[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 28




Thật sự không biết, hay giả bộ như không biết….

Dưới sự áp bức của đối phương, Jaejoong không thể không theo ý bọn họ tiến lên, phương hướng thay đổi cùng bọn họ liên tục va chạm, cậu có thể nhận ra điều gì đó không đúng.

Thực tế, những chiếc xe kia bảo trì một khoảng cách nhất định, hơn nữa còn tĩnh toán kĩ càng lực va chạm, Jaejoong cũng có thể đoán được, đây là việc gì.

Muốn tìm cậu, dùng cách này, không khỏi quá tốn công tốn sức rồi…

Nhẹ xùy một tiếng, trong mắt Jaejoong hiện lên tầng hiểu rõ, xe đang theo sát xe cậu tự dưng bao quanh bốn phía, vây Jaejoong ở giữa, không cần nghĩ, Jaejoong cũng biết nơi bọn họ muốn đến đã đến.

Mở cửa, đi xuống xe, vài tên đàn ông cẩn thận vây lấy cậu, chỉ thấy có một người đàn ông rõ ràng là dẫn đầu đi đến chỗ Jaejoong, làm động tác hành lễ với cậu.

“Xin lỗi, dùng cách này mời cậu tới, bởi vì ông chủ chúng tôi sợ cậu không đến cuộc hẹn, nếu có chỗ nào thất lễ thì xin cậu thứ cho, bên này, mời.”

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, nếu là người bình thường, tuyệt đối sẽ bị sự hoa lệ của nó khiến cho khiếp sợ. Nhưng Jaejoong chỉ nhếch miệng, dùng khinh thường của mình như đáp lời.

Jaejoong không đi vào trong tòa nhà kia, mà người đàn ông dẫn vào một sân golf rất to bên cạnh tòa nhà, đi trên thảm cỏ xanh mượt, vượt qua một rừng cây, đập vào mắt Jaejoong là một chiếc xe golf cùng bộ đồ chơi golf đang chờ cậu.

“Đây là ý gì?” Jaejoong nhíu lông mày, cảm thấy khó hiểu với cảnh trước mặt.

“Ông chủ của tôi thích đánh golf, cũng tin tưởng trong lúc chơi có thể đạt thành rất nhiều hiệp nghị, cho nên…”

“Tôi không có hứng thú chơi trò chơi của người già, nhanh dẫn tôi đi gặp ông chủ của anh, bằng không thì tôi lập tức đi ngay.” Cậu chỉ muốn nhìn một chút, rốt cuộc là kẻ nào lại dùng thái độ tự đại như vậy đến tìm cậu.

Đã có một Jung Yunho rồi, hiện tại lại thêm một kẻ nữa, thật khiến cho người ta khó chịu…

Có chút khó xử bật cười, người đàn ông nhẹ gật đầu, không ép buộc Jaejoong mà gọi điện thoại rồi mời Jaejoong lên xe golf, xe chạy chốc lát, một người đàn ông đang vung gậy hiện lên trước mắt Jaejoong.

Nheo mắt lại, Jaejoong nhìn chòng chọc người không nên xuất hiện tại đây, nắm chặt tay, chậm rãi đi về phía người đó…

“Sao cậu lại ở chỗ này? Là trò đùa của cậu?”

Đối mặt với chất vấn của Jaejoong, Junsu chỉ cười khổ lắc đầu, vì sao lại ở trong này, vấn đề này ngay cả cậu cũng không thể trả lời.

Bởi vì cậu vốn không nghĩ tới, người kia còn có thể tìm cậu…

Rõ ràng, đã không còn giá trị lợi dụng rồi, không phải sao?

Đã như vậy, vì sao lại phải dính líu đến.

“Nếu như không phải cậu, cậu ở đây làm gì?” Trực tiếp hỏi, Jaejoong một chút cũng không thích dài dòng.

“Tôi tới ôn chuyện, không nghĩ tới, anh ta sẽ tìm được cậu.” Trong giọng nói có khâm phục của Junsu với người kia.

“Cậu nói người kia là ai? Jung Yunho sao? Hay là…”

“Tôi không phải Jung Yunho, cậu Kim, Junsu hoàn toàn không biết việc tôi tìm được cậu rồi, đừng làm khó dễ cậu ấy.”

Quay sang, Jaejoong trừng mắt nhìn người đàn ông mặc trang phục chơi golf sau lưng, người nọ, dưới chiếc mũ màu trắng, để lộ một đôi mắt xảo trá.

“Người của tôi, hẳn không khiến cậu chấn kinh đúng không?” Kéo cao mũ lên, ánh mắt của người đàn ông mang theo tán thưởng. “Ánh mắt của tên tiểu tử Jung Yunho kia thật sự là càng ngày càng tốt, cậu rất đẹp.”

Nghe người đàn ông dùng từ mà cậu chán ghét nhất miêu tả cậu, Jaejoong chẳng những không có nửa điểm cao hứng, ngược lại trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, bước lên phía trước, Jaejoong giật gậy đánh golf trong tay người giúp việc gần đó, chỉ vào người đàn ông!

“Trả lời vấn đề của tôi, anh là ai, tìm tôi làm gì?”

Nhìn hành vi quá mức của Jaejoong, người đàn ông bật cười, ánh mắt rơi xuống trên người Junsu, phảng phất như truyền đạt điều gì, một sự ăn ý kỳ lạ…

“Anh ấy là anh trai Yunho, Kwon Ji Hee.”

