Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 164: 164: Đồng Hương Gặp Đồng Hương






“Thuộc hạ nhìn thấy Dương Tố trực tiếp đi vào khu vực màu đen, đến nay vẫn chưa ra.”
“Khu vực màu đen?”Vệ Giới vuốt ve mép chén trà, trầm ngâm hỏi: “Ai có thể tiến vào khu vực màu đen?”
“Chuyện này thuộc hạ đã nghe ngóng.

Chín khu vực của Bất Dạ Thành, màu đỏ đại diện cho người mới, người mới ngoại trừ chỗ ở là miễn phí ra, áo cơm đều cần phải tự mua sắm thêm.”
“Màu cam trở lên thì cần phải thông qua các cách đạt được số lượng kim tệ nhất định, sau đó căn cứ vào giá trị tiền tệ đổi quyền hạn ở tất cả các khu vực.

Nói đơn giản là ưu điểm của mỗi khu vực đều khác nhau.

Thí dụ như những khu vực khác không có chợ đêm náo nhiệt, mặc người mua sắm như khu vực màu đỏ.

Những khu vực đó cực kỳ yên tĩnh.”
“Có thể ở khu vực màu đen đã đủ để chứng minh thời gian người này ở Bất Dạ thành không ngắn, và lại cấp bậc đủ cao, về thân phận lại càng phức tạp.”
Trên thực tế, có thể nhận được vé vào cửa Bất Dạ thành cũng đã có địa vị nhất định trong xã hội.

Có thể ở lại khu vực màu đỏ mà không chết đói cho thấy có đủ tiền.

Có thể đến khu vực màu đen, bất kể phương diện nào đi nữa, có lẽ cũng cực kỳ xuất sắc.
Tuy rằng bọn họ không nghe ngóng được quy củ của Bất Dạ thành và quyền hạn của khu vực màu cam trở lên, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có cơ hội, chỉ là thiếu thời gian mà thôi.
“Nếu đã vậy, chúng ta cũng không cần sốt ruột.

Dặn tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, trong thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm.

Sau khi nghỉ ngơi thỏa đáng thì phân chia ra ngoài, nghe ngóng xem Bất Dạ thành này rốt cuộc là cái chảo nhuộm thế nào!”

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp.”
Quy củ quy củ, Vệ Giới cảm thấy sau khi hắn tới đây, từ nghe nhiều nhất chính là quy củ.
Nhưng cố tình khi chính thức giải thích hai chữ này, rồi lại không giống như lọt vào trong sương mù, không hiểu nổi.
Theo lý thuyết phải có người thông báo cho bọn họ biết tất cả quy củ phép tắc ngay khi và thành, nhưng sự thật lại nói cho bọn họ biết, nếu muốn biết nhiều hơn, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Nếu như ngươi không thể tìm ra cách sống sót ở đây, vậy thì đáng đời xui xẻo.
Thảo nào đối phương dám hào phóng cho bọn họ vào như vậy, chỉ sợ đã sớm tính toán đến bước này.
Sao nào, ở ngoài không bị giày vò chết, đến nơi này liền muốn dựa vào những cách khác ép bọn họ lùi bước?
Trùng hợp, hắn cũng muốn mở mang kiến thức, Bất Dạ thành trong truyền thuyết, cuối cùng dựa vào điều gì mà đặt chân đứng sừng sững không ngã ở hai đại lục này nhiều năm như vậy.
Bất kể là đại lục Tứ Phương, hay là Long đế quốc, ai cũng cực kỳ tôn sùng nó, ngay cả Long đế quốc cũng không dám tùy ý mạo phạm.

Năng lực của người phía sau nó, quả thực khiến người ta kiêng kị!
Sau bảy ngày, Ly Diên hôn mê trọn mười ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sau khi Vệ Giới bắt mạch cho nàng xong, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn nàng.
Ly Diên cho là hắn nhìn ra cái gì, không ngờ hắn lại nói ra một câu từ tận đáy lòng.
“Mười ngày trước lúc ngươi hôn mê, trên cơ bản chỉ còn một hơi thở.

Nhưng mười ngày sau, nội thương của ngươi vậy mà đã khỏi hơn phân nửa, những phương diện khác cũng không có vấn đề lớn, tin rằng chỉ cần điều trị thêm một chút là có thể khôi phục như ban đầu.

