Nghịch Mệnh Tầm Duyên

Chương 38: Phẫn uất




-     Đã tìm ra chưa?

Bạch Diễn hỏi bọn thuộc hạ với vẻ gấp gáp. Dưới thái độ áp bách của ông ta, bọn tay chân dùng hết can đảm để lắc đầu. Một chút hi vọng vừa lóe lên trong mắt Giai Mẫn nhanh chóng tắt lịm. Chẳng lẽ đã muộn thật rồi sao?

Bắt gặp bộ mặt đờ đẫn của cô, Bạch Diễn thở dài:

-     Đừng quá lo, Bạch Hổ Đường nhất định sẽ tìm được người cho con.

Cô gật đầu tỏ vẻ biết rồi, trong lòng nóng như lửa đốt. Cảm giác bất an trong cô đã được đẩy lên tới mức tột cùng. Trước giờ, cô vẫn rất tự hào về trực giác của mình, nhưng lần này cô chỉ cầu mong đó là ảo giác. Chỉ là ảo giác thôi, không phải thật. Rồi cô tự trách chính bản thân mình. Tại sao lúc đó cô lại nghĩ nhiều như vậy chứ, sao cô không nhờ ông ta ngay? Nếu như cô chịu nhượng bộ sớm hơn, có lẽ anh đã bình an mà đứng trước mặt cô. Càng nghĩ, Giai Mẫn càng cảm thấy mọi thứ tồi tệ. Cô bật khóc.

Trời bắt đầu đổ mưa, bầu không khí lại ẩm ướt đến nghẹt thở. Điện thoại bất chợt run, Giai Mẫn run rẩy mở màn hình như người đuối nước cố gắng bắt tấm ván trôi. Không phải anh mà là bà chị Giai Thi.

-     Em đâu rồi hả, con gái con lứa sao lại rời nhà vào lúc nửa đêm?

Giai Thi nói chuyện lớn tiếng, có vẻ rất bực. Nhưng cô hiểu, chị ấy phát hỏa là vì lo lắng cho cô.

-     Rất xin lỗi chị, nhưng em đang có chuyện rất gấp.

Giọng nói chen lẫn tiếng nức nở của Giai Mẫn đã khiến người bên kia đầu dây chú ý. Tiếng nói truyền qua điện thoại theo đó mà càng thêm nôn nóng:

-     Em nói đi, rốt cục có chuyện gì xảy ra?

Cô bụm mặt. Hít một hơi thật sâu, cô nói sẽ gọi lại sau rồi tắt ngay. Cô phải chờ, chờ người ta báo tin đã tìm được anh. Cô không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa.

-     Sao con không nói với chị con đang ở chỗ cha?

Đưa khăn giấy đến trước mặt Giai Mẫn, Bạch Diễn lúng túng hỏi. Cô ngẩn mặt lên thì thấy khóe mắt đầy vết chân chim. Hóa ra, nhân vật kiêu hùng trong hắc đạo năm nào cũng đã già. Từng hùng tâm tráng chí bao nhiêu thì giờ cũng thu liễm bớt. Môi nhếch lên tạo thành nụ cười có vẻ giễu cợt, Giai Mẫn hỏi ngược ông ta:

-     Ông nghĩ chị tôi có muốn nghe đến tên ông không?

Bạch Diễn nhìn ra màn mưa, rồi hạ giọng nói:

-     Là cha thua thiệt các con.

Giai Mẫn không nói gì. Một câu thua thiệt lại là có thể bù đắp hết mọi thứ ư? Không, kể cả khi đó là lời nhận lỗi của một kẻ quyền thế ngập trời thì cũng không đủ để đền bù những tổn thương mà ông ta đã gây ra cho người khác. Mà không chỉ riêng chị Thi, chính cô cũng vậy. Nếu không phải vì chuyện của anh Ấn, cô tình nguyện cả đời cũng không nhìn mặt ông ta.

Trong cái cảm giác bí bách tràn ngập khắp căn biệt thự, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc như giục giã. Lại một lần nữa điện thoại reo lên, nhưng không phải điện thoại của cô mà của Bạch Diễn. Với vẻ mặt ngưng trọng, ông ta nhấc máy:

-     Đã tìm được người rồi à?

Giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp nơi, Giai Mẫn nín thở. Cô đang chờ hai từ tìm được phát ra từ miệng ông ta. Nhưng rồi Bạch Diễn xoay người đi như trốn tránh, chẳng nói thêm lời nào. Sự lo sợ trong cô bành trướng đến cùng cực.

-     Có phải… vẫn chưa…tìm được không?

Cuộc gọi kết thúc, Giai Mẫn hỏi ngay. Cô không chờ được nữa, cô muốn biết ngay mọi chuyện. Nhưng chẳng hiểu sao, câu hỏi bình thường thoát ra từ miệng cô lại dè dặt đến lạ thường.

Bạch Diễn không trả lời. Hoặc nói đúng hơn, ông chẳng biết mở miệng làm sao. Nhận được tin tức của Bạch Hổ Đường khiến ông khó xử hơn bất kì lúc nào hết. Đã hơn hai mươi năm, mẹ con Giai Mẫn không hề nhận bất kì sự trợ giúp nào từ phía ông cả. Lần đầu tiên con gái nhờ ông tìm tung tích người yêu của nó, ông không thể nào nói với con rằng người nó yêu đã chết rồi.

Phải, Bạch Hổ Đường đã tìm thấy thi thể Trần Ấn ở một con hẻm vắng, với hiện trường xung quanh như một vụ cướp của giết người. 

-     Ông làm ơn nói cho tôi biết đi, làm ơn!

Bàn tay buông thõng bị cô con gái nắm chặt, trong lòng Bạch Diễn chỉ còn lại toàn bất đắc dĩ. Bất chợt, ông trông thấy đôi mắt ngấn nước của con. Nó giống hệt như đôi mắt của bà ấy, khi cầu xin ông cho biết sự thật.

“Diễn, cho em biết đi, em có phải là người thứ ba hay không?”

Người phụ nữ kiên cường ấy đã khóc, đã cầu xin ông cho bà biết sự thật. Ông thật sự không thể lừa dối đôi mắt ấy, ông đã thú thật hết mọi chuyện, dù biết nói xong ông sẽ mất bà mãi mãi. Lần này, với một cặp mắt tương tự, ông cũng không che dấu sự thật. Dẫu biết nói ra sẽ chẳng có gì ngoài tổn thương, nhưng tổn thương vẫn tốt hơn mơ tưởng hão huyền.

-     Đợi tạnh mưa, con và ta đến hiện trường vụ việc.

Giai Mẫn mỉm cười, cô nghe lầm phải không? Lồng ngực phập phồng biểu thị cảm xúc kịch liệt của chủ nhân nhưng trên mặt cô không có một giọt nước mắt nào nữa. Cô muốn khóc, nhưng tại sao nước mắt không rơi nữa nhỉ? Mỉm cười chua chát, Giai Mẫn lững thững bước ra khỏi cửa như một cái xác không hồn. 

Lúc Giai Mẫn đến nơi, cảnh sát đã có mặt. Hiện trường bị phong tỏa để phục vụ cho việc điều tra, dây chằng đã giăng để ngăn những người không phận sự. Đứng ở xa, Giai Mẫn chỉ kịp thấy loáng thoáng bóng dáng của anh trước lúc cảnh sát mang thi thể của anh đi. 

Không để ý được nhiều nữa, Giai Mẫn vừa gọi tên anh vừa chạy liều đến chỗ những người cảnh sát đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Lẽ tất nhiên, cô nàng bị ngăn lại vì chẳng ai được tiếp xúc với thi thể nạn nhân trước khi hoàn tất việc khám nghiệm. 

Ở một khoảng cách gần hơn, cô đã kịp thấy những vết bầm cũng như những lưỡi dao dễ thấy trên cơ thể anh. Rồi cô tự trách móc bản thân, trong lúc anh đối mặt với hiểm nguy thì cô vẫn còn so đo chuyện cũ. Nếu như lúc đó cô gọi cho ông ta sớm hơn, có phải anh vẫn mạnh khỏe hay không?

Đáng tiếc, cuộc sống không cho ta cơ hội thực hiện những điều đằng sau hai chữ “nếu như” và cũng chẳng có nơi nào bán liều thuốc hối hận. Mọi thứ đã muộn rồi. Đến khi ta nhận ra thì hậu quả ta phải chịu là quá lớn. Ta đã mất đi tất cả những gì mà ta luôn nổ lực để giữ gìn.

