Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 30-2




Edit: Cải Xanh

Từ Tinh Tinh tức giận tắt máy tính, nhìn chằm chằm giấy vẽ nhưng cũng không động bút.

Ngay lúc này, Lâm Hoan Hỉ vừa tắm xong ngồi xuống bên cạnh cô.

Từ Tinh Tinh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hoan Hỉ, hỏi: "Chị Hoan Hỉ, sao Dịch ca lại không công bố thân phận của chị?"

"Chị cũng không biết..." Lâm Hoan Hỉ nói, "Nhưng mà anh ấy có suy nghĩ của anh ấy, chuyện được giải quyết là tốt rồi."

"Nói cũng đúng..." Từ Tinh Tinh cúi đầu, cảm thấy mình không cần buồn rầu vì những chuyện này, nhưng điều khiến cô phải phiền não chính là thứ hai đến Hoa Diệu phỏng vấn."

Đối với đơn xin việc của nhà thiết kế, Hoa Diệu yêu cầu mỗi người đều phải nộp lên một bản thiết kế thời trang, còn phải vẽ tay, Từ Tinh Tinh đang phát sầu vì chuyện này.

Lâm Hoan Hỉ thấy cô nàng cau mày, quan tâm hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"

"Em đang vẽ, nhưng không có cảm hứng."

Nghe vậy, Lâm Hoan Hỉ nhìn bản thảo trên bàn.

Bản thảo đặt lộn xộn trên bàn, có mấy cái còn bị đánh dấu X, có thể thấy rằng chủ nhân không hài lòng lắm với tác phẩm này.

Lâm Hoan Hỉ nhìn tờ giấy mà Từ Tinh Tinh vừa hạ bút, cô nàng thiết kế váy dài là chủ yếu, để làm nổi bật lên đường cong gợi cảm của phái nữ.

Lâm Hoan Hỉ cảm thấy hơi đau đầu: "Làn váy đừng vẽ dài như thế, có thể vẽ trước ngắn sau dài, phải chú trọng đến phần chân váy, dáng người mà cao mặc vào sẽ đẹp, dáng người thấp cũng có thể để dài, hoa văn có thể là bầu trời, vừa mơ mộng lại cao quý.

Từ Tinh Tinh nhìn Lâm Hoan Hỉ, dựa theo lời cô nói sửa vài chỗ trên bản thảo, nhìn thành quả của mình, Từ Tinh Tinh kinh ngạc mấy giây rồi phấn khích ôm lấy Lâm Hoan Hỉ: "Giỏi thật đó! Chị Hoan Hỉ chị quá lợi hại."

Cô luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, được Lâm Hoan Hỉ chỉ bảo, cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo.

Lâm Hoan Hỉ ngượng ngùng nói: "Bình thường chị....hay may quần áo cho búp bê."

Thỉnh thoảng cũng sẽ học bà nội đan áo len hoặc khăn quàng cổ.

Khi ông bà đã già, tinh thần không được tỉnh táo, bà lúc nào cũng im lặng ngồi trong sân đan áo cho ông nội và cô, Lâm Hoan Hỉ muốn trò chuyện cùng bà nội, cho nên thử tìm đề tài để nói, với lại cũng không có việc gì nên thỉnh thoảng sẽ vẽ phác vài bộ quần áo, rồi cùng bà nội vừa nhìn vừa đan, có lúc bà sẽ trả lời cô, dạy Lâm Hoan Hỉ các loại nút thắt khác nhau.

Những hình ảnh đó giống như vừa xảy ra hôm qua, nhưng mà ông bà đã qua đời, chỉ còn lại một mình Lâm Hoan Hỉ ngồi nhớ những kỉ niệm xưa.

"Không ngờ chị còn có tâm hồn thiếu nữ như vậy." giống như là vừa phát hiện ra kho báu, Từ Tinh Tinh nở nụ cười, "Nếu chị Hoan Hỉ muốn, có thể cùng em đi Hoa Diệu đấy."

"Đừng đùa, đến căn bản chị cũng không có."

"Tư chất tự nhiên chính là thiên phú." Từ Tinh Tinh nhìn Lâm Hoan Hỉ, thấy cô im lặng, liền nghĩ rằng cô không vui, vội vàng nói, "Em nói đùa thôi, chị Hoan Hỉ chắc chắn không muốn tách khỏi Dịch ca mà."

