Nghịch Thiên Kỹ

Chương 97: Đánh tới hoành thành




Trong rừng cây của học viện Diệu Huy, Hàn Phong Tuyết ngồi khoanh chân ở một góc. Ở xung quanh cậu luồng khí lưu chuyển kịch liệt. Không khí xung quanh cũng có chút thay đổi.

Thiên địa nguyên khí vô sắc nhẹ nhàng trong suốt dần dần hội tụ ở xung quanh Phong Tuyết rồi thông qua các kinh mạch đã được đả thông xâm nhập vào huyệt Khí hải. Lượng lớn nguyên khí trong huyệt khí hải đang xoay tròn một cách điên cuồng rồi chuyển hóa thành tinh khí thuần chất tiếp theo là vận chuyển về phía đan điền.

Kình khí đăng yên ổn ở trong đan điền thấy có tinh khí mới, chngs say sưa tranh đấu đẻ cướp đoạt đị vị bá chủ trong đan điền. Thời gian cứ từng phút trôi qua kình khí trong đan điền ngày càng nhiều, nó dồn ứ lại thành một hàng dài.

"Phụt...." Một ngụm khí bẩn bị đào thải ra ngoài, Phong Tuyết dần mở hai mắt. Những nguyên khí được phóng ra ngoài tạo thành những tia điện nhỏ lấp láy cùng với những luồng khí đang xao động mạnh mẽ lúc Phong Tuyết luyện công giờ cũng dần dần êm lại

- Đột phá nữa rồi - Hàn Phong Tuyết mừng rỡ. Chỉ trong một thời gian ngắn cậu đã đột phá được tu vi trọng điểm của võ giả. Cuối cùng hôm nay cậu cũng đã đột phá được tới cảnh giới võ tông trung cấp rồi. Cậu không nghĩ tới mà cũng không biết rằng mình có thể đột phá nhanh tới vậy. Cần biết là sau khi đột phá cảnh giới võ tông trung cấp thì mỗi một bước đột phá lại bằng cả 1 cấp của giáo kỹ, giống như vượt qua võ tông thì sẽ ngang bằng với kỹ Vương, Nhưng như vậy, tu vi của võ giả và giáo kỹ lại là tương đương nhau rồi.

- Lại tốn mười ngày nữa rồi, không biết ở chỗ sư phụ có tin tức gì mới không?

Vì không muốn làm cho viện trưởng sư phụ lo lắng, Hàn Phong Tuyết cũng không mang chuyện Mộng ảo lầu nói lại với ông. Chỉ có thể gửi hi vọng vào Sài lão, mong Sài lão có thể tra được ra tin tức của hội này.

Nhưng không ngờ là điều tra bao lâu cũng chả điều tra ra được gì . Hình như cả ba người mà Hàn Phong Tuyết nghi ngờ đều trật lất hết cả.

......

Long Phung Tề Vũ

Sắc mặt của Sài lão rất nghiêm túc

- Sư phụ, người điều tra ra gì rồi sao? - Hàn Phong Tuyết nóng lòng

- Ừm - Sài lão gật đầu - Nhưng con không thể ngờ được rằng ta điều tra ra người muốn giết con không phải là bất cứ ai trong ba người con đã hoài nghi

- Không phải? - Hàn Phong Tuyết có chút giật mình, cậu thật nghĩ không ra người nào muốn mạng của cậu ngoài người ấy nữa.

