Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 37: Thiên Linh Thần Mạch




Team: Vạn Yên Chi Sào.

Mỗi một từ trong lời nói của Tiêu Triệt đều chắc như đinh đóng cột. Hắn không phải đang an ủi Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch, càng không phải đang đùa. Mà là sự đoạn tuyệt nhất trong lòng hắn, đồng thời ép bản thân mình dù có thế nào cũng phải hoàn thành.

Lời nói của hắn khiến Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch ngẩn người rất lâu, lập tức, Tiêu Linh Tịch lắc đầu, nước mắt lờ mờ nhìn hắn:

- Tiểu Triệt, ta không cần con phải như vậy. Ta chỉ muốn con có thể bình an, bảo vệ tốt bản thân mình là được rồi... Đợi đến một ngày kia, ta có thể ra khỏi nơi này, ta sẽ đi tìm con... Nhưng, con ngàn vạn lần không được làm chuyện ngốc nghếch, càng không được làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm.

Ở trong mắt nàng, hắn luôn luôn là một cậu niên thiếu cần nàng thương yêu bảo vệ, nàng nghe ra được sự quyết tâm trong lời nói của hắn... Hắn có lòng này đã là đủ rồi. Sao nàng có thể đành lòng để hắn thực sự liều mạng và lâm vào nguy hiểm vì bọn họ được.

- Yên tâm đi, ta đương nhiên sẽ bảo vệ tốt bản thân mình.

Tiêu Triệt mỉm cười nhìn nàng:

- Bởi vì gia gia và tiểu cô vẫn đang ở đây đợi ta. Bởi vì... ta vẫn còn có lời hứa với tiểu cô, vẫn chưa hoàn thành.

- Lời hứa?

Đôi mắt của Tiêu Linh Tịch lóe sáng, nghi hoặc nhìn hắn.

Tiêu Triệt lại không nói rõ, đi đến trước mặt Tiêu Liệt, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu liên tục với ông:

- Gia gia, con là cháu trai của Tiêu Liệt người, dưới sự che chở của người mà an nhàn suốt mười sáu năm qua, cũng nên lúc con giương cánh bay rồi. Người là một người gia gia vĩ đại, cháu trai của người cũng tuyệt đối sẽ không tiếp tục vô dụng để người phải hổ thẹn... Đợi con, con nhất định sẽ trở về. Trước khi con quay về, người nhất định phải... bảo trọng thân thể thật tốt.

- Được... được!

Tiêu Liệt chậm rãi gật đầu, giọng nói run rẩy, trong đôi mắt cũng ẩn hiện nước mắt. Ông tiến đến đỡ Tiêu Triệt đứng dậy, sau đó từ trên người lấy ra một mộc bản treo một miếng bông màu trắng, bỏ vào trong tay Tiêu Triệt:

- Triệt nhi, Tiêu môn trục xuất con, thành Lưu Vân này cũng đã không thể chứa chấp con được nữa. Huyền mạch của con tàn phế, cuộc đời này cũng chưa từng bước ra khỏi thành Lưu Vân, tuy ta vô cùng lo lắng, nhưng... ánh mắt của con, lại khiến ta rất an tâm, rất an ủi. Nếu như con không có nơi khác tốt hơn để đến, thì hãy cầm lấy mộc bản này, đến Tân Nguyệt thành, sau đó hỏi thăm về một người tên Tư Không Hàn.

- Mấy năm trước Tư Không Hàn đã từng đến thành Lưu Vân, bởi vì một số chuyện, ta cũng xem như có ân với hắn, vậy nên đã tặng ta mộc bản này. Sau khi đến thành Tân Nguyệt tìm hắn, đưa tấm mộc bản này cho hắn, nói với hăn con là cháu trai ta, có lẽ, hắn có thể sắp xếp cho con một chốn dung thân.

Trong miệng nói an tâm, an ủi nhưng sự lo lắng và bận lòng trong ánh mắt và nét mặt lại không sao giấu đi được. Cháu trai ông dường như không hề huyền lực, cũng chưa từng đi khỏi thành Lưu Vân, sau này lại một thân một mình ở ngoài, không nơi nương tựa, ông sao có thể yên tâm được, sao có thể không đau lòng.

Tiêu Triệt nắm mộc bản trong tay, dùng sức gật đầu, sau đó nói:

- Trước khi rời đi, con muốn đến bái cúng... Tiêu thúc thúc.

- Ừ.

Tiêu Liệt vui mừng gật đầu.

- Tiểu Triệt!

