Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 32: Tức giận khó hiểu




Hôm nay là sinh nhật của Nguyệt Lượng, buổi sáng cô ăn cơm với cha và dì, buổi chiều ở cùng với Ninh Ninh, buổi tối cô chỉ kêu ba tên ở phòng ngủ cộng thêm Trương Thiên Nhất, và một vài bạn học thường xuyên nói chuyện phiếm, nhưng ngoài dự đoán của mọi người còn kêu Hướng Nghiên, thật ra cô muốn tạo cơ hội cho Vương Thiến Thiến.

Người phục vụ mới vừa đem một thùng bia trống rỗng đi ra ngoài, lát sau lại khiêng vào hai thùng mới. Không biết từ khi nào, bọn người này uống đến nỗi ngay cả chỗ ngồi cũng nhầm lẫn. Vương Thiến Thiến đành phải dặn dò Trương Thiên Nhất trông coi Tống Nhiên, còn mình thì luôn chú ý Lí Nam, chú ý Lí Nam đồng thời còn phải nhìn Hướng Nghiên, thỉnh thoảng giúp Hướng Nghiên đỡ rượu, Hướng Nghiên vẫn rất được mến mộ trong đám con trai.

Rượu quá nửa, Nguyệt Lượng nói: “Mọi người ngừng lại trước một chút đã, tớ bắt đầu mở quà đây.” Vì thế trong phòng bắt đầu im lặng, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Nguyệt Lượng và một đống quà trên mặt đất kia. Nguyệt Lượng vẻ mặt hưng phấn mà mở từng lớp giấy gói, hài lòng thu được những món đồ mình thích.

Có một hộp quà đựng một bộ nội y gợi cảm, Nguyệt Lượng lau mồ hôi nói: “Cái này là của ai vậy? Chắc chắn xác định là muốn tặng cho tớ à?”

“Ha ha ha.” Một trận cười ầm ĩ.

Nguyệt Lượng tự cười giễu nói: “Được rồi, tớ miễn cưỡng nhận, để dành sau này béo lên sẽ mặc.”

Hộp kế tiếp hơi nặng, sau khi Nguyệt Lượng mở giấy gói quà ra còn đổ mồ hôi nhiều hơn trước đó, “Ai tặng vậy? Ngất…… tớ cũng không phải là hủ nữ, tớ không có đọc manga BL được không…….”

“Ồ! H cao nha! (1)” Có người sợ hãi kêu lên.

“Vậy sao? Tớ xem xem……” Có người kề qua đó xem, “Đẹp quá, là bản của Nhật!”

“Là ai lại tài năng như vậy…..”

Mọi người khắp phòng đều cười lên, Trương Thiên Nhất và Vương Thiến Thiến cười vui vẻ nhất.

Nguyệt Lượng trừng mắt nhìn hai người kia nói: “Mặt hai tên các cậu gian như thế, tớ đoán chắc chắn là hai cậu tặng.”

“Ha ha, hai chúng tớ tặng đều là thứ tốt!” Vương Thiến Thiến cười to.

Trương Thiên Nhất cũng nói: “Chính xác, cậu không cần thì đưa cho tớ.”

“Cần, sao lại không cần. Còn lâu mới không cần. Hai tên các cậu…… Ai……… ”

Nguyệt Lượng bị làm cho á khẩu, sau đó đứng lên nâng ly nói: “Cảm ơn mọi người hôm nay đến chúc mừng sinh nhật tớ, hôm nay cũng không cho phép về sớm nha, lát sau còn có tiết mục khác.”

“Sinh nhật vui vẻ!”……….

Sau đó một đám người lại đi KTV hát, Lí Nam chiếm lấy micro hát một bài lại một bài, thỉnh thoảng lại cùng với người khác song ca, tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ. Tống Nhiên cũng dần dần học xong trò chơi đổ xúc xắc, đang rất hứng khởi chơi với Trương Thiên Nhất. Nguyệt Lượng bị bọn người này mời rượu không ngừng, đã uống đến mức tâm trí không còn tỉnh táo nữa, vô lực mà ngã trên sô pha nhắm mắt nghe hát, Ninh Ninh ở bên cạnh săn sóc cho cậu ấy.

