Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 140: Vào rừng hắc ám, máu tanh khắp nơi!




Lâm Nghiệp kinh ngạc nhìn đồ trong tay Ly Diên. Phải biết vừa nãy tay của tiểu thư nhà bọn họ trống không, bây giờ lấy từ đâu ra nhiều thứ như vậy?

“Ngươi mang những thứ còn lại ở bụi cỏ đằng kia qua đây.”

Ly Diên tùy tiện kéo người nào đó để hắn đi lấy những thứ còn lại, mình thì ngồi xổm xuống xem xét những thứ mới lấy ra dưới ánh sáng của dạ minh châu.

Mọi người đều bị sự mạnh tay của Ly Diên dọa sợ, nhị tiểu thư nhà bọn họ có thể lấy đồ từ trong không khí?

Nhưng dù trong lòng hiếu kì cũng không có ai dám bước ra hỏi nguyên nhân. Nói thế nào thì những thứ này cũng chuẩn bị cho bọn họ, tiểu thư ra lệnh thế nào bọn họ chỉ cần làm theo, về phần chuyện khác vẫn nên giữ yên lặng thì hơn.

Khi những người khác tự chuẩn bị cho mình, Viên Triết đi tới, nhìn về khu rừng đã đưa tay không thấy năm ngón phía trước, đề nghị:

“Nhị tiểu thư, sao chúng ta không chọn đi vào ban ngày? Đi vào đêm tối, không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ chúng ta đây!”

Ly Diên nghe vậy nhanh chóng ngước mắt nhìn Viên Triết một chút, thản nhiên nói:

“Ngươi cho rằng ta không nghĩ đến sao? Nhưng ngươi cũng thấy rồi đấy, có một số việc không phải do chúng ta. Dù cho ngươi nghỉ ngơi và đợi ở chỗ này hay là đi vào sâu hơn thì áp lực phải gánh chịu đều như nhau. Chỉ cần mục đích chúng vẫn còn, chúng ta vẫn bị động.”

Nàng đứng lên, nhìn mọi người đầy ẩn ý: “So với đứng yên một chỗ chờ lệnh thì chẳng bằng xuất phát sớm một chút, có lẽ tranh thủ được một chút thời gian cho đại ca đại tỷ, các ngươi thấy sao?”

Ly Diên nàng làm việc, xưa nay sẽ không để mình rơi vào thế bị động, tình huống này càng là không thể. Bên ngoài nhìn vào thì như chờ ở chỗ này rất an toàn nhưng dù sao cũng là đi vào rừng hắc ám. Trong này có bao nhiêu nguy cơ tiềm ẩn, ai cũng không biết được. Nếu như ai cũng biết như thế, vậy dự tính ban đầu của đối phương sẽ không đạt được. Cho nên nàng cho rằng, đứng yên tại chỗ chẳng những không an toàn mà rất nguy hiểm.

Nhị tiểu thư đã nói như vậy, dù trong lòng bọn họ có tâm tư khác thì cũng không thể nghỉ ngơi. Dù sao trước khi đến đây lão gia tử đã nói tất cả đều phải nghe lệnh của Ly Diên. Nhất là vừa rồi, nàng từ không khí lấy đồ ra càng khiến thân phận nàng được thành lập vững chắc.

Vì trong thế giới này mọi người biết tồn tại của thứ gọi là túi trữ vật và nhẫn trữ vật, tuy thứ này chỉ có ở Long đế quốc nhưng trong đại gia tộc của bốn nước cũng không phải là không có.

Linh gia vốn là thế gia đại tộc, vì vậy Lâm Nghiệp có lý do tin tưởng rằng trong tay Ly Diên cũng có thứ tương tự như vậy. Mặc dù không nhất định là Linh gia đưa, nhưng Lâm Nghiệp không nghĩ ra được, ngoại trừ lão gia tử ra, còn có ai có được thứ quý giá lại thần kỳ như vậy. Thế nên phải cân nhắc thân phận của Ly Diên. Vì vậy nàng nói như vậy, tất nhiên không ai dám phản đối, vội vàng nói mọi người chuẩn bị cẩn thận.

Lâm Nghiệp đã đồng ý, những người khác dù không cam lòng cũng phải nuốt hết suy nghĩ vào trong.

Ly Diên cực kỳ thông minh, dù cho trời tối không thấy rõ sắc mặt đám người kia nhưng dù ít hay nhiều vẫn có thể cảm nhận được. Chỉ cần họ không nói ra miệng, tất nhiên nàng cũng lười đi suy đoán nội tâm của bọn họ.

