Nghịch Thiên Kỹ

Chương 42: Song châu tranh diễm*




* Ý nói ở đây là hai người đẹp tranh đấu vì học viện của mình. Trong chương này thì chắc chắn là Nạp Lan Nhược Thủy của học viên Diệu Huy và Lãnh Thu Diễm của học viện giáo kỹ. Lãnh Thu Diễm lại chính là người quen cũ của Hàn Phong Tuyết =)) (gay cấn này)

Nghe thấy những lời đánh giá của Hàn Phong Tuyết, ánh mắt của cô gái lóe lên một tia kinh ngạc, mỉm cười nói:

-Tiểu huynh đệ diện mạo phi phàm, không ngờ còn là người hiểu biết về đàn. Cây đàn này chính là cây đàn mà nhất đại cầm nghệ Kê Vân đại sư sử dụng một nghìn năm trước, còn tồn tại bao lâu thì không có cách nào kiểm chứng.

Hàn Phong Tuyết ngẩn ngơ một hồi, thật không ngờ đây lại là cây đàn mà Kê Vân đại sư sử dụng. Một nghìn năm trước, nhất đại thiên kiều Kê Vân đại sư, không những là giáo kỹ thành tựu phi phàm, đạt đến cảnh giới đế kỹ. Về mặt cầm kỹ, trước đó lại càng không có ai sánh bằng. Có người nói ông ấy dựa vào cầm kỹ cao siêu của mình, có thể cùng một lúc chiến đấu với giáo kỹ mạnh hơn bản thân mình mấy cấp.

-Phu nhân đưa ta đến đây.... -biết được đây là cây đàn mà Kê Vân đại sư đã từng sử dụng, Hàn Phong Tuyết lập tức hiểu rõ cô gái này đưa cậu đến đây ắt có thâm ý riêng. Bằng không bảo vật như thế, sao có thể tùy tiện để cho người khác nhìn thấy.

-Tiểu huynh đệ tuổi tác còn nhỏ mà tu vi đã đạt đến năm sao kỹ tương, chắc chắn không phải người thường. Nghe thấy tiểu huynh đệ nói muốn có đàn tốt, nên mời ngươi đến đây, chỉ là muốn thăm dò một chút xem tiểu huynh đệ có thật sự hiểu biết về đàn hay không thôi. - Nói đến đây, cô gái lại im lặng không nói tiếp.

Cô gái này vừa nhìn một cái đã nhìn ra được tu vi của cậu, điều này khiến Hàn Phong Tuyết có chút bất ngờ, hèn chi lại đối với cậu khách nhí như thế. Nhưng phải nói là đưa cậu đến đây xem đàn, chỉ là muốn thăm dò một chút, có thể cậu sẽ không tin tưởng lý do gượng gạo như vậy. Nhưng người khác đã không nói, cậu cũng không miễn cưỡng.

-Đã như thế, vậy tiểu tử xin cáo từ trước. - Nói xong cũng không chịu thua, trực tiếp đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của Hàn Phong Tuyết, cô gái gật gật đầu. Quay sang nói với người quản sự đang cung kính đứng bên cạnh:

-Đem phi tuyền độc u tặng cho cậu ấy, ngoài ra ta muốn biết một chút về tình hình của cậu ấy.

.......

Hàn Phong Tuyết nhận lấy Phi tuyền độc u mà trong lòng có chút không hiểu rõ. Phi tuyền độc u mặc dù không như đàn mà Kê Khang đã sử dụng, nhưng cây đàn này tuyệt đối là thượng phẩm. Cô gái đưa cậu đi xem đàn, lại không nói rõ nguyên do, lại đem một cây đàn quý khác tặng cho cậu, khiến cậu nghĩ mãi không ra. “Nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa”, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Hàn Phong Tuyết tự nói.

Đi đến cửa học viện, chỉ thấy người của học viện Diệu Huy bị Thủy Tiết không cho qua. Trên quảng trường người đã tụ tập kín hết.