Vương Thiến Thiến cũng uống không ít rượu, sau đó Hướng Nghiên ở bên cạnh chăm sóc cho cô. “Học tỷ, sao chị không hát?”

“Không hát, uống một ít rượu đầu hơi choáng.”

“Vậy chị đừng uống nữa, ai mời cũng đừng uống, để em thu phục bọn bọ, chị uống cái này đi.” Nói xong, rót một ly nước trái cây cho Hướng Nghiên.

Hướng Nghiên mỉm cười gật đầu.

Lúc này Trương Thiên Nhất kêu Vương Thiến Thiến và Hướng Nghiên cùng qua đó chơi xúc xắc, thua phải phạt rượu, bởi vì cậu luôn thua Tống Nhiên, cho nên muốn tìm cứu binh đến. Đều nói mấy thứ cờ bạc này, lính mới luôn có vận may rất tốt, Trương Thiên Nhất không tin mấy chuyện đó, không thắng Tống Nhiên được một lần.

Vương Thiến Thiến khuyên cậu ấy: “Cậu tốt nhất đừng để Tống Nhiên uống rượu, cậu đã quên chuyện tớ nói với cậu rồi sao?” Tống Nhiên uống say cũng không phải là chuyện giỡn chơi.

“Bây giờ tớ muốn cậu ấy uống cũng không được, thắng từ nãy đến giờ, tớ nói tớ không chơi nữa, cậu ấy cũng không cho, sớm biết đã không chỉ cậu ấy chơi trò này…….” Vẻ mặt Trương Thiên Nhất ảo não.

“Thật sự lợi hại như vậy? Tớ đến thử xem.” Vương Thiến Thiến xắn tay áo làm ra bộ dáng quyết thắng.

Trong đôi mắt giấu dưới lớp kính của Tống Nhiên bỗng nhiên hiện lên một tia gian xảo, trong một khoảnh khắc Vương Thiến Thiến và Trương Thiên Nhất tưởng mình bị hoa mắt.

Năm phút sau, Vương Thiến Thiến đã xử lý xong hai chai bia. “Không chơi…….” Vương Thiến Thiến chơi xấu.

Đến phiên Hướng Nghiên chơi với Tống Nhiên, cũng vẫn là thua, Vương Thiến Thiến chẳng qua là định uống thay Hướng Nghiên, Tống Nhiên và Trương Thiên Nhất không chịu, cuối cùng Vương Thiến Thiến dứt khoát kéo Hướng Nghiên đi. Vương Thiến Thiến nói: “Học tỷ, em muốn đi toilet, chị có đi không?”

Hướng Nghiên hiểu ý nói: “Được.” Sau đó hai người nắm tay đi ra khỏi phòng.

Ra đến cửa phòng, Vương Thiến Thiến chậm rãi đi tới phía trước, Hướng Nghiên đi theo bên cạnh, hai người cũng không nói gì.

Có chuyện làm cho Vương Thiến Thiến vẫn canh cánh trong lòng, chính là người mà Hướng Nghiên và Liêu Kiệt đã nhắc tới trong cuộc nói chuyện kia, rốt cuộc là ai? Cho nên thật ra, Vương Thiến Thiến mượn say rượu, có ý muốn hỏi rõ ràng việc này.

“Chúng ta đi đâu?” Hướng Nghiên đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Vương Thiến Thiến nhìn xung quanh, thấy bên tay phải có một phòng đã tắt đèn, cửa để mở, chắc là không có ai, vì thế nói: “Em chỉ muốn tìm một nơi ngồi chốc lát.” Nói xong nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến gian phòng kia.

Hướng Nghiên vội bước tới đỡ cô, đợi cho sau khi Vương Thiến Thiến ngồi xuống sô pha, Hướng Nghiên mới ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má cô nói: “Thiến Thiến, em không sao chứ?”

“Không sao…… Em chỉ muốn ngồi một chút….”

Tay của Hướng Nghiên còn đặt trên mặt cô, “Chị đi lấy cho em một chút nước nha?”

