Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 196: 196: Mất Hết Can Đảm






“Đủ rồi, tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, các ngươi lại nội chiến, này còn giống cái gì nữa?”
Dương Tố không nghĩ tới hai người này còn giày vò như vậy, trầm mặt hỏi Hồng Tà: “Ngươi có cách gì, cứ việc nói ra.

Giờ đây chúng ta đều là người trên một thuyền, đâu cần tự hại mình như thế?”
Hồng Tà cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngưng một tầng sương dày.
Hắn nhìn Bách Lý Phức một chút, “Ngươi mất nửa năm bố trí, giờ đây người ta chỉ dùng một canh giờ đã hủy toàn bộ.

tâm trạng thế nào?”
Chân tay Bách Lý Phức lạnh buốt, “Ngươi quản tâm trạng gì của ta chứ? Hồng Tà, ngươi đừng quá phận.”
“Hừ, hiện tại mới biết ta quá phận? Lúc trước, khi ta bị thương nặng, lời ngươi nói còn ác độc hơn hiện tại nhiều.

Nữ nhân, ngươi suy bụng ta ra bụng người, đối xử với đồng bọn của mình thế nào? Bây giờ lại nói ta quá phận?”
Bách Lý Phức không ngờ hắn lại vì điều này khiến nàng khó xử, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Nửa ngày sau, mới nói.
“Đúng, trước đó là ta không đúng, xin ngươi nể tình chủ thượng, tha thứ cho ta lần này, được không? Coi như ta cầu xin ngươi.”
“Cầu xin? Bách Lý Phức ngươi cũng có lúc phải nhờ vả người khác?”
Lần này, giọng nói lẫn sắc mặt của Hồng Tà đều lạnh xuống, lạnh đến mức khiến người khác ngỡ ngàng.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Khóe miệng Hồng Tà đột nhiên nhếch lên nụ cười âm lãnh: “Muốn sống, phải nghe ta, ngươi dám không?”
Không biết sao, Bách Lý Phức đột nhiên cảm giác thấy rùng mình, “Hồng Tà.

Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng càn quấy.

Ta là người của chủ thượng, ngươi thử đụng đến một sợi lông của ta thử xem.”
“Người của chủ thượng? Phì, ngươi cũng xứng? Loại nữ nhân lẳng lơ như ngươi, một ngày không có nam nhân là không sống được cũng xứng xưng là nữ nhân của chủ thượng? Bách Lý Phức, ngươi có thể diện không vậy?”
Bách Lý Phức trừng to mắt, máu trên mặt bởi vì ác ngôn của Hồn Tà mà dần mất đi.


Nàng ta háo thắng nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy công kích ác độc như vậy.

Dù da mặt nàng ta dày đi nữa, thì cơ thể vẫn không khỏi run rẩy.
“Hồng Tà, hôm nay ngươi nhất định phải đối chọi với ta đến cùng đúng không?”
Thần sắc của Hồng Tà tràn đầy hung ác nham hiểm: “Ta chỉ muốn ngươi cùng nếm thử mùi vị mà người khác đã nhận từ ngươi, làm sao? Sớm thế đã không nhịn được rồi?”
“Hiện tại là thời điểm truy cứu chuyện này sao?”
Bách Lý Phức cảm thấy mình sắp bị tên nam nhân bức điên rồi.
“Ồ…, bây giờ không phải, vậy khi nào mới phải? Chẳng lẽ chờ ngươi có sức chạy mất mới đến truy cứu? Nữ nhân, ngươi cảm thấy đến lúc đó mình sẽ nhận sao?”
Trong mắt Bách Lý Phức xẹt qua một tia âm tàn, “Cho nên, mục đích của ngươi là?”
Nàng ta cuối cùng đã hiểu.

Tên nam nhân trước mắt rõ ràng là muốn mượn cơ hội này, mạnh mẽ áp chế nhuệ khí của nàng.
Được thôi, nếu như có thể khiến hắn xả giận lại đổi được một mạng, cũng không có gì không thể.
Đuôi mắt Hồng Tà cong lên, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên nụ cười thâm ý.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa? Một khi những độc nhân kia bộc phát, cơ nghiệp của ngươi ở nơi này cứ thế sẽ hủy hoại hết chỉ trong chốc lát.”
Đáy mắt Bách Lý Phức hiện lên một tia oán độc, “Ngươi cho rằng hiện tại còn có nơi để chúng ta sống yên ổn?”
Tất cả sức người, thủ hạ, thế lực ngầm, cứ thế yên lặng không một tiếng động bị hủy.

