Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 147: Hắc Thuần xuất hiện




Ly Diên chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt bí hiểm của Vệ Giới với ánh mắt chất vấn.

"Bổn vương cược, đoạn đường này của ngươi sẽ không thuận lợi như vậy."

Khóe miệng Ly Diên giật một cái, tức giận trợn mắt: "Vậy thì không phiền Phượng vương điện hạ quan tâm."

Nghĩ đi nghĩ lại, tất nhiên nàng hiểu hàm ý trong lời nói của hắn: "Thế nên, Phượng vương điện hạ cảm thấy, nhân mã của hai phe chúng ta có thể hợp tác với nhau, giúp đỡ nhau đôi bên cùng có lợi?"

Vệ Giới nhướng mày, cũng không phủ nhận.

Ly Diên phì cười, không chút khách sáo khiêu khích: "Điện hạ, cầu người không phải cầu như vậy. Ngươi quanh co lòng vòng như thế, không thấy mệt hả?"

Đường đường Phượng vương điện hạ lại cầu nàng?

Ly Diên cảm thấy hôm nay nhất định mặt trời mọc từ phía tây rồi, quá khó tin.

Chẳng lẽ Vệ Giới này bị người khác đánh tráo rồi hả?

"Nếu cầu ngươi có thể đổi lấy tính mạng nhiều người hơn, cớ sao không làm?"

Nam tử hán đại trượng phu, tất nhiên co được dãn được. Tuy rằng hắn có bản lĩnh rời khỏi khu rừng này, nhưng khó đảm bảo sẽ không hao binh tổn tướng.

Khởi đầu đã khó khăn như vậy, nói không chừng sắp tới có rất nhiều cạm bẫy chờ bọn họ đi qua. Nếu ở đây đã tổn thất hơn phân nửa nhân thủ, vậy cực kỳ bất lợi cho đấu tranh sắp tới. Bây giờ có đường tắt để đi, kẻ đần mới liều sống liều chết xông lên phía trước.

Hơn nữa, điểm yếu của hắn chính là độc. Có một người tài giỏi như vậy cản phía trước, không lợi dụng mới là ngu ngốc.

Hắn luôn thích tối đa hóa lợi ích, rất rõ ràng, Ly Diên thỏa mãn điều kiện này. Vả lại, nếu có thể nhân cơ hội này tìm hiểu thật rõ về tiểu nhân nhi này, với hẳn mà nói hiển nhiên là trăm lợi không hại.

Nhiều điều kiện như vậy đặt trước mắt, nếu hắn gạt bỏ nàng mới thật sự là bị lừa đá.

Vệ Giới bên này vừa ý.

Nhưng Ly Diên lại cảm thấy áp lực như núi, nhận lời hay không?

Vệ Giới là ai, Chiến vương cường đại, một khu rừng mà thôi, với hắn căn bản không đáng nhắc tới được không?

Nhưng tình huống hiện tại là sao?

Hắn vậy mà hạ mình đi cầu nàng?

Oh my god, thật sự không phải nàng nghe lầm chứ?

"Ngươi còn do dự cái gì?"

"Không, để ta yên tĩnh, yên tĩnh một chút."

Ly Diên cắn môi, hoài nghi dò xét hắn: "Điện hạ, ngươi xác định ngươi không phải đang nói giỡn?"

Vệ Giới lành lạnh liếc nàng: "Có người lấy mạng ra nói giỡn hả?"

Thế có nghĩa, câu nói yếu thế vừa rồi của hắn, là thật rồi?

"Tại sao?"

Được rồi, xin phép cho nàng lại làm phiền ở đây một chút. Thật sự là lai lịch của người này quá lớn, nàng không thể không cẩn thận.

Thần nhân như Vệ Giới ở hiện đại thường được gọi là đại thần, đại nhân vật từ trước đến nay đều cao cao tại thượng.

Khi nào đến lượt bọn họ hạ mình làm thiếp, nhờ cậy người khác chứ?

Đặc biệt là người này bất kể ở phương diện nào cũng đứng đầu chuỗi thức ăn.

Cho dù hắn nói đường hoàng là vì mạng của những người này thì nàng cũng không thể hiểu, hắn đường đường là Chiến vương lại cúi đầu trước một tiểu nữ oa chỉ có mười tuổi là nàng.

Chuyện này, họa phong này quá không hài hòa rồi!