Vào khoảnh khắc Tiêu Triệt xoay người, Tiêu Linh Tịch lại giữ hắn lại, hai tay nắm chặt, ánh mắt tràn đầy lưu luyến, dường như làm tay chảy trái tim của Tiêu Triệt.

Hắn vô cùng khát vọng có thể dẫn Tiêu Linh Tịch và Tiêu Liệt đi cùng... Thế nhưng hắn có trái tim chứa chan cùng kích động, lại không có năng lực, không có tư cách... Chí ít ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời này, họ cũng xem như được an toàn.

- Tiểu cô.

Tiêu Triệt nhẹ cầm lấy tay Tiêu Linh Tịch, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng:

- Ta luyến tiếc tiểu cô còn hơn tiểu cô luyến tiếc ta... Vậy nên, ta sẽ trở về trong thời gian ngắn nhất... Ta thề, ta nhất đính sẽ hoàn thành lời hứa tối hôm đó... với tiểu cô...

Tay của Tiêu Linh Tịch chậm rãi buông lỏng ra, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Linh Tịch của Tiêu Triệt cũng từng chút một buông ra... Bởi vì hắn sợ mình vừa quay đầu sẽ không sao rời đi được... Càng sợ bản thân vừa quay đầu sẽ bị hai người họ nhìn thấy nước mắt không khống chế được vào khoảnh khắc xoay người kia...

Gia gia... tiểu cô... trong vòng ba năm, ta nhất định sẽ trở về... Đợi ta!! Đợi ta!!!!

Lời hứa... lời hứa...

Tiêu Linh Tịch hai mắt đẫm lệ nhìn theo thân ảnh Tiêu Triệt càng lúc càng xa.

Nhắc đi nhắc lại thất thần trong lòng... Bỗng nhiên, câu nói tối hôm đó, vang vọng trong lòng nàng...

- Nếu như người không phải tiểu cô ta, ta nhất định sẽ lấy người!

Tiêu Linh Tịch nhất thời bụm miệng lại, nháy mắt, nước mắt cố gắng đè nén rất lâu giống như nước lũ vỡ đê điên cuồng trào ra.

——————————————

Nghĩa địa Tiêu môn.

Đứng trước mộ của Tiêu Ưng, ánh mắt Tiêu Triệt nhìn chằm chằm tấm bia mộ đã cũ rất lâu, sau đó hai chân quỳ xuống, nhẹ khấu đầu ba lần, khi giương mắt lên, ánh mắt đã trở nên kiên quyết...

- Tiêu thúc thúc, thúc có đại ân với Vân thị ta, Vân Triệt ta cả đời không quên. Nếu như có một ngày ta có được tin tức cha mẹ ta vẫn còn trên thế gian, ta sẽ dốc toàn lực tìm họ, và con trai của thúc... năm đó bị họ ôm đi. Vào ngày ta có đủ năng lực, ta nhất định sẽ tìm được người giết hại thúc năm đó, vì thúc, vì gia gia, báo thù rửa hận!

Ở trước Tiêu Ưng, Tống Ân Tử phát thề trước mộ, sau khi đứng lên, cúi người sâu xuống một lần nữa, lần này bước chân nặng nề rời đi.

- Bắt đầu từ lúc này, ta không còn là Tiêu Triệt nữa... Ta tên Vân Triệt!

——————————————

Tin tức Tiêu Ngọc Long bị tàn bạo làm chấn động cả Tiêu môn, khiến Tiêu môn cả đêm đều không được yên bình. Tiêu Vân Hải tức giận đến mức hôn mê rất lâu, sau khi tỉnh lại giống như người điên hạ lệnh toàn môn truy tìm hung thủ, nhưng bận rộn cả một đêm, ngay cả nửa cái bóng của hung thủ, một chút dấu vết cũng không tìm được.

Mà lời giải thích hợp lý nhất chính là do người trong nhà làm!

Tiêu Cuồng Vân cũng rất giận dữ với chuyện này, nhưng cũng chỉ tức giận một lúc, thương tiếc mất đi một nô tài có lẽ sẽ rất nghe lời, rất hiểu chuyện mà thôi, Có điều nô tài như vậy, hắn muốn ở khắp nơi đều có. Chỉ là, hiện giờ Tiêu Ngọc Long đã người không giống người, quỷ không giống quỷ, hắn xác định không thể dẫn dắt Tiêu tông, vì vậy, lựa chọn của hắn liền tự nhiên quay sang người gần bằng Tiêu Ngọc Long trong "khảo hạch" ngày hôm qua.