Khi đám Ly Diên chỉnh lý xong xuôi chuẩn bị xuất phát, phía sau đã gần như không có ai nữa. Chắc hẳn đi hay không đi, rất nhiều người đều đấu tranh rất ác liệt.

Rừng hắc ám rất lớn, các gia tộc không đi quá gần, nhưng cũng có không ít nhóm theo sát phía sau. Trong rừng u tối, chỉ có đuốc của họ tỏa ra ánh sáng.

Nếu đứng trên cao nhìn ra xa thì lại giống như ánh sáng của đom đóm. Điều này cũng đủ để nói rõ, rừng này rất lớn, cũng rất yên tĩnh.

Khắp nơi đều là đại thụ chọc trời, bụi gai rậm rạp, thỉnh thoảng lại lóe lên những bóng đen phát ra ánh sáng xanh rồi biến mất.

Không có đường, mọi người chỉ có thể khó khăn bước về phía trước. Không khí ở đây âm trầm ẩm thấp, còn kèm theo một chút hương vị mục nát, bên tai đều là tiếng gào thét của dã thú, khiến cho mỗi bước của mọi người đều cảm giác lo lắng.

Cũng may trước khi lên đường Ly Dên đã an bài người của mình chuẩn bị. Dù cho không đạt được một trăm phần trăm nhưng cũng có thể bảo vệ không cho mấy con vật có độc dám tới gần.

Đội ngũ của bọn họ không tính là dẫn đầu, gần như ở cuối nhưng cũng không dám xem thường.

Đại khái đi hơn nửa canh giờ, trái tim luôn treo lơ lửng của mọi người mới thả lỏng một chút thì phía trước đã truyền đến một tiếng thét thê lương, đoàn người cầm đuốc vốn trông rất vững vàng lại lâm vào tư thế chạy trốn trối chết.

Ly Diên nhướng mày, lập tức ra hiệu cho phía sau: “Dừng.”

Lâm Nghiệp đưa đuốc trong tay cho Viên Triết, nhìn Ly Diên: “Nhị tiểu thư, để lão nô đi xem thử.”

Ánh mắt Ly Diên nhìn thẳng phía trước, sau khi yên lặng nhìn một hồi, mới lắc đầu với Lâm Nghiệp: “Chúng ta đi của chúng ta.”

Dứt lời, trực tiếp chọn đường, tiếp tục đi về phía trước.

Những người khác thấy thế nhao nhao không đồng ý nhìn Lâm Nghiệp. Theo họ nghĩ, hành vi ích kỷ như vậy là hơi quá đáng.

Nếu như khi người khác xảy ra chuyện mà họ bỏ mặc, như vậy lúc họ xảy ra chuyện có phải cũng sẽ bị người khác đối xử như thế hay không?

Đến lúc ấy chẳng phải là tứ cố vô thân sao?

Nhưng nhị tiểu thư đã ra lệnh, cho dù bọn họ không muốn cũng chỉ có thể kiên trì đi theo.

Ly Diên không quay đầu lại, tất nhiên không biết được họ suy nghĩ thế nào.

Đừng thấy nàng chỉ chăm chăm đi về phía trước, đôi mắt kia không hề rảnh rỗi, từ đầu đến cuối cẩn thận quan sát xung quanh. Tuổi nàng nhỏ nhất nhưng lại là người mở đường, dẫn đầu trong đó.

Không phải nàng quá ích kỷ, chỉ là trong rừng nguy hiểm quá nhiều, giúp được một người, sau này sẽ có người thứ hai, thứ ba, thậm chí người thứ mười chờ ngươi đến giúp. Cứ như vậy khi nào mới có thể ra khỏi rừng?

Họ là người mà gia gia giao cho nàng để cứu ca ca tỷ tỷ, sao nàng lại cho phép họ chết vì những chuyện ngoài ý muốn bên được?

Có những người này đi xung phong gần như là có thể thấy rõ nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn. Đây chính là hiện thực.

Đương nhiên, có suy nghĩ như vậy tuyệt đối không chỉ đội của nàng. Dù cho lúc này đang ở phía sau nhưng không có nghĩa là sẽ luôn luôn ở sau cùng, nhất là những người gặp nạn kia có thể sẽ trở thành người rơi lại phía sau tiếp theo.

Điều này cũng có nghĩa, sớm muộn gì nàng cũng phải đối mặt hoàn cảnh giống như họ.