- Không phải. Người đó con đã gặp trong yến tiệc mừng sinh thần của Ngao Nguyệt

- Hổ Mãnh, Thu Phong, Tây Môn Sương? - Hàn Phong Tuyết lần bẩm.....nhưng cậu lại phủ định suy nghĩ đó vì ba người họ cũng chả có nguyên do gì mà giết cậu cả

- Con không nhớ con đã đắc tội với ai hay sao? - Sài lão đưa ra gợi ý

- Đắc tội với ai à - Phong Tuyết suy nghĩ một hồi lâu, bỗng bất thình linh cậu rợn hết cả xương sống - Thái lão

- Đúng - Sài lão khẳng định

- Đúng là ông ta sao? - Hàn Phong Tuyết nghĩ không ra là ông ta mà cũng chả nghĩ tới ông ta. Cũng đã từng nghĩ đến ông ta nhưng cậu lại lập tức loại bỏ. Vì thứ nhất, nếu Thái lão muốn giết cậu thì việc gì phải mượn tay sát thủ, tự mình ra tay có lẽ sẽ thỏa đáng hơn. Thứ 2, một người có tới bậc tu vi kỹ tôn thì sẽ rất rộng lượng, không hẹp hòi để ý những chuyện nhỏ nhặt làm gì. Chỉ vì bị tiểu bối châm chọc 2 câu thì liền thuê ngay sat thủ để giết thì có lẽ không giống người có bậc tu vi kỹ tôn cho lắm.

- Khà.... Lão ta sẽ phải trả giá đắt cho việc này - Sài ão nói với giọng hằn học, trong mắt ông lóe lên tia thù hận

- Sư phụ, người.....

Sài lão khoát tay một cái, dứt khoát nói:

- Con không phải nói gì hết, dám động đến đệ tử của ta thì có ở hoàng thành cũng phỉa trả giá cho việc lần này.

- Nhưng ở hoàng thành không phải chỉ mình Tháo lão có tu vi kỹ tôn. - Hàn Phong Tueyets có chút lo lắng, cậu không muốn Sài lã vì cậu mà mạo hiểm.

- Đúng ta thì không chỉ có một người. nếu chỉ có mình ông ta có tu vi giáo kỹ kỹ tông 2 sao thì ta xử được ngay. Nhưng ở Hoàng thành còn có một lão bất tử khác, thực lực còn mạnh hơn ông ta nhiều, hắn ta mới là người khó chơi, nên ta cần có thêm một người giúp đỡ.

- Viện trưởng sư phụ - Hàn Phong Tuyết ngạc nhiên.

- Đúng vậy, hai lão đầu ta đây chưa có cơ hội gặp nhau nên ta tin ông ta sẽ không từ chơi chuyện ta đề nghị đâu, nếu không thì ông ta chả xừng làm sư phụ con.

- Chuyện này có nên làm lớn chuyện không? Kỹ thần sơn.... - Hàn Phong Tuyết có chút chần chừ

- Yên tâm, ta hiểu bọn họ, chỉ cần không đụng chạm gì tới lợi ích của họ thì mọi chuyện sẽ không vang động cả đế quốc này đâu. Bọn họ cũng sẽ không ra tay. - Sài Lão đã tính toán từ trước.

Ngày hôm ấy, Sài lão liền tới ngay học viện Diệu Huy gặp viện trưởng, chả biết hai lão ngoan đồng ấy xì xồ gì với nhau trong phòng nhưng có lẽ chuyện hai người họ nói với nhau rất quan trọng.

Ngày thứ 2 Sài lão và Hạc lão dắt theo Phong Tuyết vào hoàng thành. Sông hộ thành (dòng sông bao quanh, bảo vệ hoàng thành ) khí thế ngất trời, những hộ vệ trên sông hoảng lên khi nhìn thấy 3 người bên kia đang đi tới phía hoàng thành. Cả người mềm nhũn ra, chân tay không còn chút sức lực.

Ba người khí thế cuồn cuộn, con lốc mang theo luồng khí hủy diệt cũng theo họ mà tiến tới hoàng thành làm cho cả trời đất cũng rung chấn theo. Cả hoàng thành đều bị khí thế của ba người họ bao trùm

Trong hoàng thành, hoàng đế đang thượng triều cùng các quan đại thần bàn bạc về chuyện quốc gia đại sự. Bỗng nhiên một luồng khí mạnh ở đâu dồn tới làm cho tất cả mọi người trong triều không thể cử động nỏi, cả người như có thứ gì đó đang đè nặng lên người.