Nói xong, Từ Tinh Tinh tiếp tục đắp nặn bản thảo.

Cô chống cằm, ánh mắt rời rạc.

Hai ngày nữa phim mới của Cảnh Dịch bắt đầu khởi quay, lúc đó cô phải cùng anh đến studios.

Lâm Hoan Hỉ hơi lo lắng, bởi vì cô không biết mình có thể hoàn thành tốt công việc hay không, cô cũng không biết nhiều về công việc này, cho dù nước đến chân mới nhảy, nhưng đến hiện trường chắc chắn sẽ có tình huống khác xảy ra.

Lâm Hoan Hỉ thở dài, cảm thấy con đường phía trước rất xa vời.

*

9 giờ tối, Cảnh Dịch từ ngoài trở về.

Từ Tinh Tinh đã về phòng từ sớm, Lâm Hoan Hỉ ngồi bó gối xem phim.

Thấy anh vào cửa, ánh mắt Lâm Hoan Hỉ nhìn về phía cửa.

"Anh về rồi."

"Ừ." Cảnh Dịch cởi áo khoác treo lên giá, rồi xắn tay áo lên, bước về phía cô nhìn phim mà cô đang xem trên TV, đây là chương trình gameshow trong nước, anh cũng không cảm thấy hứng thú.

"Chuyện đó xử lý xong rồi à?"

"Đã tạm được xử lý rồi." Cảnh Dịch rót một cốc nước rồi ngồi xuống cạnh cô, "Em đang xem gì thế?"

"Bạo quân tiên sinh của tôi, rất hay đấy."

Tên này khiến Cảnh Dịch thấy buồn cười, anh kéo người vào trong lòng mình, "Sao em lại thích xem mấy cái kỳ quái này chứ."

"Nhân vật nữ chính là người đại diện, em muốn xem rồi học tập."

Con người trong mắt Cảnh Dịch đảo đảo rồi cười: "Vậy em học được gì rồi?"

Lâm Hoan Hỉ lắc đầu, khóe miệng cụp xuống: "Cô ấy còn đần hơn em, nam chính vậy mà coi trọng cô ấy, chắc là đầu óc bị hỏng rồi."

Điểm quan trọng là, trong này nữ chính và nữ phụ trang điểm giống nhau, nhìn hai người đó thì người xem cũng không rõ ai với ai.

Nụ cười trên môi Cảnh Dịch càng sâu, một ngày rồi anh không gặp cô, trong lòng rất nhớ, ánh mắt tập trung trên người cô.

Lâm Hoan Hỉ cố chịu đựng ánh mắt ấy.

Da trắng, mày liễu tinh tế, cho dù không phải phẫu thuật thì cũng rất đầy đặn, đôi mắt đào hoa hẹp dài, khóe mắt hơi cong lên, lông mi tựa như cánh bướm nhỏ mà dài, đôi mắt đang nhìn về phía TV, thỉnh thoảng chớp chớp, lông mi dài như đang quệt vào trái tim anh, rất ngứa.

Cảnh Dịch không kiềm chế được, ngon trỏ thon dài nhẹ nhàng chạm vào lông mi của cô.

Lâm Hoan Hỉ quay đầu tránh đi, nói: "Ngứa."

Rõ ràng có thể thấy thái độ của cô đã thay đổi, không bài xích như trước nữa.

Cảnh Dịch dán người vào, hôn lên tóc cô, lúc này Lâm Hoan Hỉ đã cảm thấy khó thở, trong lòng ngứa ngáy, bàn tay của anh đang cố gắng chui vào lưng cô.

Lâm Hoan Hỉ lùi về phía sau, còn nói: "Lạnh."

"Để anh làm ấm cho em." vết chai trên đầu ngón tay như có như không di chuyển tự do trên da cô, Cảnh Dịch rõ ràng cảm giác được người con gái trong lòng đã động tình, tần suất hô hấp cũng nhanh hơn.

"Đừng nghịch." Cô đang trong thời kì đặc biệt, từ bụng truyền tới cảm giác khô nóng khiến cô thấy khó chịu, không thương tiếc kéo tay Cảnh Dịch đang làm loạn ra, tiếp tục ngồi bó gối nhìn về phía TV.

Nội dung phim đang đến đoạn nữ chính đến studios rồi bị nữ phụ gây khó dễ, xem một lúc, Lâm Hoan Hỉ hơi nôn nóng.