Âm mưu, đây tuyệt đối là âm mưu!

Nếu Vệ Giới biết chỉ một câu chịu thua rất đơn giản lại khiến nữ oa này nghĩ tới nát óc để hiểu mục đích của hắn, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?

"Bổn vương chỉ biết, nếu ngươi còn chần chừ nữa, không có gì cũng biến thành có gì rồi."

Ly Diên ngẩng đầu nhìn lên, dưới một đường cường công của dơi độc, đã có mấy chục người không thể chống cự, ngã xuống đất thương vong. Nếu tiếp tục như vậy, mấy độc vật này sẽ ngày càng điên cuồng. Tới lúc đó, cho dù nàng muốn vãn hồi cũng không kịp nữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng đột nhiệt thay đổi, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, quay đầu lại bình tĩnh nhìn Vệ Giới.

"Được, hôm nay ta sẽ tin ngươi một lần, chỉ mong điện hạ nói được làm được."

Vệ Giới thản nhiên gật đầu với nàng, xem như đáp lại.

Ly Diên yên tâm, quay đầu nhìn người xung quanh mình: "Mọi người hãy lui về sau, nghe lệnh của ta mà làm."

Gần như vừa rồi tất cả mọi người đều thấy nàng và Vệ Giới đàm phán, tất nhiên cũng nhìn thấy lúc trước nàng bảo vệ thủ hạ của mình thế nào. Vì vậy nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều phản ứng vô cùng hợp tác.

Ly Diên rất hài lòng với sự thức thời của bọn họ, động tác của thủ hạ không hề rối loạn chút nào.

Ngay lúc mọi người cho rằng nàng sẽ dùng lại chiêu cũ, chẳng ai ngờ trong chớp mắt mọi người nín thở tập trung suy nghĩ, một mùi hôi thối trong thoáng chốc tỏa ra từ người nàng. Chỉ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ dơi độc trong phạm vi gần.

Tất cả mọi người ngửi thấy mà biến sắc, không biết điều này nghĩa là gì.

Nếu như là độc, tại sao bọn họ không cần làm bất kỳ biện pháp đề phòng nào?

Nếu như không phải độc, nàng thả những thứ này ra có lợi ích gì?

Lúc ánh mắt của mọi người tập trung vào bóng người không tính là mảnh khảnh kia, Ly Diên lại cong môi cười, không làm ra bất kỳ động tác nào.

Thanh Thần há to miệng, đang định hỏi đã bị ánh mắt của Thanh Dạ ngăn cản.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay lúc ai ai cũng cho rằng nàng đang tỏ ra bí hiểm, cảnh tượng khiến người ta ngạc nhiên xuất hiện.

Dơi độc vốn dĩ còn điên cuồng tấn công, chẳng biết từ lúc nào đã tự giết lẫn nhau.

Những cái móng vuốt sắc bén, cái miệng cứng như lưỡi dao đang không chút lưu tình quẹt qua, mổ cơ thể của đồng loại.

"Được rồi, thời cơ đã đến, mọi người mau đi đi."

Ly Diên ra lệnh một tiếng, đám binh tướng nước Tư U vốn còn đắm chìm trong cảnh tượng đẫm máu này lập tức hoàn hồn.

Dưới sự chỉ huy của bọn Thanh Dạ, chưa đến một khắc bọn họ đã rút lui sạch sẽ.

Thấy Vệ Giới còn đứng yên tại chỗ, Ly Diên không vui nhíu mày: "Điện hạ, mời rời khỏi đây trước."

"Bổn vương khá hiếu kỳ, ngươi còn muốn làm gì."

Ly Diên nhíu mày, ta muốn làm gì mắc mớ gì đến ngươi?

Nàng bất mãn trừng hắn: "Nên giải quyết đã giải quyết, ta còn có thể làm gì?"

Ánh mắt thâm trầm như đầm nước của Vệ Giới nhìn nàng, mặc dù không nói gì nhưng đã thể hiện thái độ của hắn.

Ly Diên cắn răng, nhìn từng bầy dơi độc kia. Vốn dĩ định cứ như vậy từ bỏ rời khỏi, không ngờ trong đầu liên tục vang lên tiếng thúc giục, chọc cho nàng hoa mắt chóng mặt, cộng thêm hỏa khí công tâm.