- Có chuyện gì thế này? - Hoàng đế vẫn giữ nguyên sự trấn tĩnh, hỏi thủ vệ ngoài cửa

Nhưng thủ vệ ngoài thành lúc này cũng khó có thể bảo toàn cho mình, cả thân như không còn nghe theo lời chỉ bảo của họ nữa, họ mơ hồ không biết có chuyện gì đan xảy ra.

- Thái Xung, ngươi mau ra đây. Ra đây ngay Thái Xung - Âm thanh mạnh mẽ rõ ràng truyền tới tai mọi người trong hoàng thành

Trong một tòa nhà thanh nhã lịch sự ở hoàng thành, Thái lão đang chơi cờ cùng với một ông lão mặt tròn, dáng vẻ hơi mập. Hai luồng sóng khí thế khác nhai truyền tới làm hai ông lão có phần hơi bị chấn động, câu nói "Thái Xung mau ra đây" cùng một lúc lọt vào tai hai người, họ lập tức đứng dậy bay nhanh về phía hoàng thành.

- Có biết người đả động là ai không? - Ông lão mặt tròn lên tiếng

- Không biết. - Thái lão quả quyết, lão giờ cũng đang lo lắng lắm. Không biết từ lúc nào lại chọc giận phải hai vị sát tinh này, thực lực của họ thật quá khủng khiếp.

Cùng lúc đó ba lão hiệu trưởng của ba học viện giáo kỹ, kỵ sĩ và kiếm sĩ cũng vội vạ chạy tới hoàng thành.

Ở bên ngoài hoàng thành, Sài lão và Hạc lão đứng sóng hàng nhau còn Phong Tuyết thì lại đứng sau lưng hai vị sư phụ. Lúc này Thái Xung và ông lão mặt tròn cũng đã bay đến nơi, thấy Phong Tuyết ở sau lưng hai vị có thực lực mạnh kia, Thái Xung bỗng thấy lạnh xương sống. Biết chuyện đã bị bại lộ nhưng tại sao đến đây lại có tận hai người. Hơn nữa khí thế của Sài lão mạnh hơn Thái xung gấp mấy lần vốn lão cũng không có đủ dũng khí để chiến đấu với Sài lão.

- Hạc Tiêu, như này là ngươi có ý gì? - lão già mặt tròn không quen Sài lão chỉ quen Hạc lão nên hỏi thẳng.

- Phong Dương, ta có ý gì à? ngươi hỏi người bên cạnh ngươi xem có chuyện gì? - Hạc lão lãnh đạm trả lời.

Hai hàng lông mày hơi ríu vào nhau, dường như sắc mặt Phong Dương cau có hơn lúc nãy. Ánh mắt lão không vui nhìn sang Thái Xung đang đứng bên cạnh. Ánh mắt như đang chờ đợi câu trả lời.

Trong lòng Thái Xung có chút khiếp đảm. Giữa 4 người lão là người có thực lực kém nhất. Đối diện với Hạc Tiêu và Sài lão rõ ràng cảm thấy có gì đó không may sắp đến. Nếu muốn giữ mạng, chỉ có thể hi vọng vào Phong Dương cứu mạng lão mà thôi. Thái lão cố trấn tĩnh nói:

- Ta không hiểu ngươi nói gì.

- Ta cũng không hiểu ngươi làm sao có thể tu luyện lên đến tu vi kỹ tôn nhỉ? Lòng dạ hẹp hòi hơn nữa lại làm mà không dám nhận - Sài lão từng câu từng chữ châm chọc không có lấy một chút khách khí nào.

- Hạc Tiêu, hắn ta giao cho ngươi, còn tên kia thì ta xử. Hôm nay hắn nhất định phải.................CHẾT

Phong Dương trong lòng ngày càng nghi ngờ, đối phương có tận 2 người đều là tu vi kỹ tôn tìm đến tận nơi này thì không thể là hiểu lầm được. Hơn nữa nhìn khí thế của Sài lão cũng không kém mình tý nào.