Cháu trai nhỏ tuổi nhất của tam trưởng lão Tiêu Trạch – Tiêu Thừa Chí.

Cứ như vậy, Tiêu Trạch và Tiêu Thừa Chí đã vui mừng không thôi.

Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người trong môn khi nhìn Tiêu Trạch đều thay đổi. Đặc biệt là Tiêu Vân Hải và Tiêu Ly, khi nhìn Tiêu Trạch, trong ánh mắt đều rõ ràng ẩn chứa sát khí nồng đậm!

Nếu như là người trong môn phế Tiêu Ngọc Long, vậy thì, không hề nghi ngờ có hiềm nghi lớn nhất.

Chỉ là những thứ này hiển nhiên không phải thứ mà Tiêu Cuồng Vân cần quan tâm. Buổi chiều, bốn người Tiêu tông liền dẫn Tiêu Thừa Chí, dưới sự viễn tống của Tiêu môn và những người quyền quý ở thành Lưu Vân, rời khỏi thành Lưu Vân, bước lên con đường chuyển đổi Tiêu tông. Kỳ thực, với Tiêu tông trước kia, phái mấy con huyền thú bay đi dễ như trở bàn tay, toàn bộ hành trình không thể sử dụng huyền thú bay.

Sau khi đoàn người Tiêu Cuồng Vân đi xa, Sở Nguyệt Ly cũng chuẩn bị dẫn Hạ Khuynh Nguyệt quay về Băng Vân Tiên cung.

- Sư phụ.

Hạ Khuynh Nguyệt nói với phụ thân và đệ đệ sẽ quay về bên cạnh Sở Nguyệt Ly.

Sở Nguyệt Ly xoay người lại, gương mặt lạnh như băng:

- Băng Vân Tiên cung cách nơi đây rất xa, sau khi quay về Băng Vân Tiên cung, không biết khi nào mới có cơ hội quay lại. Đừng lưu lại thứ gì vẫn chưa hết bận lòng.

- Sư phụ yên tâm. Khuynh Nguyệt đã hoàn toàn chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo sư phụ. Tuy rằng phụ thân không nỡ, nhưng đối với chuyện Khuynh Nguyệt có thể vào được Băng Vân Tiên cung vẫn luôn vui mừng không thôi.

Sở Nguyệt Ly gật đầu:

- Nếu đã vậy, hiện giờ chúng ta lên đường thôi. Sau khi cung chủ nghe ta nhắc đến ngươi, nhiều năm trước đã muốn gặp người rồi. Nghĩ rằng gặp được ngươi, cung chủ nhất định sẽ rất vui mừng.

- Phụ thân đã chuẩn bị huyền mã tốt cho chúng ta, mời sư phụ dời bước đến tiền đình trước.

Hạ Khuynh Nguyệt cung kính nói.

- Không cần đâu.

Sở Nguyệt Ly lắc đầu:

- Huyền mã quá chậm, ta sẽ dùng “Huyền độ hư không” dẫn ngươi đi. Hơn nữa, trong quá trình này, ngươi phải cẩn thận cảm thụ biến hóa huyền khí trên người ta, điều này sẽ có rất nhiều lợi ích đối với việc tu vi huyền lực của ngươi sau này... Chúng ta đi thôi, đưa tay đây cho ta.

Không chần chừ, Hạ Khuynh Nguyệt đưa tay phải nhỏ trắng ra. Hiển nhiên, Sở Nguyệt Ly dùng "Huyền độ hư không" mang theo nàng bay vút đi, khiến trong lòng nàng cũng nổi lên chút hưng phấn cùng chờ mong.

Sở Nguyệt Ly đưa bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay của Hạ Khuynh Nguyệt, trên người lập tức lóe lên băng nhũ, Băng Vân quyết mạnh mẽ nhanh chóng vận chuyển... Thế nhưng ngay vào lúc này, toàn thân Sở Nguyệt Ly bỗng nhiên chấn động, Băng Vân quyết vừa mới ngưng tụ lập tức tiêu tan. Nàng xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Hạ Khuynh Nguyệt... Đó rõ ràng là ánh mắt khiếp sợ đến cực điểm, giống như nhìn thấy chuyện không thể tin nổi trên thế gian vậy.

- Sư phụ? Người sao vậy?

Sở Nguyệt Ly đột nhiên phản ứng kịch liệt khiến Hạ Khuynh Nguyệt giật mình, có chút kinh hoảng hỏi.