"Trước đây em cũng thế này phải không?"

Cảnh Dịch liếc nhìn màn hình TV: "Diễn viên nữ lại gần anh, sẽ như vậy."

Lâm Hoan Hỉ: "Em nói nữ chính."

Cảnh Dịch: "Em sẽ không đần như thế."

Nói xong, Cảnh Dịch thử xò xét cô, rồi nói: "Nhưng bây giờ thì không chắc."

"..."

"Sao anh lại nói khó nghe thế."

Cảnh Dịch cười cười rồi ghé sát vào tai cô, "Anh cũng có thể nói dễ nghe."

Nhìn gò má cô đỏ bừng, Cảnh Dịch cố ý nói chậm lại, "Cho dù em đần, anh cũng thích."

Hoàn toàn chính xác.... rất êm tai.

Êm tai đến mức khiến cho cô muốn nghe lại giọng nói của anh.

Lâm Hoan Hỉ xấu hổ đấy Cảnh Dịch ra, đổi chủ đề: "Tổ phim là như thế nào?"

Sợ bà xã tức giận, Cảnh Dịch cũng không tiếp tục đùa, cũng không tạo khoảng cách giữa hai người: "Giống như lớp học, đạo diễn là thầy chủ nhiệm, phải quản lý một nhóm người, có lúc sẽ nghiêm túc, có lúc sẽ cười cười nói nói, thỉnh thoảng cũng sẽ có xung đột, nhưng mà bầu không khí vẫn hoàn hảo."

Anh nói những lời này hoàn toàn vì làm Lâm Hoan Hỉ yên lòng.

Từ trước đến nay Cảnh Dịch không thích sống chung, anh từng cùng ăn cùng ở với một đoàn làm phim hơn ba mươi người gần một năm trời, nhưng vẫn không quen thuộc, trừ khi đóng phim ở ngoài, thì thái độ rất lạnh nhạt, từ đó về sau, diễn viên muốn ôm đùi cũng thức thời mà không dây dưa nữa.

Nếu studios thật sự là một lớp học, sợ là Cảnh Dịch lại là cái gai khó trị nhất trong lớp học.

Trong lòng Lâm Hoan Hỉ vẫn lo lắng, không biết là dọa sợ, hay là do chu kỳ sinh ý, cả tay và chân cô đều lành lạnh, "Nếu như em làm sai chuyện gì, giám đốc có mắng em không?"

"Có anh ở đây, sẽ không có ai dám mắng em."

Lâm Hoan Hỉ không tin: "Nhưng anh có thể không nghe lời giám đốc không?"

"Nếu như trường học là nhà anh mở thì sao?" Cảnh Dịch ôn nhu xoa đầu cô, "Anh cũng là nhà đầu tư, không phải suy nghĩ nhiều, đến lúc đó cứ ở cạnh anh là được rồi."

Cô im lặng, không nói tiếp.

"Nếu không..." Cảnh Dịch kéo tay cô, nắm lấy cả bàn tay, lòng bàn tay người đàn ông ấm áp, chỉ trong chốc lát đã xua tan cái lạnh, "Nếu không thì em ở nhà, để Từ Tinh Tinh ở cùng em vài ngày, đợi anh về...."

"Không cần." Lâm Hoan Hỉ ngắt lời anh,"Nếu em không ra ngoài, người khác sẽ hoài nghi, đến lúc đó đối với anh hay em cũng không có lợi, nếu em đã từng làm tốt, bây giờ cũng không hẳn là khó,chỉ là phải làm phiền anh giúp em rồi."

Cô rất chân thành, cho dù sợ, nhưng cũng không chịu thua, không lùi bước.

Anh nhớ, anh thích chính là Lâm Hoan Hỉ tràn đầy sức sống như này, mất trí nhớ thì ra cũng tốt, cô luôn kiên cường như vậy mà dẫn dắt anh.

"Được, anh giúp em."

Lâm Hoan Hỉ gật đầu, tiếp tục đặt sự chú ý vào TV.

*

Thứ hai, Cảnh Dịch để trợ lý dẫn Lâm Hoan Hỉ và Từ Tinh Tinh đến Hoa Diệu.

Hôm nay là ngày Từ Tinh Tinh dự thi, Lâm Hoan Hỉ thấy cô ấy hồi hộp, không yên tâm, nên đi theo đến đây.