Đúng lúc này ba viện trưởng của ba học viện kia cũng tới. Nhìn tình thế giằng co giữa hai bên tự dưng cứ đứng nghệt ra, giọng nói có chút không vui:

- Hạc Tiêu, ngươi đang làm gì vậy?

Tuy nói tứ đại học viện thuộc địa vị siêu nhiên lại không thuộc sự cai quản của đế quốc nhưng cũng vì sao cũng là vì đế quốc mà phục vụ, đào tạo nhân tài. Vậy mà giờ này Hạc Tiêu lại ở bên ngoài hoàng thành gây sự. Tất nhiên họ sẽ không vui rồi.

- Các người đã đến rồi thì ta cũng phải nói cho rõ vụ này. Thái Xung, đường đường là một cường giả võ tôn, chỉ vì đệ tử của ta chọc ông ta có 2 câu mà ông ta lại mượn sát thủ để thủ tiêu nó. Hơn nữa trước khi ở đây lão cũng đã biết nó là đệ tử của ta, làm rồi mà không dám nhận.Các ngươi nói xem, ta có nên thay trời hành đạo không? - Hạc Tiêu nói làm 3 người kia sáng cả mắt.

Ba người trong lòng ngạc nhiên vô cùng, nếu như là họ, họ cũng sẽ giận dữ như thế thôi.

- Ngươi nói là Tuyết Phong?

- Đúng

- Ngậm máu phun người, ta không có làm. Nếu ta muốn giết đệ tử của ngươi thì hắn ta còn đứng đây được à? - Thái Xung cuống lên, cãi bằng được.

- Hừ, chính vì ngươi đánh gía thấp thực lực của đệ tử ta nên không tự ra tay mà lại thông qua cái này - Nói rồi Sài lão đem cái bạch kim lệnh bài của Mộng ảo lầu mà hôm đó Tuyết Phong đưa cho lão giơ lên.

Ánh mắt mọi người chợt trở lên chăm chú hơn nhìn kỹ cái lệnh bài trên tay Sài lão rồi đều kinh ngạc:

- Mộng ảo lầu?

Mọi ánh mắt đổ dồn lên Thái Xung, bao gồm cả Phong Dương. Nếu sự thật đúng là như vậy thì Thái Xung đã câu kết với Mộng ảo lầu, với lại Hạc Tiêu và Sài lão, hai vị kỹ tôn đánh tận tới hoàng thành chỉ để vu cáo cho Thái Xung cũng là chuyện hơi khó tin

Sắc mặt của Thái Xung trắng bệch, nếu như chỉ có Hạc Tiêu thì với tính khí nóng nảy của Dương Phong cũng đã ra tay từ lâu rồi. Sai lại thêm sai, lão không nghĩ là sau lưng Phong Tuyết lại có một vị cũng quá sức lợi hại như vậy. Nếu biết có ngày hôm nay lão đã chả dại mà làm chuyện đó.

Lúc này hoàng đế cũng dắt theo 3 vị hoàng tử, công chúa ra thành. Nhìn thấy quang cảnh cung giương kiếm giơ liền hỏi

- Phong lão, Thái lão, có chuyện gì thế này - Hoàng đế kinh hãi hỏi.

Phong lão đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho hoàng đế nghe, ánh mắt của hoàng đế ánh lên sự hoảng sợ. Hoàng đế nhìn Thái Xung như thăm dò, chờ đợi câu trả lời từ hắn. Sau lưng Thái xung, mồ hôi lanh đã tuôn ra ướt đẫm từ bao giờ, biết bản thân giờ đã rơi vào thế cô lập nhưng vẫn ngoan cố nói.

