Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 2: Cảm giác kì dị






<tbody></tbody>
Mặt trời chiều nhiễm đỏ mỗi một góc của Thượng Hải, ánh nắng chiều hạ dần về phía trời tây, gió nhẹ thổi qua, mang đến cho những ngày mùa hè nóng bức một tia cảm giác mát mẻ.
Lúc chạng vạng, Lý Dật đi tới trước cửa một nhà phúc lợi viện có tên là Đông Phương.
Xuyên thấu qua cửa sắt, Lý Dật nhìn thấy trong viện có một nữ nhân mặc áo trắng, đang đẩy một chiếc xe lăn, mỉm cười nói chuyện gì đó với một lão nhân ngồi trên xe lăn.
Dưới ánh mặt trời buổi chiều, dáng tươi cười của nữ nhân thật ngọt ngào, mái tóc đen phiêu lãng trên vai, nhưng không che lấp được dáng tươi cười trên mặt nàng, ngược lại càng làm cho nàng có vẻ càng thêm mê người.
Nguyên lai Lý Dật là một cô nhi, khi còn bé cùng Hạ Vũ Đình được người của phúc lợi viện thu dưỡng, hai người cùng nhau lớn lên, trong mắt những lão nhân của phúc lợi viện, là một đôi thanh mai trúc mã.
Xa xa nhìn Hạ Vũ Đình bên trong viện, nhìn vẻ mỉm cười ngọt ngào trên mặt nàng, Lý Dật hơi ngây người một chút.
Ở giữa thế kỷ 21, kỹ thuật thẩm mỹ khuôn mặt đã phi thường phát đạt, thậm chí có thể dùng cải biến gien đến thẩm mỹ dung nhan, vì thế, ở giữa thế kỷ 21, từ ngữ “mỹ nữ” cũng đã dần dần biến mất.
Nếu chỉ luận tướng mạo, vóc người của Hạ Vũ Đình, cùng những nữ nhân từng lên giường với Lý Dật ở kiếp trước thì còn kém một chút, thế nhưng giờ khắc này, Lý Dật lại cảm thấy gương mặt của Hạ Vũ Đình so với những nữ nhân nhờ phẫu thuật thẩm mỹ của kiếp trước còn đẹp hơn gấp trăm lần. Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, có chút nữ nhân rõ ràng cũng là gương mặt như vậy, thế nhưng cảm giác gây ra cho người khác không thể nghi ngờ là rất đẹp, Hạ Vũ Đình không thể nghi ngờ chính là thuộc về loại nữ nhân này.
Trong nháy mắt Lý Dật ngây người, Hạ Vũ Đình thấy được Lý Dật, hưng phấn hướng Lý Dật vẫy vẫy tay.
Lý Dật do dự một thoáng, nhưng vẫn cất bước đi vào, cùng lúc đó Hạ Vũ Đình xấu hổ nói gì đó với lão nhân trên xe lăn, vẻ mặt hưng phấn hướng Lý Dật chạy tới.
“Đầu của anh làm sao vậy?” Khi Hạ Vũ Đình đi tới bên người Lý Dật, thấy vết thương trên trán hắn, dáng tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại là biểu tình yêu thương xót xa, nàng run rẩy vươn hai tay trắng muốt, nỗ lực sờ thật nhẹ vào vết thương của Lý Dật, cũng lại nhanh chóng rút tay lại, có chút không dám.
Mà Lý Dật lại bị phản xạ có điều kiện thối lui ra sau một bước!
Một bước thối lui, Hạ Vũ Đình lập tức sững sờ tại chỗ, chăm chú cắn môi, sắc mặt trở nên biến trắng như tờ giấy.
“Tôi không sao, không cẩn thận đụng trúng thôi.” Thấy dáng dấp thương tâm của Hạ Vũ Đình, trong lòng Lý Dật hơi chấn động, kiệt lực lộ ra vẻ tươi cười.
Nhìn dáng tươi cười gượng ép trên mặt Lý Dật, Hạ Vũ Đình bỗng nhiên cảm thấy nam nhân cùng sống chung với mình suốt mười sáu năm đã có chút khác trước đây, cụ thể khác chỗ nào thì nàng nhìn không ra.
“Lý Dật, có phải đã phát sinh chuyện gì hay không?” Thanh âm Hạ Vũ Đình mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt vòng quanh, nàng nhìn ra được thanh âm lạnh lùng của Lý Dật vừa thốt ra.
Đối mặt câu hỏi của Hạ Vũ Đình, trong lòng Lý Dật có một tia khẩn trương, đây là chuyện mà đời trước hắn chưa từng gặp phải. Đời trước, mặc dù có người dùng súng chĩa vào đầu hắn, hắn cũng sẽ không hề cảm thấy có một tia khẩn trương.
“Không có việc gì.” Hồi ức lại tràng cảnh của “Lý Dật” kia khi ở chung một chỗ với Hạ Vũ Đình, Lý Dật kiệt lực làm cho biểu tình của mình biểu hiện thật bình thường một chút.
