cô rất đau rất đau, đến nỗi rơi nước mắt.

Sau khoảng thời gian hỗn loạn không chịu nổi này, mỗi khi cô ra khỏi nhà, xe cảnh sát của Đại Lực đều đứng ở bên ngoài chung cư, chính là nhân viên cảnh sát đã cùng với cấp dưới của mình ngăn cản ký giả quấy rầy cô, sau đó cười nói: "An tiểu thư, tôi đến đưa cô đi bệnh viện."

Cô nói cám ơn sau đó kiên quyết từ chối, để cho lái xe trong nhà chở đi, nhưng ở cửa bệnh viện lại lần nữa bị ký giả bao vây, Đại Lực đuổi theo tới, kéo cô ra khỏi đám người, có chút không được tự nhiên giải thích: "An tiểu thư, thủ lĩnh của chúng tôi cũng không hy vọng cô bị quấy rầy. Chuyện bài báo chúng tôi cũng biết, lúc này anh ấy không nên ra mặt, cô hẳn là biết anh ấy không phải sợ bị cuốn vào, mà là vì anh ấy không muốn cô bị trên tuyết thêm sương[1]." Nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của người nào đó, Đại Lực nhíu chặt mày hơn, nên nói không nên nói đều nói hết, "Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, cô cũng đừng từ chối ý tốt của anh ấy."

[1] Trên tuyết thêm sương: Liên tiếp gặp tai nạn, đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề).

An Dĩ Nhược làm sao không biết từ xảy ra chuyện tới nay từ đầu tới cuối anh không có lộ diện là bảo vệ cô, vì thế im lặng.

Điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, An Dĩ Nhược dời mắt khỏi chậu hoa linh lan, nhìn thấy cái tên vừa quen thuộc lại vừa có chút xa lạ trên di động kia, đột nhiên có chút căng thẳng, nếu như cô nhớ không lầm, kể từ sau hôn lễ, bọn họ chưa từng liên lạc, ngoại trừ tối hôm qua gọi một cú điện thoại đối thoại chỉ có hai câu. Do dự một chút, cô ấn xuống nút kết nối.

"Có phải đánh thức em rồi không? Bởi vì một lát phải làm nhiệm vụ không tiện gọi điện thoại, cho nên..." Giọng nói trầm thấp lộ ra áy náy, Mục Nham mở miệng giải thích.

"Không có, tôi đã tỉnh rồi." Làm như bị thản nhiên của anh lây nhiễm, An Dĩ Nhược định thần, giọng nói nghe ra rất là tự nhiên.

"Nhiệm vụ của nhị đội bây giờ còn chưa có kết thúc, xe của em đoán chừng đến buổi chiều mới có thể lấy về, em xem thử xem khi nào thì tiện gặp nhau, tôi cho người chạy qua?"

Đêm qua đã xảy ra chút tình huống đột phát, tăng ca xong lái xe về nhà ở nữa đường An Dĩ Nhược bị cảnh sát đột nhiên xuất hiện ngăn lại, người nọ đưa ra giấy tờ chứng nhận thoáng qua ở trước mắt cô, giọng điệu lo lắng nói: "Tiểu thư, chào cô. Tôi là Trương Hằng nhị đội của đội chống ma túy, hiện tại cần trưng dụng xe của cô, ngày mai xin mang theo giấy phép lái xe đến đội chống ma túy lấy về." Một chiếc xe đậu ven đường, xem ra là hỏng rồi.

An Dĩ Nhược đột nhiên đạp thắng xe, có chút hoảng hồn chưa bình tĩnh, ổn định tinh thần, lấy điện thoại gọi đi một cú điện thoại, điện thoại vừa kết nối, cô hỏi: "Trương Hằng là người trong đội của các anh sao?"

Người đàn ông ở đầu kia điện thoại rõ ràng giật mình, chau mày lại trầm giọng nói: "Đúng là có một nhân viên cảnh sát tên Trương Hằng. Làm sao vậy?"

"Có là được." Không đợi anh nói chuyện, cô đã cúp điện thoại, sau đó để lại chìa khóa xe, đi bộ về nhà.

Tầm mắt lại lần nữa quay lại trên chậu hoa linh lan ấy, giống như là nghe được anh dịu dàng nói ở bên tai: "Vĩnh viễn không xa rời nhau" An Dĩ Nhược dẩu môi, thật lâu mới lẩm bẩm nói: "Không cần, hết giờ làm thì tôi qua lấy." Không hiểu sao, cô sợ thấy anh.

"Vậy cũng được, đến lúc đó trực tiếp tìm Đại Lực lấy chìa khóa." Mục Nham cũng không có miễn cưỡng, giống như là nhìn thấu tâm tư của cô.

Cô ừ một tiếng, sau đó im lặng, giống như là không còn lời có thể nói với anh, mà anh cũng ăn ý không có nói chuyện. Hai người nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ trong điện thoại của đối phương, đều có loại cảm giác dường như đã cách mấy đời.

"Gần đây khỏe không." Ngay tại lúc An Dĩ Nhược muốn gác máy, Mục Nham rốt cuộc mở miệng, giọng nói không tự giác thả mềm mấy phần, sau đó nghe thấy cô nhẹ nhàng nói "Rất khỏe, chỉ là công việc hơi bận."

"Tôi biết." Anh không đầu không đuôi đáp lại một câu, dường như ý thức được bất thường, lại giải thích nói: "Nghe Tử Việt nói gần đây Mễ Ngư bận chụp ảnh tuyên truyền, em đang giúp đỡ." Cũng không chờ cô trả lời, anh lại dặn dò: "Chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi." Lúc dứt lời, trong điện thoại đã truyền đến tiếng bíp.

An Dĩ Nhược cau mày nhìn di động, nói thầm một câu: "Người này." Sau đó khóe miệng hơi giương lên.

Bận cả một ngày, lúc rời khỏi công ty đã là bảy giờ tối, An Dĩ Nhược đón taxi đi thẳng đến đội chống ma túy. Đến nơi, cô đứng ở bên ngoài đấu tranh tư tưởng hồi lâu, giống như là có lũ lụt thú dữ chờ cô vậy, từ đầu đến cuối không có dũng khí đi vào, mãi đến đột nhiên nhớ tới sáng sớm Mục Nham đã nói qua là bảo cô trực tiếp tìm Đại Lực lấy chìa khóa, mà trước đó Đại Lực lại tự mình gọi điện thoại tới nói sẽ chờ cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cất bước đi vào đại sảnh, cô hỏi: "Xin hỏi, đội trưởng Cổ ở đâu?" Mục Nham thăng chức thành đại đội trưởng, Cổ Lệ được anh đề cử làm đội trưởng, việc này cô nghe nói từ miệng của Mễ Ngư, người trước đó tự nhiên phải đổi lại cách xưng hô.

Nhân viên cảnh sát ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói: "Là An tiểu thư phải không? Đội trưởng của chúng tôi vừa mới đi ra ngoài, trước khi đi nói cô sẽ đến lấy xe."

Cô lịch sự mỉm cười, đang định lấy giấy phép lái xe ra, lại nghe nhân viên cảnh sát nói: "Chìa khóa ở phòng làm việc đại đội trưởng của chúng tôi, anh ấy còn chưa đi, cô trực tiếp đi lên lấy đi. Phòng làm việc của anh ấy ở lầu ba."