- Hắn dám coi thường sự oai nghiêm của bệ hạ, đáng chết

- Ngươi cho rằng đệ tử của hai chúng ta không mạnh bằng ngươi sao? - Trong ánh mắt của Sài lão tràn đầy sự khinh thường, quyền lực thế gian lão cũng chả để tâm tới lâu rồi.

Thái Xung không nói gì nhưng Phong Dương thì lại lên tiếng

- Hai vị có thể tha chết cho hắn không. Dù sao thì hắn cũng sẽ có lợi cho việc điều tra của hai người mà - Phong Dương có thể kệ mặc Thái Xung nhưng Thái lão này không thể chết được, việc Mộng Ảo lầu vẫn cần phải làm cho rõ. Biết đâu Mộng ảo lầu cũng có âm mưu nhắm vào Sí nhiệt đế quốc? Kỵ sĩ đế quốc và thương nguyệt đế quốc đã là một ví dụ sống khá sinh động rồi

Sài lão và Hạc lão cùng đồng ý, họ cũng muốn biết đứng sau lưng cả một tổ chức ám sát này là thế lực gì? Điều này vẫn còn là bí ẩn tỏn lòng họ. Thái Xung tại sao lại muốn giết Hàn Phong Tuyết? Nếu mà nói hắn lòng dạ hẹp hòi thì cũng không thể hẹp hòi tới mức đòi giết người ta vì vài câu châm chọc được

"Soạt...." - Cả thân hình Thái Xung mượn sức gió mà bay về sau.

Hừ lạnh một tiếng, cũng chả thấy Sài lão có động tĩnh gì là muốn đuổi theo Thái Xung cả. Bỗng nhiên, cái thân hình đang đứng trước mắt kia bỗng chốc chỉ còn là tàn ảnh. Đến lúc phát hiện ra thì Sài lão đã xuất hiện cách Thái Xung không xa. Đường lui của Thái Xung đã bị chặn lại. Trước mắt Thái lão, những ngọn lửa đỏ rực đang bay lượn tạo ra swusc nóng khủng khiếp, Thái xung hóa ra áo giáp nhũ bac để chống lại sức nóng của hỏa sắc hồng liên. Cả người Thái Xung giờ như được nhuộm kín một tầng nhũ bạc lấp lánh.

Hỏa sắc hồng liên tập kích lên Thái Xung và biến mất trên ngực lão rồi đột ngột tạo ra những màn pháo hoa rực rỡ ở trên không. Thái lão hơi loạng choạng sau đòn tấn công nên lùi về sau 2-3 bước thì khụy xuống. Lúc định đứng dậy để bỏ chạy thì mắt lão ánh lên sự kinh ngạc, hỏa sắc hồng liên xếp thành một hành dày đặc phong kín đường lui của lão. Từng đốm từng đốm bé dần, nhưng sức mạnh tàn phá trong các đốm lửa bé lại ghê gớm gấp trăm lần những đốm lớn.

Ở bên ngoài hoàng thành, những đốm lửa tạo lên những màn mưa sao quá đẹp làm những binh sĩ trong thành cứ ngẩn người ra mà ngắm nhìn cảnh đẹp hiếm có ấy, cảnh đẹp đến say mê lòng người.

"Rắc...rắc....." - Âm thanh không to lắm. Chiếc áo giáp nhũ bạc của Thái Xung cuối cùng cũng không chịu được những lần oanh tạc của hỏa sắc hồng liên. Từng khe từng khe nứt ra, sau đó cả người đều bị hỏa liên nuốt trọn

- Hóa ra giáo kỹ có thể chiến đấu như vậy - Hàn Phong Tuyết trong lòng kinh ngạc, Từ đầu đến đuôi Thái Xung bị công kích liên tục mà không có cơ hội phản kháng. Cong Sài lão thì chỉ có tấn công bằng 1 loại kỹ năng.

Phong Dương, Hạc Tiêu và 3 viện trưởng khác đều đã ý thức được. Trong những người ở đây, người mạnh nhất chính là Sài lão.