Khác hẳn dáng tươi cười khi nãy, lần này trên mặt Lý Dật lộ ra dáng tươi cười, hoàn toàn mô phỏng theo “ Lý Dật” trong trí nhớ, không có chút nào gượng ép, có vẻ mười phần tự nhiên.
Thấy dáng tươi cười quen thuộc, trong lòng Hạ Vũ Đình thoáng thở phào nhẹ nhõm, xót xa vuốt ve vết thương trên trán Lý Dật, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Lúc này đây, Lý Dật không có né tránh, mà là nhẹ nhàng lắc đầu, mà ánh mắt xót xa của Hạ Vũ Đình làm trong lòng hắn có một loại cảm giác quái dị.
“Anh ở đây chờ em một lát, em đưa Mã bà bà trở về.” Hạ Vũ Đình thấy Lý Dật lắc đầu, yên tâm hơn rất nhiều.
“Ưm.” Lý Dật nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Dật vốn dự định tặng quà cho Hạ Vũ Đình xong liền đi, thế nhưng sự tình phát triển vượt ngoài dự liệu của hắn, hắn chỉ cảm thấy trên người của Hạ Vũ Đình có một cỗ lực lượng khó hiểu đang hấp dẫn hắn.
“Hẳn là bởi vì Lý Dật đã chết đang tác quái.” Nhìn bóng dáng thon thả của Hạ Vũ Đình, trong lòng Lý Dật hiện lên một sự áy náy thật sâu.
“Hô…” Thật sâu phun ra một ngụm buồn bực, nhìn mặt trời chiều đang hạ xuống phương tây, Lý Dật thì thào lẩm bẩm: “Có thể, ta nên diễn cho tốt vai Lý Dật này.”
Hơn mười phút sau, Hạ Vũ Đình đưa lão nhân trên xe lăn trở về, một lần nữa trở lại bên người Lý Dật, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu lên vai hắn, hạnh phúc cười cười: “Đi thôi, chúng ta đi mua thức ăn.” Ngửi được hương thơm tản mát ra trên mái tóc Hạ Vũ Đình, Lý Dật thoáng do dự, vẫn vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
“Vũ Đình, anh có mua cho em một món quà sinh nhật.” Sau khi đi vài bước, Lý Dật dừng chân lại mỉm cười nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Vũ Đình hiện lên quang mang hưng phấn, có chút chờ mong nói: “Là quà gì vậy?”
“Nhắm mắt lại.” Lý Dật nhớ lại lúc trước từng xem qua phim điện ảnh, giả vờ thần bí nói.
Hạ Vũ Đình nhu thuận nhắm mắt lại, khóe miệng tràn đầy dáng tươi cười hạnh phúc.
Lý Dật từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, mở ra, bên trong đặt một cây kẹp con bướm màu hồng nhạt, dưới ánh mặt trời, chiếc kẹp hình bướm phảng phất giống như một con bướm đang bay múa, rất sống động.
Lý Dật cầm lấy cây kẹp, đi tới phía sau Hạ Vũ Đình, nhẹ nhàng đội lên cho nàng: “Có thể mở mắt rồi.”
Mở mắt, Hạ Vũ Đình vươn bàn tay nhỏ bé trắng noãn, sờ soạng chiếc kẹp trên đầu, khuôn mặt đầy đặn lộ ra dáng tươi cười hạnh phúc không thể che giấu.
Nàng không tháo xuống nhìn, cũng không hỏi Lý Dật là bao nhiêu tiền, bởi vì, đối với nàng mà nói, quà tặng có quý trọng hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là…người tặng quà.
“Ba…”
Đang lúc Lý Dật thưởng thức dáng tươi cười mê người của Hạ Vũ Đình, đột nhiên Hạ Vũ Đình kiễng đầu ngón chân, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Lý Dật, sau đó giống như một con nai con bị chấn kinh, đỏ mặt chạy về phía trước, vừa chạy vừa nói: “Nhanh lên một chút, anh ăn cơm xong còn phải đi làm đó.”
Một nụ hôn nhẹ nhàng, làm cho Lý Dật lại có loại cảm giác như bị điện giật, toàn thân trên dưới giống như trong nháy mắt bị căng cứng lại, trong lòng càng tạo nên một mảnh rung động, dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái.
Lắc đầu, Lý Dật không thèm nghĩ những chuyện linh tinh này, mà là đuổi theo Hạ Vũ Đình, rời khỏi phúc lợi viện.
Hạ Vũ Đình mang theo Lý Dật đi tới một siêu thị gần phúc lợi viện, do cuối tuần, người trong siêu thị rất nhiều.
Dọc theo đường đi, Hạ Vũ Đình chăm chú ôm cánh tay Lý Dật, hạnh phúc giống như một đứa bé vừa được ăn kẹo ngọt.
Nguyên bản, Hạ Vũ Đình là một mỹ nhân tiêu chuẩn, lại thêm dáng tươi cười hạnh phúc trên môi không thể che giấu, dọc theo đường đi, không ít người đều dùng ánh mắt hèn mọn khinh nhờn Hạ Vũ Đình, kết quả đều bị Lý Dật dùng ánh mắt băng lãnh dọa trở lại.