“Không cần đâu……” Vương Thiến Thiến kịp thời bắt lấy bàn tay đang định rút về của chị ấy, “Ngồi một chút thì được rồi…….”

Ánh đèn lờ mờ ngoài cửa chiếu lên mặt của Hướng Nghiên, Vương Thiến Thiến mơ hồ thấy được hình ảnh của mình trong mắt chị ấy. Học tỷ dịu dàng như vậy, lời nói dịu dàng như vậy, động tác cũng dịu dàng như vậy. Như vậy vừa hợp với không khí……….

“Học tỷ……..” Vương Thiến Thiến nắm chặt bàn tay còn đang đặt trên mặt cô của Hướng Nghiên.

“Ừ?”

“Em có chuyện muốn nói với chị.”

“Nói đi, chị đang nghe đây.”

Nghe thấy giọng nói êm ái khiến cho xương cốt người ta đều mềm nhũn như vậy, Vương Thiến Thiến không định bỏ qua cơ hội này. Cố lấy can đảm nói: “Học tỷ…….”

Nhưng mà, mới nói được hai chữ, di động của Hướng Nghiên lại không hợp thời điểm mà vang lên ngay lúc này. Hướng Nghiên cúi đầu lấy điện thoại ra, lại nhìn Vương Thiến Thiến một cái nói: “Chị nghe điện thoại trước.”

Vương Thiến Thiến khẽ gật đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú Hướng Nghiên, cô không nghe được người bên kia nói gì, chỉ nghe Hướng Nghiên nói: “Vâng, ở bên ngoài, với bạn.”

“Không uống rượu nhiều, không cần lo lắng.”

“Không có con trai, không phải con (2) đã nói con không có bạn trai rồi à.”

“Biết rồi, con sẽ về sớm một chút.”

Vương Thiến Thiến vốn đang để ý Hướng Nghiên vì ai mà ở lại đây, bây giờ nghe được không biết là chị ấy đang nói điện thoại với ai. Giọng điệu đó, làm cho Vương Thiến Thiến không thể chịu được, bởi vì biết Hướng Nghiên không thể nói chuyện với Liêu Kiệt như vậy, cho nên chắc người này…… mới chính xác là nguyên nhân để cho Hướng Nghiên ở lại? Càng nghĩ càng tức giận, Vương Thiến Thiến đứng lên đi ra ngoài.

Tiếp đó, Hướng Nghiên cũng đứng lên, vội vàng kêu Vương Thiến Thiến: “Thiến Thiến, sao vậy?” Chưa đợi Vương Thiến Thiến đáp lời, lại nghe Hướng Nghiên nói với người trong điện thoại: “Không có ai, một người bạn.”

Những lời này vừa nói ra, Vương Thiến Thiến lập tức nổi giận, cũng mặc kệ bên kia Hướng Nghiên nói chuyện xong hay chưa, giật luôn điện thoại ngắt máy, sau đó ném lên sô pha, thuận tay đóng luôn cửa phòng.

Hướng Nghiên hơi ngơ ngác, bốn phía tối đen như mực. Lại hỏi một lần nữa: “Thiến Thiến……. rốt cuộc sao vậy?”

Vương Thiến Thiến cũng không trả lời cô, chỉ đột nhiên đẩy cô lên tường. Giờ phút này cô chỉ cảm thấy vách tường lạnh như băng phía sau lưng, cạnh chân có thứ gì đó chặn lại giống như là sô pha, sau đó hai vai của cô bị người ta ấn chặt.

Từ xa đến gần, là tiếng hít thở dồn dập của Vương Thiến Thiến. Hướng Nghiên theo bản năng lùi về phía sau, nhưng cũng đã không thể lùi được nữa. Chỉ có thể để mặc cho Vương Thiến Thiến chậm rãi đến gần, tiếng thở từ từ phả vào bên tai cô, cô vừa đưa tay chắn trước ngực Vương Thiến Thiến, mở miệng nói: “Em muốn làm gì?”

Vương Thiến Thiến không trả lời cô, chỉ là hai tay đang ấn vai cô đột nhiên buông ra bắt lấy cánh tay cô, cố định chặt trên đỉnh đầu cô, khoảng cách của hai người lại bị kéo lại gần.