-Huynh đệ, có chuyện gì vậy? - Hàn Phong Tuyết hỏi một người ở bên cạnh.

-Ngươi không biết sao, lúc nãy trước của học viện có một đám người kéo đến, nói là người mới của học viện giáo kỹ, đến đây cùng với người mới của học viện chúng ta giao lưu một chút. Hừ, nói thì nghe hay lắm, ỷ mình là học viện giáo kỹ, mà xem thường chúng ta sao, cứ đến sân sẽ rõ, còn nói gì là giao lưu một chút. -âm thanh có chút tức giận, tất nhiên nhũng học sinh ở học viên Diệu Huy đối với hành vi của những người ở học viện giáo kỹ hiển nhiên vô cùng bất mãn.

“Xem ra, đến đâu cùng đều thấy không ít người khoe khoang bản thân là người tài giỏi, ưu việt thế nào”. Hàn Phong Tuyết nhìn vào đám người đang chen chúc ở trong đó, cậu cũng muốn tìm hiểu một chút, xem học viện giáo kỹ đứng đầu trong tứ đại học viện, thực lực của học viên bọn họ như thế nào.

Trong một vòng tròn, một đám nam nữ đứng tại chỗ đó, người xem đông đúc, thần thái bình tĩnh tự nhiên, không có một chút nào khẩn trương.

“Là cô ấy” đó là một trong những người Hàn Phong Tuyết quen biết, chính là cô gái mặc kình trang mà cậu đã gặp được ở băng thành tửu lầu, bỗng nhiên ở đây gặp được cô ấy cũng là một bộ quần áo đen, thật khiến cho người khác chú ý.

Một người trong đó bước lên phía trước một bước, cao giọng nói:

-Thế nào, lâu như vậy rồi vẫn không có ai đến sao, không có một người nào dám lên đây giao lưu sao? - Nói đến đây, người đó ngửa đầu cười thô tục, lại tiếp tục nói: -Yên tâm đi, chỉ là giao lưu một chút, sẽ không để các ngươi gãy tay què chân đâu. - Nói xong, mấy người của học viện giáo kỹ ở bên cạnh cũng cười lớn.

Tiếng chửi mắng vang lên, bầu không khí xung quanh học viện Diệu Huy không nhẹ nhàng gì, thật là một sự coi thường lộ liễu.

-Hừm, người của học viện Diệu Huy các người chỉ có bản lĩnh mở miệng ra nói thôi sao, đến khi có chuyện thì để bọn thuộc hạ ra mặt. -Một người khác đứng lên nói to, chặn lại những tiếng mắng chửi ồn ào xung quanh.

-Ta sẽ giao lưu cùng mấy tên huênh hoang các người - Cuối cùng có một người không nhịn được từ trong đám người đi ra, mặc dù có chút lo sợ thực lực của đám người trong học viện giáo kỹ, nhưng hắn thực không chịu được loại nhục nhã này, thẳng lưng bước tới.

-Ha ha, cuối cùng cũng có người dám ra rồi sao.Ngô Dũng của Học viện giáo kỹ, xin được thỉnh giáo. - Một người cười âm hiểm từ trong đám người của học viện giáo kỹ đi ra.

- Mẹ nó, nói mấy lời vô ích như vậy làm gì, tiểu gia ta tên Lưu Hoa, ta rất muốn xem xem các ngươi dựa vào cái gì mà đến học viện chúng ta làm càn như vậy. -Nói xong, tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên.

Sắc mặt Ngô Dũng trở nên u ám, hắn tự nhận đã rất giữ thể diện rồi, thật không thể ngờ đối phương đã không cảm kích mà còn lớn tiếng chế giễu.

-Dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy à, ngươi lập tức sẽ biết ngay.

Mang theo một khí thế quyết tiến không lùi bước, Ngô Dũng chuyển mắt đến trước mặt Lưu Hoa.

