[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 6




“Vậy cậu tốt nhất cách xa người đàn ông kia một chút, nếu như anh ta giống cậu, phải cẩn thận với anh ta đó.” Khách quan đưa ra ý kiến, Han Kyung không chút che dấu đánh giá của mình với Yunho. “Tôi sợ cậu bị anh ta ăn sống nuốt tươi rồi mà vẫn chưa biết mình chết thế nào.”

“Tôi?” Nhướn lông mày, Jaejoong rõ ràng mất hứng. “Sao cậu không nói, tôi sẽ chơi người đàn ông kia đến chết?”

“Không biết, tôi chỉ nói theo cảm giác thôi.” Nhận ra sự không vui của Jaejoong, Han Kyung vội vàng chuyển chủ đề. “Đúng rồi, hôm nay có học sinh mới tới báo danh, tôi đã bảo người dẫn cậu ta đi thăm trường học, cậu có muốn xem tư liệu của cậu ta không?”

Một đống tư liệu được lấy ra, Han Kyung đưa nó tới trước mặt Jaejoong, đổi lại là coi thường của cậu.

“Anh xem là tốt rồi, tôi không có hứng thú.” Một ngụm uống sạch cốc nước trên bàn, Jaejoong trực tiếp ném một tờ giấy cho Han Kyung. “Tôi muốn trốn học.”

“Lại trốn học? Lúc cậu đi gặp chủ nhiệm, ông ta không bảo tỉ lệ cậu trốn học là đứng đầu sao…”

“Nếu ông ta dám đuổi học tôi thì cứ đuổi a, trừ phi ông ta không muốn ba tôi quyên tiền nữa.” Đây cũng là nguyên nhân Jaejoong không thích đi học.

Dù sao, trường học chỉ quan tâm đến tiền, cậu đi hay không, không quan trọng…

Nhìn bóng lưng Jaejoong rời đi, Han Kyung cũng không nói thêm gì nữa, lật tư liệu của học sinh mới trên tay, ở đầu tư liệu dán bức ảnh của một nam nhân anh tuấn, cùng với thông tin cơ bản, về một người tên là Jung Yunho…

Đi ra khỏi phòng hội học sinh, điện thoại lập tức vang lên báo có tin nhắn, Jaejoong cầm lên, đơn thuần cho rằng Yoochun hay Han Kyung gửi, kết quả, người gửi tin lại là một dãy số rất lạ.

Ai vậy?

Mở tin ra, nội dung đập vào mắt, trong nháy mắt, Jaejoong thiếu chút nữa quăng điện thoại xuống đất.

Trong tin nhắn, không có một chữ gì, chỉ có một bức ảnh chụp Jaejoong lúc cao trào.

Không cần hỏi, Jaejoong cũng biết là ai làm chuyện tốt, chỉ là cậu không ngờ tới, người đàn ông này lại biết thừa dịp cậu không để ý chụp bức ảnh này!

Nhanh chóng ấn nút gọi, đầu bên kia điện thoại vừa tiếp, Jaejoong đang định chửi ầm lên thì có tiếng vang lên bên tai cậu, là tiếng thở dốc.

“Ah…. Jaejoong học trưởng…. Không được… Anh thật đáng yêu…”

Đây là chuyện gì vậy?

Sắc mặt tái nhợt nghe tiếng thở gấp càng ngày càng kịch liệt, dựa theo bản năng của đàn ông, Jaejoong biết rõ, đây không phải tiếng rên lúc ân ái, mà là tự mình dùng tay…

“Êm tai sao? Kim Jaejoong, mị lực của cậu không ai ngăn cản được nhỉ, chỉ là một bức ảnh chụp lúc cậu bắn ra, vậy mà có thể khiến cho bạn học của cậu hưng phấn đến vậy, nếu thật là bị thượng, chỉ sợ sẽ càng mê người a…”

Thanh âm khiêu khích của Yunho truyền qua điện thoại vào tai Jaejoong, khiến cho cậu nắm điện thoại chặt hơn, cắn răng, trong đôi mắt xinh đẹp của Jaejoong rực cháy lửa giận.

“Anh đang ở đâu?”

“Muốn tìm tôi, đi ra lễ đường chính đi, tôi ở đấy chờ cậu.”

Ngồi ở lễ đường chính trong trường học, nhìn sự trang nghiêm thần thánh trước mặt, nở nụ cười, móc ra một chồng tiền mặt.

“Vất vả cho cậu rồi.” Đưa tiền mặt cho người bên cạnh, Yunho chậm rãi cất di động đi. “Cậu diễn rất thật, không hổ là đội trưởng đội kịch.”

Tham lam nhận tiền mặt, người học sinh vừa phát ra tiếng rên rỉ, giờ chân thành cảnh báo Yunho.

“Cậu ta không dễ đụng vào đâu, hơn nửa học sinh trong trường muốn có được cậu ta, nhưng không ai dám động thủ, chỉ sợ ăn xong, sẽ không tiêu hóa được.” Đây chính là kinh nghiệm của riêng gã.

Nếu không phải gã thông minh tìm người khác thử trước thì có lẽ giờ đây gã đã bị đuổi học, thậm chí không có trường nào nhận.