Cuối cùng vẫn là do nàng ta đánh giá thấp thực lực của đối phương.
May là, bọn họ còn có cơ hội đổi ý, còn có đường lui.
“Nếu như vậy thì càng tốt hơn.

Hiện tại có một cách, có điều cần ngươi làm cầu nối, Bách Lý Phức, ngươi bằng lòng chứ?”
“Ngươi nói cái gì?”
Bách Lý Phức trợi to mắt, trái tim bởi vì lời nói của người nào đó suýt nữa đột nhiên ngừng đập.
“Ta cần ngươi làm cầu nối của độc nhân để vào Chỉ Túy Kim Mê, làm tan rã bọn chúng từ bên trong.


Có như vậy, chúng ta mới có khả năng sống sót.”
Môi mỏng lạnh Hồng Tà hơi nhếch, hình như cũng không cảm thấy mình ác độc đến đâu, như đang thảo luận thời tiết hôm nay thế nào.
Thế nhưng Bách Lý Phức sẽ đồng ý sao?
Có ngu mới đồng ý?
Nàng ta suýt nữa ngửa mặt lên trời cười lớn, “Hồng Tà, ngươi cảm thấy điều này có thể sao?”
“Có cái gì không thể? Bỏ mình cứu người, cao quý cỡ nào.

Đây là giá trị lớn nhất của ngươi sau khi chết.”
Ánh mắt Bách Lý Phức như rắn độc, âm độc nhìn chằm chằm Hồng Tà: “Nếu như ta không muốn?”
Hồng Tà nhún vai: “Không quan trọng.

Dù sao ta đã là kẻ sắp chết, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”
“Nếu như thế, sao ngươi không dứt khoát lấy mình làm cầu nối vĩ đại này?”
Đáy mắt Hồng Tà thâm thúy băng lãnh tràn đầy đùa cợt: “Vì cái gì chứ?”
“Hồng Tà, chính ngươi không muốn, dựa vào cái gì bắt ta đi?”
Giọng nói Bách Lý Phức không ngừng nâng cao, bén nhọn làm cho tai người ta đau nhức.
“Dựa vào ta là kẻ có thể cứu sống các ngươi.

Thế nào? Đồng ý, bổn môn chủ sẽ ra tay ngay lập tức.

Không đồng ý, cùng nhau chờ chết đi!”
Có lẽ thái độ của hắn quá mức lạnh nhạt, quá mức xem thường, cũng không để tâm, khiến cho lòng tự trọng của Bách Lý Phức dần dần mất hết.
Nàng ta mím chặt môi, ánh mắt không cam lòng: “Lẽ nào những người khác không được sao?”
“Ngươi có thể dừng được không? Ngươi cho rằng trong chúng ta, ai có công lực bằng ngươi chứ? Ngươi không lên, vậy để ai trong bọn ta lên?”
Hồng Tà nói ra sự thật nàng ta không muốn đối mặt nhất.


Sau khi hy vọng cuối cùng bị hắn đánh nát, Bách Lý Phức lảo đảo ngã lên ghế, thần sắc thê lương.
Dù thế nào nàng ta cũng không nghĩ tới, mới chỉ có nửa tháng, cuộc đời của nàng ta từ thiên đường ngã xuống địa ngục.
Cho dù chết, cũng không thể có cái chết mỹ lệ.
Độc nhân là gì, không có ai hiểu rõ hơn nàng ta.

Một khi bộc phát, những người bọn họ, muốn giữ toàn thây sợ cũng không thể.
Nàng ta mỹ lệ hơn hai mươi năm, phút cuối cùng, lại phải dùng cách này để dâng tế.

Sao nàng ta cam tâm được?
Nàng ta tức đến phát run, hung hăng nắm chặt quyền.

Thậm chí ngay cả đầu móng tay cắm sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra cũng không hề biết.
Hồng Tà lặng lẽ nhìn cảnh này.

Người ấy à, chỉ trước mặt của tử thần, mới có thể lộ ra vẻ nhu nhược như thế.
Không cần biết khi ngươi còn sống vĩ đại thế nào, mọi giãy giụa trước khi chết, đều là uổng công.
Dương Tố ở bên cạnh yên lặng nhìn, do dự một lát, vẫn không đành lòng mở miệng: “Ngươi nghiêm túc chứ?”
Hồng Tà cười lạnh một tiếng, “Ngươi cảm thấy dáng vẻ bổn môn chủ giống như đang nói đùa không?”
Ánh mắt Dương Tố hết sức phức tạp nhìn Bách Lý Phức đang dần trống rỗng, cảm thấy hơi không đành lòng.

