Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 120: Linh Vận đính chính




Quả nhiên, trên thế giới này người tốt vẫn chiếm đa số. Người hiểu chuyện trong đám người bát quái tất cũng không quen nhìn kẻ không nói lí lẽ.

Chẳng hạn như tỷ tỷ tốt của nàng, Linh Vận. Tuy chỉ nói chuyện với Phượng Nguyên một lần cũng không chút do dư ra mặt nói giúp: "Lời này của ngươi là có ý gì? Nói rõ ra đừng miễn cho người khác hiểu lầm."

Mặt của nữ nhân kia đỏ lên, "Ý của ngươi là gì? Chính là nghĩa ở trên mặt chữ, sao lại hiểu lầm được? Hiểu lầm gì chứ?"

"Hiểu lầm gì trong lòng ngươi tự biết. Đừng tưởng trước đó ta không nghe thấy các ngươi nói người ta thế nào. Ta nói này, trước khi ra ngoài các ngươi đều quên mang theo một thứ rồi đúng không?"

"Thứ gì, là thứ gì?"

Linh Vận cười nhạo một tiếng, thương tiếc cho sự ngu ngốc của họ: "Tuy rằng miệng ở trên người ngươi, người khác không thể quản được. Nhưng ta thật sự không chịu bộ dạng ngu ngốc của ngươi khi bị người khác lừa gạt. Tình huống hôm đó thế nào các ngươi cũng nhìn thấy đúng không? Phượng Nguyên thực sự không thể chịu nổi như lời các ngươi nói hả? Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, nàng có thật sự giống trong lời đồn không? Không nói đến việc nàng ấy thật sự bao nhiêu tuổi, theo ta thấy, tuyệt đối không quá mười hai. Một hài tử choai choai, cuối cùng đã làm gì khiến ngươi thù hận nàng như thế? Đồn nàng đến mức không chịu nổi như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì nàng có được sự yêu thương của bốn vị thiếu gia kia?”

“Các ngươi cũng không nghĩ thử, tại sao nàng có thể có được yêu thương của mấy vị kia. Mà các ngươi thì cả nhìn một cái bọn họ cũng thấy tiếc? Mặc kệ ngươi nghĩ gì về nàng, dù sao trong mắt ta, Phượng Nguyên cô nương là một người rất hấp dẫn. Mị lực của nàng đến từ khí tràng mà nàng vô tình tỏa ra. Loại mị lực khiến cho người ta không tự chủ nổi mà vô thức bị thu hút, hơn nữa còn thích nhân cách của nàng. Mà các ngươi lại chẳng có gì cả. Cho nên, các ngươi nhất định sai hoàn toàn, chỉ có thể làm một tiểu thư khuê các bình thường. Mà nàng có thể cúi xuống nhìn các ngươi. Đây chính là sự khác biệt."

"Bốp, bốp, bốp" vài tiếng.  Ngay khi Linh Vận nói xong, một tràng pháo tay vang dội cách sau lưng họ không xa truyền tới.

Đám nữ tử quay đầu lại nhìn, sắc mặt lập tức trở nên đặc sắc. Bởi vì đứng ở đó không phải là ai khác mà là những huynh đệ tốt của nữ chính trong chuyện, Thẩm Tứ và Tô Ngu.

Linh Vận khẽ nhíu mày, hiển nhiên nàng không ngờ rằng sẽ có nam nhân hào phóng đứng đó nghe trộm chuyện phiếm giữa đám nữ tử của họ. Lập tức không khách khí cười lạnh: "Hai vị đúng là hăng hái thật.”

"Đương nhiên. Lời vừa rồi của Linh cô nương thật sự rất đặc sắc. Bọn ta tình cờ đi ngang qua, không cẩn thận nghe các vị nhắc đến Phượng Nguyên, theo bản năng liền dừng lại. Cảm ơn ngươi đã nói những lời chính nghĩa này, cuối cùng đã có ai đó đã giúp bọn ta đính chính lại rồi!"

Linh Vận không khách sáo trợn tròn mắt: "Không cần, bổn cô nương cũng không phải vì các ngươi."

Thẩm Tứ cười một tiếng, "Có phải vì bọn ta hay không, chỉ cần là vì Phượng Trì sơn trang bọn ta, tại hạ theo lý nên biết ơn."