Bị sĩ khí của hắn dồn ép khiến nhịp thở của Lưu Hoa trở nên dồn dập, kim nguyên tố nặng nề, chỉ thấy trong tay Ngô Dũng xuất hiện một viên vàng sắc bén, đâm thẳng đến những chỗ hiểm trên người Lưu Hoa.

- Thổ thuẫn - Tăng thêm cho mình một kỹ năng phòng ngự, Lưu Hoa di động cạnh sườn.

- Ngươi cho rằng chốn tránh có tác dụng sao? -Cười lạnh một tiếng, thân hình Ngô Dũng chớp mắt đã tăng nhanh gấp bội

“Két” Thổ thuẫn nứt ra vang lên một tiếng két, Lưu Hoa thấy trời đất quay cuồng, máu tươi từ trong miệng không ngừng chảy ra.

Im lặng, trên quảng trường không có một âm thanh nào. Một chiêu, chỉ vẻn vẹn có một chiêu mà Lưu Hoa đã bị đánh bại, đây tuyệt đối là tu vi kỹ tương. Không hổ là học viện giáo kỹ, chỉ tùy tiện để một người lên đấu mà đã khủng khiếp như vậy rồi, cho dù hiện tại đối lập nhau, nhưng người của học viện Diệu Huy không thể không thừa nhận thực lực của đối phương đích thực đã vượt xa bản thân mình.

-Hay là Nhiếp Vân và Nạp Lan Nhược Thủy cùng bọn họ chiến đấu một lần - Trong lòng mọi người đều nghĩ ngư vậy, không do dự bắt đầu nhìn xung quanh, xem có thể nhìn thấy thân ảnh của hai người đó không.

-Tránh ra, tránh ra - Một âm thanh ồn ào vang lên, cửa lớn của học viện tự động mở ra một con đường. Một thân ảnh đẹp đẽ xuất hiện trước mắt mọi người.

-Là Nạp Lan Nhược Thủy, lần này có hi vọng rồi. - Rất nhiều người nhỏ tiếng nói.

Nạp Lan Nhược Thủy mặc một bộ trang phục màu xanh lam, dáng người mực thước như bước ra từ trong tranh vẽ, mặc dù tuổi tác chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, nhưng chỗ nào cần lõm thì lõm, chỗ nào cần lồi thì lồi, khiến mọi người ngày ngày mơ tưởng.

Đi đến phía trước sân, đối diện với đám người của học viện giáo kỹ, lạnh nhạt nói:

-Các ngươi đến đây là để khiêu chiến sao?

Ánh mắt của sáu bảy tên nam nhi của học viện giáo kỹ đều nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Nạp Lan Nhược Thủy, mắt không chớp lấy một cái, nước miến chảy ròng ròng, quên cả trả lời. Hừ lạnh một tiếng, thiếu nữ mặc trang phục màu đen từ trong đám người bước ra, lạnh lùng nói:

-Lại là người nào đây?

-Nạp Lan Nhược Thủy, - Bốn chữ đơn giản thốt ra từ trong miệng Nạp Lan Nhược Thủy, không có một câu nào thừa thãi.

-Lãnh Thu Diễm - cô gái mặc trang phục màu đen cũng không muốn nói nhiều.

Đại chiến thật sự xảy ra rồi, bầu không khí bắt đầu trở nên cằng thẳng, mọi người xung quanh đều nín thở, ánh mắt dừng lại giữa hai người đang đứng đối diện trên sân. Hai vị mỹ nữ đều tương xứng nhau, cuộc chiến đấu hiển nhiên càng thêm sức hấp dẫn.

“hô”, hai người gần như cùng lúc cử động, lao vào đối phương như gió bão.

“Phù phù….”, âm thanh của chưởng lực từ từ tiếp xúc với nhau không ngừng vang lên, chớp mắt một cái hai người đã giao đấu không dưới mười chiêu.

“Bành”, hai chưởng lại một lần nữa giao nhau, hai người đồng thời lùi về phía sau, trong mắt pha trộn một chút hưng phấn. "Thiên kim dị đắc, đối thủ khó cầu."