“Tôi không phải những tên hèn nhát kia, đã dám ăn, tôi sẽ có cách khiến nó ngoan ngoãn để cho tôi tiêu hóa.” Nhìn đội trưởng đội kịch, Yunho bộc lộ toàn bộ tự tin của mình. “Tôi với cậu, không giống nhau.”

Nói xong, Yunho liền nhắm nghiền hai mắt, không lên tiếng nữa.

Tinh tường cảm giác được thân thể Yunho tản mát ra uy nghiêm, khiến cho học sinh kia không dám nói thêm câu nào phản bác, dù sao, từ lúc Yunho cùng gã đi ra khỏi văn phòng hội học sinh, gã đã biết, người đàn ông này, không dễ chọc……

“Cậu là đội trưởng đội kịch?” Vừa đóng cửa lại, chợt dừng bước, Yunho đột nhiên hỏi gã.

Hắn cũng không quên vừa rồi Han Kyung đã giới thiệu.

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Không rõ Yunho muốn làm gì, gã cũng đành phải dừng lại.

“Vậy cậu có thể giúp tôi một việc, một việc nho nhỏ….” Nở nụ cười nguy hiểm, Yunho muốn gã phối hợp diễn một vở kịch, nói là để kéo Kim Jaejoong nổi tiếng toàn trường học đến.

Sao người kia lại biết Jaejoong?

Sao người kia lại có bức ảnh của Jaejoong?

Gã một chút cũng không thấy có vấn đề, bởi vì ánh mắt của Yunho cảnh cáo gã, chỉ có thể nói nguyện ý hay không, không nói lời dư thừa.

Gã đã gật đầu đồng ý, chỉ là diễn một tiết mục tự an ủi, tuy rằng chỉ có thanh âm, nhưng qua nụ cười của Yunho, gã biết rõ, không đối nghịch với Yunho là lựa chọn đúng đắn.

Vì cái gì ư?

Con người bẩm sinh đã có sự nhạy cảm với nguy hiểm, lúc dính tới nguy hiểm, sẽ theo bản năng lựa chọn cách an toàn —— Mà gã, chỉ là thuận theo bản năng thôi.

Bỏ tiền vào trong túi, đang lúc đội trưởng đội kịch muốn quay người rời đi, lại nhìn thấy, ánh mắt lạnh lùng tức giận của Jaejoong.

Gã nhìn Yunho, phát hiện Yunho vẫn đang yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, do dự một lát, vẫn là đi qua Jaejoong, lén nhìn biểu lộ trên mặt cậu, ngoại trừ vẻ xinh đẹp bình thường, còn có hơi thở đáng sợ.

Thật sự là kỳ lạ…

Trước đây mặc kệ ai trêu chọc Jaejoong, cũng không hề thấy Jaejoong tức giận, chỉ có người đàn ông này ——

Nghe tiếng cửa lễ đường đóng lại, Jaejoong chậm rãi đi đến sau lưng Yunho, không cần hỏi, chỉ qua dáng vẻ của học sinh vừa đi qua, Jaejoong có thể hiểu rõ, người đàn ông này lại trêu cậu.

Trừng mắt nhìn bóng lưng Yunho, nếu là những người khác, chỉ sợ đã sớm ra tay. Nhưng đáng tiếc, Jaejoong từ trước tới nay đều không phải là kẻ tiểu nhân sẽ đánh lén, cậu chỉ là ngồi xuống một chiếc ghế dài khác, ngẩng mặt nhìn thiên sứ bằng thủy tinh trong lễ đường.

“Dùng cách này để tìm tôi, thế nào, sợ tôi sẽ không chơi với anh sao?”

Bờ môi tạo ra một đường cong, Yunho giơ điện thoại lên, ấn nút phát, lập tức hiện lên bức ảnh Jaejoong đang bị khoái cảm xâm nhập.

Thấy vậy, hai tay Jaejoong đã nắm chặt thành quyền, nheo mắt lại, ra sức liều mạng khắc chế xúc động muốn xông lên đấm.

“Không nhắc tới việc tôi có cho tên kia xem hay không, Kim Jaejoong, kĩ thuật của tôi cũng không tệ lắm nhỉ? Hẳn chưa có người nào khiến cậu cảm thấy như vậy.” Là khiêu khích, nhưng cũng thể hiện sự thị uy.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại, bản thân đang thở không ra hơi, Jaejoong ra sức áp chế lửa giận, nở nụ cười, quyến rũ nhìn Yunho.

“Đích thật là khá tốt, thế nào, chẳng lẽ anh nhìn bức ảnh này rồi tự làm sao?” Đứng lên, Jaejoong đi đến trước mặt Yunho, nhìn từ trên cao xuống, nở nụ cười. “Không tìm được cô gái nào giúp anh, nên đến tìm tôi à?”

“Cậu còn thú vị hơn phụ nữ.” Giương mắt, Yunho đối mặt với Jaejoong. “Rất ít người có biểu lộ mê người như vậy, hơn nữa, đừng quên, giữa chúng ta còn có vụ cá cược.”