Lúc này, hắn đột nhiên dừng lại, lạnh nhạt nhìn về phía đám tiểu thư khuê các đã sớm mặt mũi trắng bệnh, phì cười một tiếng: "Cho dù Phượng Nguyên không tốt, các ngươi cũng không bằng một ngón tay của muội ấy. Một đám óc lợn chỉ nhìn được mà không dùng được, cũng không hiểu sao lớn lên được. Không thể phân biệt được đúng sai. Ta đoán, dù tương lai các ngươi gả cho ai cũng sẽ là oán phụ nơi khuê phòng, là loại chuyên đố kị nói xấu người khác, ha ha ha."

Sau khi nói xong, Thẩm đại gia của chúng ta cực kỳ khách sáo gật đầu với Linh Vận, kéo Tô Ngu đang co giật khóe miệng, không quay đầu lại bỏ đi.

Trong mắt mấy nữ nhân có mặt hiện lên xấu hổ, nửa ngày sau mới hoàn hồn lại từ trong những lời vừa nãy của Thẩm Tú. Ly Diên cố nén cười, trao đổi ánh mắt với Linh Vận, “Thật độc miệng!"

Chỉ có Ly Diên biết, Thẩm đại gia xem như đã nể mặt bọn họ là nữ nhân mà nương tay rồi. Nếu bọn họ là nam nhân, chỉ sợ lúc này đã bị đánh đến răng rơi đầy đất, khóc lóc gọi cha mẹ.

Cho dù các nữ nhân không vừa lòng cũng không dám nói gì thêm, sợ những lời khác phạm vào điều cấm kỵ, trong nháy mắt đã dùng đủ loại lý do lần lượt bỏ đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Linh Vận lắc đầu không nói nên lời: "Đều là một đám nữ nhân khuê các không biết trời cao đất rộng, ếch ngồi đáy giếng, đáng thương mà!"

Bị giam ở trong nhà quá lâu, khó khăn lắm mới được hít thở không khí tự do, bất giác đã quên mất đây là trường hợp gì.

Mặc dù Thẩm Tứ đã giáng cho họ một đòn mạnh, nhưng không phải cũng đã dạy cho họ một bài học sao?

Mặc dù có sự phân chia giai cấp ở thịnh hội bốn nước, nhưng nếu mới ngay từ đầu đã đánh giá thấp những người trong giang hồ, vậy là cực kỳ sai.

Phải biết, có một số kẻ được gọi là người của giang hồ, nhưng cũng mặc lên mình quan phục.

Ly Diên âm thầm đến gần nàng, "Cũng không hẳn. Chúng ta không thể hiểu được vì sao bọn họ như vậy. Nhưng bọn họ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nơi mà họ sẽ đến trong tương lai chắc chắn cơ bản cũng giống nhau. Đó là hoàn cảnh đã tạo ra những người người như các nàng. Loại ‘người’ như vậy thực tế chúng ta đã nhìn quen lắm rồi, không phải sao?”

Linh Vận quay đầu lại, ánh mắt sâu xa nhìn Ly Diên, "Chẳng lẽ muội không cảm thấy nữ nhân rất đáng thương? Bất kể như thế nào, cuối cùng đều trở thành vật phụ thuộc của nam nhân. Muội nhìn Phượng Nguyên sẽ biết. Rõ ràng nàng rất mạnh, thế nhưng những người này không nhìn thấy sự ưu tú của nàng, chỉ quy công lao của nàng thành hạng yên chi tục phấn bên cạnh những nam nhân kia. Giống như sự ưu tú của nàng là bắt nguồn từ những nam nhân bên cạnh nàng vậy. Diên Nhi, ta không biết nói gì khi bọn họ có nhận thức như vậy, muội hiểu không? Đây là suy nghĩ trong tiềm thức mà nữ nhân chúng ta không thể tự mình thay đổi được. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó nữ nhân cũng có thể vượt lên trên nam nhân."

Ly Diên đầu tiên ngạc nhiên liếc nhìn Linh Vận, sau đó vô cùng vinh hạnh vỗ vai nàng, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng: "Tỷ có biết không Vận tỷ, ta thực sự rất vui khi tỷ có thể có những suy nghĩ này. Điều này chứng tỏ rằng tỷ đã không phụ sự khổ tâm của ta sau nhiều năm mưa dầm thấm đất."

Đừng nên coi thường hiểu biết và qua lại của bọn họ trong bảy năm của các nàng. Bảy năm đó là bảy năm quan trọng nhất của tuổi thơ, đủ để ảnh hưởng đến cuộc đời của một người.

Nàng đã phải mất rất nhiều nỗ lực mới thay đổi được tư tưởng cổ hủ từ tận sâu bên trong của huynh muội bọn họ.