Đến lúc ấy cũng chỉ có thể đợi tự nghĩ cách đối phó, nàng không trông cậy người khác đến giúp nàng, cũng không muốn để người khác liên lụy đến nàng.

Có Ly Diên dẫn đầu ở phía trước, đoạn đường này hoàn toàn không có lộ trình gì cả. Nơi nào có nguy hiểm thì bỏ qua, nhưng cũng không thể hoàn toàn dựa vào cách này. Một khi lệch khỏi quỹ đạo, chờ đợi họ sẽ là tình cảnh càng nguy hiểm. Vì vậy từ đầu tới cuối Ly Diên luôn giữ khoảng cách trong phạm vi một dặm.

Nếu như ban đầu có người gặp nạn còn có người giúp đỡ, vậy thì sau đó cơ bản là ai cũng không đoái hoài tới ai, bởi vì trong này thật sự quá kinh khủng.

Đoạn đường này bọn họ đã nhìn thấy không ít chân cụt tay đứt, mùi máu đặc quánh bao phủ rừng hắc ám này trong một bầu không khí kỳ lạ. Mà những gia tộc xảy ra chuyện có người bị dã thú tập kích, có người bị dây leo quấn thân, còn có rắn độc, thậm chí còn không biết thứ tập kích mình là thứ gì.

Lỗ tai của Ly Diên vẫn luôn dựng đứng, mùi máu tanh dần dần tràn ngập khiến nàng cảm thấy rất bất an.

Dưới cái nhìn của nàng, những cuộc tấn công từ đầu đến giờ không tính là gì cả, nhưng dù vậy vẫn đã có rất nhiều người hi sinh. Nếu không phải ngay từ đầu nàng đã cẩn thận, lại ích kỷ tránh né các loại tập kích, năm mươi ba người họ thật sự không biết có thể còn được mấy người.

Trong rừng nguyên sinh vốn đầy rẫy hiểm trở, ban ngày tầm mắt thông thoáng đã không dễ đi, huống hồ gì là đêm tối đưa tay không thấy năm ngón thế này, mỗi bước đi gần như là thử vận ​​may. Điều đáng nói là đối phương cố tình cưỡng ép họ đến tận đây, nàng không tin bọn chúng không biết gì về khu rừng này. Nói không chừng phía trước còn rất nhiều cơ quan bẫy rập đang chờ bọn họ.

Bên tai đột nhiên trền đến động tĩnh, vô số bóng đen lay động trong bụi cây. Ly Diên đang đi trước liền thay đổi sắc mặt, dừng lại. Lâm Nghiệp, Viên Triết theo sát phía sau, lập tức cảnh báo với người ở sau.

Ngay khi Ly Diên muốn bước tới điều tra là gì thì một bóng đen đột nhiên từ trong bụi cây nhảy ra, đôi mắt lóe sáng xanh lục thoáng chốc đối diên với Ly Diên, gào thét xông về phía nàng.

“Nhị tiểu thư, cẩn thận!”

Đám người Lâm Nghiệp vừa thấy tình huống này vội rút trường kiếm bên hông ra, định tiến lên thì một cảnh tượng kinh hãi đã xảy ra. Trong bụi cây nơi bóng đen ban đầu đang đung đưa, vô số đôi mắt xanh lục lộ ra. Bất ngờ thay, những bóng đen tụ tập về hướng họ đang đứng.

Bóng đen đột nhiên đi tới nhưng Ly Diên không phải không chuẩn bị, né người sang một bên tránh công kích của nó, lại lợi dụng kẽ hở, rốt cuộc nàng cũng nhìn rõ thứ đang tấn công mình, sắc mặt lập tức thay đổi: "Không ổn, là một bầy sói, mọi người cẩn thận."

Sói luôn thích tấn công theo bầy, số lượng tụ tập lớn như vậy, họ hoàn toàn là dê trong miệng cọp. Nhất là công phu vừa rồi, hơn năm mươi người bọn họ đã bị vây thành nhóm ở giữa. Đôi mắt chúng tràn đầy hung dữ cùng với không khí dần dần tanh hôi nồng nặc khiến lông mày Ly Diên nhíu chặt lại.

Cho dù ngọn đuốc trong tay họ có sáng đến đâu cũng không có tác dụng đáng kể, bởi vì có hàng trăm con sói vây quanh họ, dày đặc đến mức không nhìn thấy điểm cuối.