Anh trai Jung Yunho!?

Ngẩng mặt lên, Jaejoong nhìn người đàn ông trước mặt, gậy trong tay lại tiến gần hắn hơn.

“Cho dù anh là anh trai tên kia, không tìm anh ta, tìm tôi làm cái gì?? Còn nữa, một Jung Yunho còn chưa đủ, còn muốn thay tôi tìm phiền phức khác sao?” Nhìn chằm chằm Junsu, Jaejoong nghiễm nhiên không có thiện ý.

Mím môi, Junsu hoàn toàn không biết giải thích cho bản thân thế nào, bởi vì cậu biết rõ, Jaejoong sẽ không tin tưởng…

“Đừng trách Junsu, là tự tôi muốn gặp cậu, huống hồ, cậu ấy cũng là tôi mời đến.” Kwon Ji Hee gạt cây gậy trong tay Jaejoong ra, đứng trước mặt cậu. “Quả nhiên như Junsu nói, cậu cùng tên Yunho kia giống hệt nhau.”

“Vậy thì sao, tôi là chính tôi, không giống với ai cả!” Nghênh đón ánh mắt của hắn, Jaejoong đặt cây gậy trên cổ Kwon Ji Hee. “Anh tìm tôi, chắc không phải vì nói mấy lời này đâu đúng không?”

Cười nhẹ, Kwon Ji Hee sai người lấy một vali đến, mở ra, bên trong đầy tiền mặt.

“Tôi có việc muốn nhờ cậu giúp, chỉ cần cậu đồng ý, số tiền này sẽ là của cậu, còn có…”

“Đều là đồ bỏ đi.” Jaejoong nhẹ nhàng nói.

“Cái gì?” Như thể không tin mình vừa nghe thấy, Kwon Ji Hee hỏi lại Jaejoong một lần nữa. “Cậu vừa nói cái gì?”

Nở nụ cười câu dẫn cười nhạo Kwon Ji Hee, Jaejoong chỉ thẳng cây gậy vào vali tiền cùng Kwon Ji Hee. “Tôi nói, anh cùng đống đồ này, đều là đồ bỏ đi!”

Jaejoong không chút che giấu khinh bỉ của mình với Kwon Ji Hee, ngôn ngữ mạnh mẽ, cũng để lộ, cậu cùng Yunho giống nhau như thế nào.

Đã từng, có người mắng hắn như vậy, người kia, chính là Jung Yunho…

Nhìn chằm chằm Jaejoong không hề sợ chọc tức hắn, Kwon Ji Hee ngăn người bên cạnh tiến lên giáo huấn Jaejoong, mà tự mình đến gần Jaejoong, dùng ánh mắt như thể hiểu thấu nhìn chăm chăm Jaejoong.

“Rất tức giận sao, bị người khác xem thường… Cậu hẳn chưa phải là người của Jung Yunho đúng không? Thế nào, có muốn giúp tôi đối phó Jung Yunho? Tôi có thể giúp cậu.”

“Anh có thể mang lại lợi ích gì?” Nhướn lông mày, Jaejoong hỏi rất rõ ràng.

“Những thứ Jung Yunho có đều là của tôi, cho nên tôi muốn lấy lại, chỉ có điều, tôi cần một sự hỗ trợ nho nhỏ…”

“Anh muốn mượn tay tôi khiến cho Jung Yunho ngay cả mạng mình cũng ném đi đúng không?”

Nhìn đôi mắt trong veo mà hiểu rõ của Jaejoong, Kwon Ji Hee đột nhiên có ảo giác, tựa hồ, hắn gặp được Jung Yunho năm đó…

“Tôi không có nghĩa vụ giúp anh, cũng không có hứng thú, đừng nói như thể mình là người tốt, như vậy quá dối trá, chỉ khiến người khác cười anh thôi.” Jaejoong không thèm quan tâm liệu mình có rước về nguy hiểm hay không, từng câu từng chữ đều đả thương người rất lợi hại.

Từ lúc nhỏ còn sống bên mẹ, Jaejoong đã hiểu rõ trò chơi này nên chơi thế nào, lúc bị đưa trở về bên người Kim Ri Nam, Jaejoong càng hiểu rõ mọi chuyện.

Không có ai là không vì bản thân mình, cho dù nói thế nào, đều chỉ che giấu dục vọng của mình.

Vì tiền tài cũng có thể bán đứng người được coi là người thân thiết nhất của mình, huống chi, là vì tranh danh đoạt lợi!

Jung Yunho không phải người tốt, chính hắn đã nói.

Kwon Ji Hee cũng không phải thứ tốt lành gì, dù đã ngụy trang, Jaejoong vẫn cảm giác được.

Trong hai người này, Jaejoong phải chọn một…

Ngay lúc Kwon Ji Hee vì lời nói của Jaejoong mà sắc mặt tái nhợt, thủ hạ bên cạnh vốn lặng im cũng bắt đầu đi đến chỗ Jaejoong, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người chuyển mắt đến nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy Yunho bước nhanh đến, ôm eo Jaejoong, không chút e dè hôn vào cổ cậu.

Lúc hôn Jaejoong, Yunho không quên đưa ánh mắt sang người Kwon Ji Hee.

Có khiêu khích, có ân oán giữa anh em không cách nào hóa giải, còn có, lời thề không đội trời chung…