Ngước đầu lên nhìn tòa cao ốc chọc trời, Từ Tinh Tinh khẩn trương nuốt nước bọt, kéo kéo ống tay áo Lâm Hoan Hỉ, lo lắng nói: " Chị Hoan Hỉ, chị đi theo em vào được không?"

"Được chứ."

"Chị Hoan Hỉ." mắt thấy hai người chuẩn bị ra khỏi xe, trợ lý vội gọi cô lại, "Chị cứ đi ra như vậy, nếu bị người khác chụp được thì không hay lắm, nên đeo khẩu trang vào."

Chuyện Cảnh Dịch công bố kết hôn vẫn chưa giảm nhiệt, mặc dù Lâm Hoan Hỉ không thường xuyên xuất hiện, nhưng cũng không dám đảm bảo rằng nhiều người như vậy mà không ai nhận ra cô, có lòng cảnh giác cũng không sai.

Từ Tinh Tinh rầu rĩ một lúc, rồi nói: "Vậy hay là đừng xuống, chị Hoan Hỉ về trước đi, chờ tin tốt của em."

"Không được, chị đi cùng em." nói vậy, Lâm Hoan Hỉ dứt khoát đeo khẩu trang vào rồi xuống xe.

"Tôi ở đây chờ hai người."

"Không cần, lúc nữa phỏng vấn xong, chúng tôi muốn đi dạo phố, có lẽ sẽ muộn, đến lúc đó gọi điện cho anh là được."

Trợ lý cũng không nói gì, lái ô tô rời đi.

"Em đừng lo lắng." Lâm Hoan Hỉ kéo khẩu trang lên, "Bản thảo em đã vẽ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."

"Theo lý thuyết thì là chị giúp em..."

Đến cổng Hoa Diệu, Từ Tinh Tinh hít sâu một cái rồi đi vào.

Là một tập đoàn lớn, mặt tiền của công ty cực kỳ đẹp, nói rõ mục đích đến đây, nhân viên dẫn Từ Tinh Tinh và Lâm Hoan Hỉ đến chờ ở phòng trên tầng 8.

Chờ một lúc thì có lác đác mấy người, nữ có nam có, tất cả đều mặc quần áo trang trọng, trên mặt không cười, vẻ mặt trang nghiêm, hiển nhiên là đến phỏng vấn.

Lâm Hoan Hỉ và Từ Tinh Tinh ngồi dựa vào hướng cửa, thời gian dần dần trôi, rất nhanh đã đến lượt Từ Tinh Tinh.

"Đừng hồi hộp, cố lên."

Nhỏ giọng cổ vũ xong, cô thu lại ánh mắt rồi tùy ý lật xem tạp chí trên bàn.

Phòng chờ một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân vội vàng, cô quay đầu lại, một người đàn ông mặc âu phục được mọi người bao vây, ánh mắt lạnh lùng.

Dường như nhận ra có người nhìn hắn, ánh mắt đối phương lạnh lùng liếc qua khuôn mặt Lâm Hoan Hỉ, sau đó cười nhếch, tiếp tục đi về phía trước.

Đợi đám người kia rời đi, phòng chờ lúc nãy không có tiếng người giờ bắt đầu có tiếng thảo luận.

"Người vừa đến lúc nãy chính là thái tử gia của Tô gia Tô Diễm đó."

"Nghe nói lần này đặc biệt từ nước ngoài về tiếp nhận công ty này."

"Tôi còn nghe nói... hắn luôn chống lại bố hắn, bây giờ trở về tiếp nhận Hoa Diệu, chính là muốn đối đầu cùng bố."

"Bố hắn ta là ai thế?"

"Tô Hiển Thắng của A thành, cậu không biết sao, nghe nói đứa con trai út của ông ta vì chơi game mà bỏ nhà ra đi, con cả thì lại bởi vì

ông ta mà chạy ra nước ngoài, bây giờ trở về nói không chừng là để chọc tức ba hắn ta, cậu thử nghĩ xem, hai đứa trẻ không ai nguyện ý nối nghiệp của ông ta, tiền nhiều như vậy, về sau cũng không biết đưa cho người nào."

"Trời, sợ là người lãnh đạo của Hoa Diệu sắp thay đổi rồi..."

Mấy người thảo luận một lúc thì cũng thức thời không tiếp tục thảo luận nữa.