"Ngươi có đi hay không? Không đi, ta đi!"

"Đừng mà chủ nhân, người ta đói quá. Hu hu, thật sự rất đói! Nhiều mỹ thực như vậy, đại bổ đó, không thể cứ mất đi như vậy, không thể cứ vứt bỏ như vậy!"

Làm sao Ly Diên không biết mấy con dơi độc này ngàn năm khó gặp, nhưng Vệ Giới này cứ không biết xấu hổ ở ỳ chỗ này như vậy, làm sao nàng thả Tiểu Thuần ra được?

"Chủ nhân, người chuốc thuốc hắn không phải được rồi hả!"

Lời vừa nói ra, ánh mắt Ly Diên phút chốc sáng ngời. Đúng vậy, sao nàng không nghĩ tới chứ!

Đánh, nhất định là đánh không lại.

Đuổi, không có can đảm.

Bỏ thuốc chính là thần không biết quỷ không hay, đến lúc đó, tùy tiện lấy cớ là có thể cho qua.

Nghĩ tới đây, Ly Diên thoáng cái hưng phấn, suýt chút nữa ngửa mặt lên trời cười to.

"Nhìn kìa, máy bay!"

Câu nói đột ngột của Ly Diên khiến hàng mày tuấn tú đẹp mắt của Vệ Giới hơi nhíu lại, đứa nhỏ này trúng gió gì vậy!

Đệch, vậy mà không mắc lừa, cả biểu cảm cũng không hề thay đổi.

Haiz, chết thì chết, không thể tiếp tục chậm trễ nữa. Còn tiếp tục như vậy, nàng không bị Tiểu Thuần ồn chết thì chính là bị lão nam nhân này làm tức chết.

Nghĩ đến đây, nàng sải bước đi tới trước mặt Vệ Giới, tiện tay ném cho hắn một viên thuốc: "Nè, Giải Độc đan, ăn xong có lợi cho ngươi."

Vệ Giới nghi ngờ nhìn nàng một cái, ánh mắt đó giống như đang nói, "Ngươi mà tốt bụng vậy à?"

"Ngươi có ăn hay không? Không ăn thì thôi!" Dứt lời nàng muốn cất đi.

Vệ Giới đột nhiên ra tay, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay nàng, xúc cảm lạnh buốt khiến nàng hoài nghi từ trong ra ngoài của người nọ đều lạnh.

"Cầm làm gì? Mau ăn đi, sắp tan rồi."

Có lẽ vẻ mặt của Ly Diên quá sốt ruột, Vệ Giới nhìn nàng một cái, không nói gì, thật sự cứ vậy bỏ vào trong miệng.

Tận mắt nhìn thấy, Ly Diên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, dược hoàn vào miệng liền tan, nhanh chóng phát huy công hiệu.

Ầm một tiếng, đường đường Chiến vương điện hạ cứ vậy nặng nề ngã xuống.

Ly Diên không tốt bụng đỡ hắn, ngược lại còn dùng sức đá hắn một cước.

"Lão già biến thái nhà ngươi, kêu ngươi đi ngươi không đi, cố tình ở lại vướng víu. Bây giờ hay chưa, hừ, đáng đời!"

Người nàng đá không có bất kỳ phản ứng gì.

Sau khi Ly Diên cẩn thận kiểm tra thật giả, lúc này mới yên lòng, quay lưng lại.

Đột nhiên, giây phút nàng xoay người lại, đôi mắt vốn đóng chặt lại bỗng dưng mở ra, đôi đồng tử u ám, mát rượi lạnh như băng.

"Tiểu Thuần, được rồi, mau ra đây."

Chớp mắt sau, một con mèo Ba Tư đen nhánh chỉ lớn chừng bàn tay xuất hiện trong lòng bàn tay Ly Diên.

Hắc Thuần vừa xuất hiện, chẳng quan tâm dặn dò của chủ tử nhà mình, lập tức hưng phấn chạy tới đàn dơi tán loạn. Mà theo nó chạy, cảnh tượng khiến người ta sởn hết cả gai ốc xuất hiện.

Mèo con vốn chỉ lớn bằng bàn tay lại theo bước chân của nó từ từ biến lớn, biến lớn, tiếp tục biến lớn. Cho đến khi kích cỡ của nó tương đương với một con gấu đen, thân hình mới ổn định.