Đi tới địa phương mua thức ăn trong siêu thị, Hạ Vũ Đình đầu tiên là lôi kéo Lý Dật đi nhìn thức ăn một lần, sau đó mua mấy thứ rau cải có giá bình dân, cuối cùng đứng bồi hồi một lúc ở chỗ bán thịt, mới cắn răng mua một cân thịt heo, một con cá.
Đời trước Lý Dật chưa từng đi qua siêu thị mua thức ăn, đối với giá cả cũng không biết, nhưng cử động của Hạ Vũ Đình hắn cũng nhìn thấy trong mắt, hắn hiểu rõ Hạ Vũ Đình là vì tiết kiệm tiền, cho nên mới mua rau dưa giá rẻ.
“Đồ ăn mua đủ rồi, chúng ta trở về đi, nếu không ăn trễ sẽ ảnh hưởng thời gian anh đi làm.” Đối với công tác của Lý Dật, Hạ Vũ Đình mười phần coi trọng, bởi vì ngày trước khi “Lý Dật” rời khỏi phúc lợi viện từng tìm rất nhiều công việc, đại khái đều bị cự tuyệt, chỉ có một số ít công ty bởi vì “Lý Dật” chưa từng được đi học, cuối cùng cũng khai trừ hắn.
Trong đầu hiện lên đoạn hồi ức này, Lý Dật nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, lần này anh sẽ không bị khai trừ nữa đâu!”
Thanh âm không lớn, nhưng giọng nói dị thường kiên định.
“Ân, em luôn rất tin tưởng anh.” Hạ Vũ Đình mỉm cười cổ vũ.
Sau khi dọn ra khỏi phúc lợi viện, “ Lý Dật” thuê một gian phòng ở ngoại ô Thượng Hải, phòng ở rất cũ, hoàn cảnh chung quanh mười phần ác liệt, nhưng nhờ vậy giá tiền thuê nhà cũng rẻ nhất Thượng Hải.
Về đến nhà, nhìn đồ vật cũ nát khó tưởng tượng trong nhà, cùng với sàn nhà gồ ghề, Lý Dật âm thầm làm ra quyết định, tạm thời ở đây, sau khi thân thể khôi phục lại, nhận mấy nhiệm vụ, kiếm tiền mua căn nhà khác cho Hạ Vũ Đình ở.
Không muốn Lý Dật phải đi làm trễ, Hạ Vũ Đình vừa vào nhà liền đi thẳng tới gian bếp.
Mặc dù đã chạng vạng, thế nhưng trong phòng vẫn còn rất nóng, Hạ Vũ Đình ở trong phòng bếp bận rộn một hồi, cả người liền ướt đẫm mồ hôi.
Thấy hình dạng ướt đẫm mồ hôi của Hạ Vũ Đình, Lý Dật bèn dời cây quạt điện cũ nát trong phòng khách đến gian bếp cho nàng.
“Quạt điện không phải hư rồi sao?” Hạ Vũ Đình lau mồ hôi trên trán, nghi hoặc hỏi thăm.
Nghe Hạ Vũ Đình nhắc nhở, Lý Dật mới nhớ tới chuyện này, vì vậy cười cười, nói: “Không có việc gì, hiện tại anh sẽ sửa lại.”
Dứt lời, Lý Dật không để ý tới biểu tình cổ quái của Hạ Vũ Đình, liền nhanh chóng mang chiếc quạt ra phòng khách, lấy công cụ tháo quạt ra tỉ mỉ nghiên cứu, sau đó phát hiện chiếc quạt điện này bị biến chất, cho nên không thể dùng.
Ở giữa thế kỷ 21, Lý Dật có thể trong thời gian rất ngắn lắp rắp ra một cây súng bắn tỉa cự ly cực xa, chút vấn đề hư hỏng của quạt điện tự nhiên không làm khó được hắn.
Vài phút sau, Lý Dật dời cây quạt tới gian bếp, cắm điện, cây quạt vốn đã bị hư lập tức thổi lên.
“Anh…đã sửa xong rồi?” Hạ Vũ Đình có chút kinh ngạc, “Lý Dật” ngày trước tuy có mang quạt đi sửa, nhưng người ta nói cây quạt quá cũ, không cách nào sửa được.
“Ưm.” Lý Dật gật gật đầu.
“Anh học được sửa điện khi nào vậy?” Hạ Vũ Đình dùng ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn Lý Dật, biểu tình khó tin.
Lý Dật không trả lời, mà chỉ vào rau trong nồi, nói: “Rau sắp thành hồ rồi!”
“A!” Hạ Vũ Đình kêu lên một tiếng kinh hoảng, luống cuống tay chân bận rộn làm việc.
Mắt thấy hình dạng thất kinh của Hạ Vũ Đình, khóe miệng Lý Dật lộ ra dáng tươi cười sáng lạn, trong lòng tràn ngập một cỗ cảm giác kỳ dị.