Lâm Hoan Hỉ nhìn theo hướng đối phương rời đi, lúc đang muốn thu ánh mắt lại, thì thấy Từ Tinh Tinh tinh thần phấn chấn đi đến đây.

Cô vội thả tạp chí xuống, đứng dậy đi tới, hỏi: "Thế nào rồi."

Từ Tinh Tinh thấy nhức đầu, cúi sát vào tai cô nói nhỏ: "Người phỏng vấn nói tác phẩm của em rất có sức hút, em liền nói rằng bên trong có một phần công lao của chị."

Lâm Hoan Hỉ hơi bất ngờ, "Em còn nhắc đến chị?"

Từ Tinh Tinh gật đầu, rồi lại xấu hổ hơn: "Nếu như em nhận toàn bộ lợi ích, sẽ cảm thấy áy náy, liền nói có bạn hỗ trợ."

"Sau đó thì sao?"

"Bọn họ rất hài lòng, bảo em cuối tuần tới làm."

Vậy là thành công rồi.

Từ Tinh Tinh cảm thấy rất mãn nguyện, thấy nụ cười rực rỡ của cô nàng, Lâm Hoan Hỉ cũng vui theo, cô khoác tay Từ Tinh Tinh, đi thẳng ra ngoài: "Chị mời em đi ăn cơm rồi làm tóc nhé!"

"Làm tóc?"

"Ừ." Lâm Hoan Hỉ vuốt vuốt phần tóc rơi xuống vai, "Chị muốn đổi màu tóc, hai ngày nữa sẽ vào đoàn phim, đổi tạo hình khác cũng khá tốt."

"Cũng được, vậy em cũng đổi màu tóc."

Sau khi hạ quyết tâm, hai người đi đến trước thang máy.

Chữ số màu đỏ từ từ hạ xuống, khi một tiếng tinh vang lên, cửa thang máy trước mặt mở ra.

Trong thang máy tổng cộng có hai người, một người vóc dáng cao to, một người thì lại khúm núm bé nhỏ.

Thấy hai người tiến vào, đôi mắt hẹp dài của đối phương nhàn nhạt lướt qua Từ Tinh Tinh, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Hoan Hỉ, hắn chăm chú đánh giá Lâm Hoan Hỉ, từ khi cô bước vào thang máy, đến khi xuống tầng một ánh mắt cũng chưa rời đi.

Cảm giác người đàn ông tồn tại quá mạnh mẽ, Lâm Hoan Hỉ bị nhìn như vậy thì khó chịu, ánh mắt hơi liếc qua.

Hắn rất cao, dáng người hình như ngang với Cảnh Dịch tầm 1m88, nhưng lại gầy hơn Cảnh Dịch, người này cường tráng rắn chắc hơn, trên mặt không có nhiều biểu cảm dư thừa, khóe mắt nhỏ rủ xuống khiến cho người nhìn hắn ta một cảm giác bị áp bức, xung quanh hắn ta toát ra sự kiêu căng và lạnh lùng.

Nghĩ đến đối thoại trước kia, Lâm Hoan Hỉ nghĩ rằng người này có thể là anh trai hoặc người thân của Tô Dục, bây giờ nhìn kỹ, thì chỉ là trùng hợp, dù sao từ đầu đến chân của hắn ta cũng không có một điểm tương tự với Tô Dục.

Đang nghĩ như vậy, người đàn ông trước mặt đột nhiên lên tiếng.

"Lâm Hoan Hỉ?"

Thanh âm êm dịu, phát âm tiếng Trung không trôi chảy.

Lâm Hoan Hỉ không đáp lại, nhưng Từ Tinh Tinh lại kinh ngạc, ghé sát vào tai Lâm Hoan Hỉ rồi nói: "Chị Hoan Hỉ, người hâm mộ của chị kìa."

Không đợi Lâm Hoan Hỉ đáp lại, đối phương liền bật cười, "Đừng đùa, sao tôi lại có thể là người hâm mộ của cô ấy."

Từ Tinh Tinh bị bẽ mặt với tốc độ ánh sáng: "...."

Hắn còn nói: "Nhưng mà em trai của tôi rất thích cô, Tô Dục ấy, thôi quên đi, nói cô cũng không biết à ai."

Lâm Hoan Hỉ bị bẽ mặt với tốc độ ánh sáng: "..."

Thế giới này...đúng là nhỏ.