Có thể nói, hai huynh muội có được ngày hôm nay có liên quan rất lớn đến Ly Diên nàng. Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy Linh gia luôn đối xử với nàng như người nhà.

Ngoài mị lực của bản thân ra thì nàng đã thực sự xem Linh gia và Dược Vương cốc như trách nhiệm của mình.

Toàn tâm toàn ý trả giá, cho dù là lo liệu việc nhà hay quản lý Dược Vương cốc, hay thậm chí là tạo ra nhiều loại thuốc mới, Ly Diên cũng bỏ ra không ít công sức.

Không cần có sự chăm sóc đặc biệt của những vị chủ nhân này, vị trí của Ly Diên ở Linh gia và Dược Vương cốc cũng đã không giống như một thị nữ tầm thường không quan trọng. Ngược lại nàng còn vô cùng quan trọng. Khi không tìm được chủ tử hoặc người liên quan, những người hầu sẽ theo bản năng tìm đến nàng.

Sự đặc biệt này không phải ảnh hưởng được chỉ trong một ngày.

Bảy năm, thời gian bảy năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng lại khiến cho nàng vô tình đã thâm nhập sâu. Nếu đổi thành người khác, e rằng trên dưới Linh gia sẽ không tốn công sức như thế.

Nhưng Ly Diên thì khác. Nàng là một nửa chủ nhân mà gia chủ của hai tổ chức này đã sớm chấp nhận. Mà trong tương lai không xa, một nửa này cũng sẽ trở thành chủ tử thực sự.

Sau khi Linh Vận nghe xong không khỏi oán giận nhìn nàng: “Muội còn nói sao. Lúc trước nói mấy lời hoang đường như thế đã khiến không ít người chấn động. Bọn ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể dần dần chấp nhận. Cho nên, hiện tại nhìn những nữ nhân này, ta cảm thấy rất đáng buồn. Ta có muội nhắc nhở, nhưng bọn họ thì sao, sợ rằng cả đời này sẽ không giác ngộ được như chúng ta.”

Bây giờ nghĩ lại chỉ toàn là cảm thán.

"Được rồi, đừng nói đến người khác nữa. Muội nói bảng danh sách mỹ nam của bốn nước này, ai sẽ là người tiếp theo?"

Ly Diên nhướng mày buồn cười: "Ôi chao. Bây giờ Vận Nhi tỷ tỷ của chúng ta xảy ra chuyện gì vậy? Chưa thấy ngươi hứng thú với ai ngoài người của Linh gia trang bao giờ, bây giờ lại thế này? Sao vậy? Phát xuân?"

Khuôn mặt Linh Vận đỏ lên, nện nàng một đấm, “Nha đầu chết tiệt kia, muội nói vớ vẩn gì vậy? Ta chỉ hiếu kỳ, hiếu kỳ, không được à?”

"Được thôi, sao lại không được? Rất tốt, vừa hay chúng ta nhân cơ hội này giải sầu, tìm hiểu thế giới này một chút. Vốn dĩ, bảng xếp hạng này là một phần của thịnh hội bốn nước, chúng ta cũng có tư cách tham gia, đúng không? Hơn nữa, ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, muội muội hiểu, hiểu. Ai mà không thích ngắm mỹ nam chứ, ta cũng thích ngắm!"

Dáng vẻ của Ly Diên rõ ràng rất  nghiêm túc, nhưng Linh Vận cứ cảm thấy mình đang bị trêu chọc, lập tức đỏ mặt, dậm chân, muốn bỏ đi.

Nhìn nàng như vậy, Ly Diên không khỏi cảm thán trong lòng. Chung quy Linh Vận cũng lớn hơn nàng hai tuổi, nhìn đi, mới có mười hai tuổi mà đã bắt đầu mơ mộng yêu đương rồi.

Chậc chậc, đây cũng là thời kỳ trưởng thành chăng?

Ha ha. Nhớ năm đó nàng cũng từng như vậy. Nàng có thể hiểu, hiểu mà.

"Mấy người phía dưới của danh sách này là ai, muội muội thực sự không thể đoán được. Vừa mới nãy các tiểu thư kia không phải đã nói rồi à? Danh sách năm nay sẽ thay đổi rất nhiều, vì vậy thay vì đoán tới đoán lui, tốt hơn là chúng ta nên tham gia, không phải là được rồi sao? Yên tâm. Nếu đã có hạng mục này, sớm muộn gì cũng đến lượt chúng ta."

Ly Diên vừa nói vậy, Linh Vận gật đầu, không nói gì.