Trong thời gian đó, trừ lọ thuốc ngươi từng cho ta, ngươi không uống một giọt nước nào.

Nhưng, nhưng thương thế nặng như thế, ngươi khỏi nhanh vậy sao?”
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, hắn tuyệt đối sẽ không tin một người kinh mạch gần như bị hủy lại có năng lực tự chữa trị mạnh như vậy.
Chẳng lẽ, đống thuốc kia của nàng đóng vai trò mang tính quyết định?
Làm sao Ly Diên có thể nói cho hắn biết bí mật cơ thể mình được?

Trước khi chính nàng cũng chưa điều tra rõ, quyết không thể bại lộ, đặc biệt là thấy dáng vẻ của hắn còn như rơi vào sương mù.

Cho dù không phải nhờ số thuốc kia cũng phải quy công cho nó.
“Ta đã nói ta không sao mà, ngươi còn phải bắt mạch mới chịu tin.

Ta có thể khôi phục còn không phải là dựa vào ngươi hả? Nếu không nhờ ngươi kịp thời đem thuốc cho ta, nói không chừng ta đã chết từ lâu rồi.

Nói tới thì ngươi còn là ân nhân cứu mạng của ta đó!”
Vệ Giới lại không cho là đúng: “Đó là thuốc của ngươi, có liên quan gì tới ta?”
Nói đến đây, đột nhiên hắn nhìn Ly Diên với vẻ thăm dò: “Số thuốc kia của ngươi, thật sự có thể chữa trị kinh mạch bị tổn thương?”
Mười ngày ngắn ngủi là có thể giúp một tên phế nhân khôi phục lại năm thành công lực, đó không phải chuyện dựa vào dược vật là có thể làm được đúng không?
Tuy rằng bản lĩnh của Ly Diên không nhỏ, nhưng có mấy lời khoác lác không thể tùy tiện nói được, nàng bèn lắc đầu.
“Làm gì có, nếu như dược vật có thể tạo ra tác dụng mấu chốt như thế, vậy trên thế giới này đã không có nhiều phế vật như vậy rồi.

Chắc là đa phần có liên quan tới thể chất của ta.

Dù sao từ nhỏ ta đã ngâm trong dược vật, khả năng tự chữa trị mạnh hơn người bình thường rất nhiều.”
Có lẽ là lý do nàng đưa ra đủ để thuyết phục Vệ Giới, hắn thở phào một hơi, nói sang chuyện khác: “Ngươi vừa tỉnh lại, ăn chút gì đó bổ sung thể lực trước đã.

Những chuyện còn lại, chờ ngươi tu dưỡng xong rồi nói cũng không muộn.”
Tất nhiên Ly Diên không có ý kiến.

Đừng thấy bây giờ nàng bình tĩnh, thực tế cả người không có sức lực, đặc biệt là nghĩ đến cảnh tượng trước khi hôn mê, tới giờ đại não vẫn trống rỗng.

Cường giả chính là cường giả, không phải là kẻ ngụy cường giả dựa vào độc vật chèo chống như nàng có thể so được.
Thời khắc mấu chốt, nghiền ép nàng còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Chẳng qua, sao nàng lại ở đây?
Hơn nữa, thái độ của Vệ Giới đối với nàng tốt như vậy từ bao giờ?
Khiến nàng kinh ngạc nhất là, người đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại lại là vị Vệ Giới từ trước đến nay lạnh lùng với mình.
Chẳng lẽ mặt trời mọc từ đằng Tây sao?
Hay là, trong lúc nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?
“Làm gì có chuyện gì, hôm đó sau khi người được cứu trở về luôn ngủ mê man, người ta gần như mỗi ngày đều tới thăm người.

Trừ việc đó ra thì không có gì bất thường.

Muốn nói kỳ lạ thì thật sự không nói ra được.”
Ngược lại là chúng, vì bận tâm tình huống cơ thể nàng trong lúc nàng mê man đã tốn không ít công sức.
“Đúng rồi, hắn không biết bí mật cơ thể ta chứ?”
Hắc Thuần đảo mắt khinh thường, dùng vẻ mặt “chuyện này mà còn phải hỏi” trả lời: “Có hai người bọn ta, làm sao hắn có thể phát hiện được? Nếu như phát hiện, người cho rằng vừa rồi người tùy tiện nói mấy câu là có thể lừa được hắn sao?”
Không phát hiện là tốt nhất.