“Trần Ấn...”

Cô nỉ non gọi tên anh, dẫu đã muộn. Rồi ngay khoảng khắc đó, không gian trước mắt cô tối sầm đi. Bên tai cô loáng thoáng tiếng la hét.

-     -    -     -     -     -     -

-     Kha, Trần Ấn đã chết.

Tạ Hồng gọi cho con trai, giọng uể oải hẳn ra. Anh thở dài, đã sớm đoán được nhưng đến khi được xác nhận thì vẫn vô cùng khó chịu. Cảm giác bi thương nghẹn ngang lồng ngực bị đè nén lại và trở thành căm phẫn. Anh thù ghét những ý nghĩ điên rồ của nó. Chỉ vì mục đích riêng, “nó” sẵn sàng giết bất cứ ai ư? Rõ ràng, tất cả bọn anh đều có sinh mạng, đều có ý thức. Thế thì bọn anh có khác gì “những con người thật sự” ở bên ngoài kia?

Cuộc điện thoại vẫn được duy trì, nhưng chẳng ai nói gì với nhau. Tạ Kha hiểu rằng ông già nhà mình cũng đang rất sốc. Ông ấy xem Trần Ấn là đồ đệ duy nhất, mặc dù nói là vì anh nhưng rõ ràng cậu ta cũng rất đặc biệt với ông. Thế mà hôm nay, Trần Ấn lại chết không minh bạch như vậy, làm sao mà không thổn thức!

-     Cha già rồi.

Tạ Hồng đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến Tạ Kha sững người. Anh hiểu rằng ông đang kêu anh trở về. Chung quy trốn tránh không phải là kế sách lâu dài, anh lánh mặt cốt chỉ để điều tra mọi chuyện. Đã biết được Bạch Diễn cũng muốn lấy mạng anh, ẩn nấp không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa. Quan trọng là phải điều tra ra nguyên nhân bí ẩn khiến ông ta muốn khử anh. Và có vẻ như trừ việc mạo hiểm, họ chẳng còn cách nào để lấy thông tin từ ông ta cả…

-     Vâng, con sẽ về.

Đến lúc rồi. Về không chỉ để giải quyết riêng chuyện của anh mà còn vì việc giải cứu Thư Uyển. Bởi chống lưng cho kẻ bắt cóc cô là tập đoàn Vương Thị, một mình anh rõ ràng chẳng thể làm gì. Anh cần góp nhặt lại từng chút bài tẩy, có như vậy thì mới có thể so kèo với người kia được.

Rồi như chợt nhớ đến điều gì, anh lại hỏi:

-     Còn Giai Mẫn, cô ấy ra sao rồi?

Cô gái đó đã yêu Trần Ấn đủ sâu, giờ phát sinh biến cố bực này nhất định sẽ rất sốc. Có lẽ đây là thời cơ thích hợp nhất để kích thích cô nàng chống lại ả tác giả kia. Không chỉ vì anh, vì Thư Uyển mà còn vì tất cả những người còn tồn tại, anh và Giai Mẫn phải làm một cái gì đó. Việc vận hành của thế giới này không nên phụ thuộc vào một kẻ tư dục như ả được.

-     Đang nằm viện, nghe nói là ngất đi khi đến hiện trường. Bạch Diễn vẫn đang chăm sóc cô bé đó.

Anh khẽ cười khi phát hiện sự biến hóa trong xưng hô của lão già nhà mình. Trước đây một tiếng Bạch đại ca, hai tiếng cũng là Bạch đại ca, giờ lại hô thẳng tên họ. Lòng anh xẹt qua một chút ấm áp, họ là người một nhà.

Nhưng rồi, Tạ Kha chau mày. Nói thì dễ, để trở về anh cũng cần một cái cớ để chặn miệng những kẻ không biết chết sống trong tổ chức. Kể thực tất nhiên không thể, còn nói dối, phải làm sao cho thuyết phục đây?

Đôi mắt tinh anh đột ngột lóe lên tia sáng rồi nhanh chóng ảm đạm. Nhưng hiện tại, anh chỉ có thể làm như vậy.