“Học tỷ…..” Vương Thiến Thiến lại tiến từng bước về phía trước, cũng không nói tiếp.

Hướng Nghiên không thích ứng được với khung cảnh tối đen như vậy, không quen bị người khác đẩy vào góc tường, hơn nữa, đối phương vẫn là một cô nhóc nhỏ hơn mình hai tuổi. “Rốt cuộc em muốn làm gì?” Hô hấp của Hướng Nghiên cũng bắt đầu dồn dập, Vương Thiến Thiến vẫn luôn im lặng như vậy bây giờ lại làm cho cô không được tự nhiên.

Thân thể của Vương Thiến Thiến kề sát lại, cô nói: “Vừa rồi……. học tỷ sờ soạng ngực của người ta như vậy……. Em mới muốn hỏi học tỷ….. chị đây là muốn làm gì?”

“Chị……” Hướng Nghiên nhất thời nghẹn lời, chuyển lại nói: “Chị như thế chỉ vì muốn nới ra một ít khoảng cách, chị cũng không có cố ý, nhưng ngược lại hiện tại em…….”

Vương Thiến Thiến ngắt lời của cô: “Em hiện tại….. chẳng qua chỉ muốn hôn chị một chút mà thôi…….”

Hướng Nghiên còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn của Vương Thiến Thiến đã rơi xuống, không sai biệt, dừng đúng trên đôi môi còn chưa kịp phát ra tiếng kêu hoảng sợ của mình.

Chú thích: 

(1) H: những cảnh xx 18+

(2) Ngôi thứ nhất tiếng trung chỉ có một là “Wo”, vì thế Vương Thiến Thiến nghĩ Hướng Nghiên đang nói chuyện với “ai đó”. Do mình đọc trước biết Hướng Nghiên đang nói chuyện với mẹ cho nên để ngôi xưng chỗ ấy là con luôn. ~

Tác giả: Hôm qua có bạn nhắc tới bài hát của Trà Sữa (Vạn: Trà Sữa là biệt danh của Lưu Nhược Anh) “Nghe xem! Là ai đang hát”, thật ra ban đầu viết truyện này cũng bởi vì bài hát đó. Nghe ca từ và giai điệu như vậy, làm cho tôi nghĩ đến một vài người và một vài chuyện trong ký ức, cho nên mới bắt đầu viết.

Kèm theo lời bài hát:

Tự nhiên như vậy giống như là hơi thở

Không cần phải thay đổi

Vì thế chúng ta gặp nhau lúc này

Cũng không phải là ngẫu nhiên

Giống như cánh chim di trú bay qua mặt đất

Vượt qua đại đương

Thì ra tất cả những kí ức được tích cóp lại

Đều là một tiếng kêu

Câu chuyện từng xúc động, cuốn sách từng đọc qua

Nơi đã từng đến

Người bạn đã từng gặp

Chốn xa xôi đã từng mơ

Nước mắt cũng đã từng rơi

Nghe xem! Là ai đang hát

Hay đó là hoài vọng trong lòng em

Nghe xem! Là ai đang hát

Là tôi~

Đang kêu gọi ai

Tự nhiên như vậy giống như là hơi thở

Không cần phải thay đổi

Cho nên chúng ta gặp nhau lúc này

Cũng không phải là ngẫu nhiên

Giống như cánh chim di trú bay qua mặt đất

Vượt qua đại đương

Thì ra tất cả những kí ức được tích cóp lại

Đều là một tiếng kêu

Câu chuyện từng xúc động, cuốn sách từng đọc qua

Nơi đã từng đến

Người bạn đã từng gặp,

Chốn xa xôi đã từng mơ

Nước mắt cũng đã rơi

Nghe xem! Là ai đang hát

Hay đó là hoài vọng trong lòng em

Nghe xem! Là ai đang hát

Là tôi~

Đang kêu gọi ai

Giống như cánh chim di trú bay qua mặt đất

Lời bài bát mình dịch thoát ý thế thôi, không chính xác 100% đâu nhé~