Ly Diên thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm kích nhìn bọn nó: “Vất vả cho các ngươi rồi.”
Bởi vì mỗi khi đến tối, cơ thể Ly Diên lại phát ra mùi thơm lạ lùng.

Ban ngày không rõ ràng lắm, cộng thêm có mèo đen che giấu cũng không ngửi thấy gì.

Nhưng đến buổi tối, cho dù mèo mèo đen sử dụng năng lực che giấu cũng có chút lực bất tòng tâm.
Bạch Tra thấy cả người nàng dơ bẩn, dứt khoát mỗi tối đều cõng nàng tới suối nước nóng, như vậy rửa sạch cơ thể cho nàng, cũng đảm bảo an toàn của nàng, ngược lại còn có thể xem là chuyện nhất cử lưỡng tiện.

Tới tới lui lui như thế hơn mười ngày cũng không có ai phát hiện.

Cũng may bây giờ Ly Diên đã tỉnh lại, tảng đá lớn trong lòng hai manh sủng cũng có thể thả xuống.

“Nói vậy, bây giờ chúng ta đang ở trong Bất Dạ thành gì đó ư?”
Lúc này Ly Diên mới bớt thời gian dò xét bài trí trong phòng, không ngờ rằng không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình, nàng hoảng sợ tới mức suýt nữa từ trên giường ngã lăn xuống đất.
Gian phòng rất gọn gàng, sáng sủa sạch sẽ.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cửa sổ lại làm bằng thủy tinh, giường chiếu thì là giường lớn hiện đại, mặc dù trong phòng không có những thứ che chắn như bình phòng, nhưng lại có màn, có tủ treo quần áo lớn!
Ly Diên để chân trần nhảy xuống giường, nhìn thấy ghế sô pha, bàn trà, đồ uống trà, giá sách bình thường hiện đại nhất ở gian ngoài, thậm chí còn có, còn có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh!
Trời ạ, nàng vậy mà còn thấy được những gia cụ khác chỉ có ở hiện đại như bồn cầu, bồn tắm lớn, bồn rửa mặt.
Chuyện này, không phải nàng đang nằm mơ chứ?
Ly Diên đi nhanh vài bước, chạy tới ban công, kéo cửa thủy tinh ra một phát, mắt lập tức trừng to.
Ngay trước mặt nàng vậy có rất nhiều tòa nhà nhỏ hai tầng giống như nhà nàng, vườn hoa hiện đại, ngoại trừ màu sắc khác nhau ra, thiết kế bên ngoài hoàn toàn giống nhau.
Trong chớp mắt, Ly Diên cảm thấy đầu óc của nàng như co lại, đại não trống rỗng, ngây người cả buổi mới ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía hai sủng vật của mình.
“Các ngươi nói, nơi này là, là, Bất Dạ thành?”
“Đúng vậy, chính là Bất Dạ thành.

Người, không sao chứ?”
Không sao?
Sao có thể không sao được?
Tỷ lệ gặp được đồng loại ở cổ đại lớn bao nhiêu?
Nàng vậy mà lại đụng phải, nàng vậy mà có cơ hội đụng phải.
Mọi thứ trước mắt đều đang nói rõ một vấn đề với nàng, đó chính là chủ nhân của Bất Dạ thành này, rất có thể đến từ cùng một nơi với nàng.
Một nơi đó!
Tại sao nàng lại có cảm giác đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng vui đến phát khóc?
Tuy rằng nàng không thể hiểu đối phương nghĩ ra chiêu trò thế nào để xây dựng ra một nơi có thể nói là biệt thự và vườn hoa hiện đại kiểu dáng châu Âu phiên bản cổ đại, nhưng công sức và tiền bạc bỏ ra, nàng tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được.
Đáng thương cho nàng lăn lộn ở cổ đại nhiều năm như vậy, thế mà còn không biết đến chỗ này.

Nếu không phải lần này bị cưỡng ép đưa tới, chỉ sợ nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tuy rằng đã sớm nghe nói Chỉ Túy Kim Mê là một nơi có thể khiến người ta sống mơ mơ màng màng, nhưng có phải dáng vẻ khác xa so với lý giải của nàng nhiều lắm không?
“Thành chủ đâu? Các ngươi đã nhìn thấy thành chủ chưa?”