- Không thể... Tuyệt đối không có khả năng!

Sở Nguyệt Ly thất thần tự nói, tay kia cũng bỗng nhiên đưa ra, hai tay đồng thời bắt lấy cổ tay phải của Hạ Khuynh Nguyệt, trên người lóe lên băng nhũ, lần này, đôi mắt xinh đẹp của Sở Nguyệt Ly lại trừng to, toàn thân run rẩy càng thêm kịch liệt, trên mắt, trong ánh mắt ngập tràn sự chấn kinh không thể giải thích được, khó lòng tin nổi... còn có mừng rỡ! Nàng gắt gao nắm lấy tay của Hạ Khuynh Nguyệt, nhìn vào ánh mắt nàng, trong sự kích động mãnh liệt lại nhất thời không nói nên lời.

Bộ dáng của nàng khiến Hạ Khuynh Nguyệt càng thêm kinh hoảng:

- Sư phụ... rốt cuộc... rốt cuộc làm sao vậy?

- Khuynh Nguyệt!

Sở Nguyệt Ly cảm giác tim mình đang đập điên cuồng, không sao bình tĩnh và dừng lại được. Tu hành Băng Vân quyết, trong lòng sẽ từng chút một trở nên lạnh lẽo và yên lặng, rất khó nổi sóng. Mà thôi trải qua không biết bao nhiêu năm, tâm tình của nàng chưa từng mất khống chế:

- Nói cho vi sư, khoảng thời gian này rốt cuộc ngươi có gặp gỡ gì kỳ lạ không? Là gặp được ai kỳ quái không? Hay là ăn thần đan nghịch thiên gì không?

- Ta...

Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời trợn tròn mắt.

- Huyền mạch của người, tổng cộng có năm mươi bốn huyền quan. Người có thiên phú tầm thường bẩm sinh mở ra chừng mười huyền quan, người có thiên phú cao, bẩm sinh mở ra khoảng mười lăm huyền quan. Lúc đầu khi ta tìm thấy ngươi, phát hiện ngươi bẩm sinh đã có hai mươi mốt huyền quan, là thiên phú xuất sắc trăm vạn dặm mới tìm được! Huyền quan càng nhiều, tốc độ tu luyện và tốc độ vận chuyển huyền lực càng nhanh. Người mở được hai mươi huyền quan, bất luận tốc độ tu luyện hay tốc độ vận chuyển huyền lực, đều nhanh gấp đôi người mở được mười huyền quan.

- Huyền quan hậu thiên mở ra cực kỳ khó khăn, cho dù có mạnh như cung chủ, trong một trăm năm, hậu thiên cũng chỉ mở tổng cộng được bảy huyền quan, hiện nay cảnh giới cao nhất đạt tới ba mươi huyền quan, hiện giờ cả đại lục Thương Phong, người có hậu thiên đạt đến ba mươi huyền quan, không vượt quá năm người! Thông Huyền Tán Tiêu tông tặng Tiêu môn, vậy nên có thể nâng cao tốc độ tu luyện, là vì nó có thể trong vòng mấy ngày, tạm thời mở thêm được bốn huyền quan, nhưng cũng chỉ là tạm thời... Dù là vậy, cho dù Thông Huyền Tán ở Tiêu tông, cũng là đan dược tương đối trân quý.

- Mà Khuynh Nguyệt ngươi...

Sở Nguyệt Ly dùng sức nắm lấy bả vai của Hạ Khuynh Nguyệt, đôi mắt xinh đẹp không chớp nhìn nàng:

- Lại mở ra toàn bộ năm mươi tư huyền quan! Hơn nữa đều là mở ra mãi mãi... Ngươi có biết có nghĩ là gì không? Có nghĩa rằng tốc độ tu luyện và tốc độ vận chuyển huyền lực của ngươi nhanh gấp gần hai lần so với cung chủ! Nhanh hơn năm lần so với người thường. Hơn nữa, ngươi tu luyện bất kỳ huyền công, huyền kỹ nào đều sẽ không có hạn chế. Khi huyền lực đột phá, vĩnh viễn sẽ không có bình cảnh!

- Huyền mạch mở toàn bộ năm mươi bốn huyền quan, trong truyền thuyết gọi là “Thiên linh thần mạch", là huyền mạch chỉ có thần trong truyền thuyết mới có! Đế quốc Thương Phong, trước nay chưa từng có! Khuynh Nguyệt... khoảng thời gian này, rốt cuộc ngươi đã trải qua cái gì!