Nếu hắn ta có thể thay thế nàng ta đi, hắn ta cũng không muốn.
Từ trước đến nay, cạnh tranh ở Long đế quốc còn kịch liệt hơn ở đại lục Tứ Phương.

Dù cho hắn ta có thiện lương, cũng không ngu ngốc từ bỏ cơ hội sống, lựa chọn đi tìm cái chết.
Sau cùng chút thương hại này cũng sẽ biến mất hết sau khi tỉnh táo lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Có lẽ lời cần nói cũng đã nói rõ ràng, thời gian kế tiếp, Hồng Tà đều im lặng, lẳng lặng ngồi ở đấy.
Mà phản ứng của Bách Lý Phức, từ lúc đầu là mãnh liệt, giữa là trầm mặc tuyệt vọng, cuối cùng là mất hết hi vọng.
Chỉ dùng mới nửa canh giờ.
“Được, ta thay các ngươi làm cầu nối này.


Hồng Tà, lần này, ngươi hài lòng rồi chứ?”
Lời nói của Bách Lý Phức không phải không có cảm xúc cõi lòng nàng ta đều là oán giận, nhưng lại bất lực, chỉ có thể dùng ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn hắn.
Khi Hồng Tà nghe quyết định của nàng, vẫn hơi ngạc nhiên.

Dù sao loại người tư lợi giống nàng, có thể giác ngộ như thế, thật đúng là không dễ dàng gì.
Có điều, hắn lại không hề cảm kích nàng, ngược lại lạnh lùng nhìn sang: “Những kẻ có thể còn sống ra ngoài, sẽ nhớ đến ngươi cả đời.”
Lại hoàn toàn không nhắc đến vai trò của nhân vật chính là hắn ở đấy.
Bách Lý Phức cười tự giễu, tất nhiên là nàng ta cũng không trông chờ gì, “Cho nên, ta phải làm gì?”
Sau khi Hồng Tà bình tĩnh nhìn nàng một hồi, chậm rãi ngồi dậy từ ghế dựa, run rẩy đứng dậy khỏi cái ghế đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ lâu.
“Ngươi đi theo ta.”
Bách Lý Phúc nhìn bộ áo đỏ của hắn đã sớm bị máu tươi thấm ướt, trong nhất thời lại hơi giật mình.

Nhớ đến lúc trước mình ác độc, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, nói không ra là cảm giác gì.
Dương Tố cũng chú ý tới tình hình của Hồng Tà, “Ngươi, ngươi sao vậy?”
Hồng Tà hơi có vẻ mất sức xê dịch chân của mình, cắn răng, “Tạm thời còn chưa chết.

Thất thần làm gì, tất cả các ngươi đi theo ta.”
Sau khi đi ra khỏi phòng, hắn lại sai người triệu tập tất cả người của khu vực màu đỏ lại một chỗ, đợi hắn quay lại.
Mà hắn thì kéo hai chân nhuốm máu, lảo đảo dẫn Dương Tố và Bách Lý Phức đến mật thất dưới đất trong khu vực màu đen.
Trong nháy mắt mở ra mật thất, một mùi hôi thối nồng đậm đập vào mặt, trong đó còn kèm theo một mùi máu tươi vô cùng đậm.
Bách Lý Phức và Dương Tố đồng thời nhíu mày, “Đây là mùi gì?”
Hồng Tà cũng không để ý tới hai người, đi thẳng vào.

Hai người liếc nhau, cuối cùng bất đắc dĩ che mũi đuổi theo.
Mà sau khi ba người tiến vào, cửa đá sau lưng chậm rãi khép lại, khôi phục yên tĩnh vốn có.
Một đêm đó, không khí của Bất Dạ thành tràn ngập mùi máu tanh.

Khu vực màu đen xưa nay chưa từng bỏ đi tất cả cấm chế, lại trở thành nơi mà người người đều có thể tiến vào.
Nhưng bởi vì chuyện vừa mới xảy ra, lại không có ai dám tiến lên.
Tối đó, Bất Dạ thành vẫn là Bất Dạ thành, đèn đuốc sáng trưng, dị thường náo nhiệt.
Chỉ là, náo nhiệt ngày xưa chỉ là hoàn cảnh, náo nhiệt hôm nay lại là lòng người.