Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 197: 197: Biện Pháp Cách Ly






Ly Diên đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên trong phòng đột nhiên xuất hiện bốn người nam nhân mặc áo đen.

Nàng ngạc nhiên, suýt nữa đã gào lên.
“Đừng kêu, ngươi cảm thấy trên người ngươi có gì đáng để họ nhìn chứ?”
Người áo đen chia đôi xếp thành hai hàng, lộ ra một con đường cho người cuối cùng.
Ly Diên ôm ngực mình, vẻ mặt khẩn trương, đợi đến khi nhìn thấy bóng người từ chỗ tối, không khỏi thở phào một hơi: “Thì ra là ngươi!”
Người tới mặc trường bào màu đen lộng lấy, mặc dù vóc người nhỏ, nhưng quần áo cực kì phù hợp, tạo thành hình tượng ôn nhuận thanh nhã, hoàn toàn khác với vẻ thanh lãnh đạm mạc lúc trước.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, lại đồng thời toát ra sự trầm ổn không hợp với tuổi tác tý nào.
Tổng hợp lại cũng khiến Ly Diên cảm thấy, có đôi khi, tính cách của bọn họ cũng có hơi giống nhau.
Hai tay Công Tử Diễn chắp sau lưng, mặt không thay đổi nhìn nàng: “Chuẩn bị một chút, lập tức xuất phát.”
Ly Diên nghĩ đến hắn vừa đùa cợt với nàng, nhưng nhìn thấy cách hắn nói lúc này, không khỏi nhíu nhíu mày.
“Ngươi thật sự là không đáng yêu gì.

Tuổi này của chúng ta hẳn là nên cười nhiều hơn, hiểu không? Ngươi như vậy sẽ rất dễ có nếp nhăn.”
Ánh mắt Công Tử Diễn lạnh lẽo, yếu ớt nói: “Bản công tử vẫn còn trẻ, tạm thời không cần quan tâm cái này.

Ngược lại là ngươi, quan tâm nhiều vậy, cũng sẽ nhanh già.”
Ly Diên bĩu môi, cuối cùng cũng không quên trừng ngược l hắn: “Hừ, còn nói ta, chính ngươi có chỗ nào tốt chứ?”
Đôi mắt Công Tử Diễn nhíu lại, hàn ý bừng bừng.
Ly Diên run lên, im lặng xoa đôi bàn tay, cánh tay, ngượng ngùng nói: “Làm phiền chờ một chút, ta lập tức ra ngay.”
Không có ai chú ý đến cuộc nói chuyện của hai người.
Không vì cái gì khác, hộ pháp của hắn, bốn người bận trong, bốn người bận ngoài.

Mấy người bận ngoài, một ngày có thể nói được một câu cũng đã không tồi, về phần những người bận trong, cả ngày ồn ào có thể khiến người ta phiền chết.
Chờ Ly Diên thay xong quần áo, Công Tử Diễn đang đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đã trễ thế như vậy, còn muốn đi đâu?”

Thời gian chỉ cách hừng đông chỉ có một canh giờ, giày vò nguyên một ngày một đêm, nàng còn chưa chợp mắt đâu.
Gia hỏa này cũng biết chọn thời gian quá nhỉ?
“Ngươi nói thử xem?” Công Tử Diễn quay người, lành lạnh quét nàng một chút.
Tâm tư nàng khẽ động, bỗng dưng mở to mắt, “Không thể nào, nhanh như vậy đã tra được?”
Công Tử Diễn nhẹ nhàng nhảy lên, ở trước mặt nàng biến mất với bốn nam nhân che mặt.
Ly Diên không nén nổi cảm thấy kích động, lập tức vận khí đuổi theo.
Vốn cho rằng đường sẽ hơi xa, không ngờ lại ở ngay trong Bất Dạ thành, lại là khu vực màu đen ở bên ngoài.
Cuối cùng, bọn họ dừng lại ở lâu số mười.
Ở xa không cảm giác được, thế nhưng tới gần, Ly Diên nhạy cảm cảm thấy được nơi này có chút không bình thường.

Nàng hít một cái, lông mày nhịn không được nhíu lại: “Kỳ quái, đây là mùi gì.”
“Mùi người chết.” Giọng nói lãnh đạm của Hắc Thuần truyền ra.
“Người chết? Ngươi nói là người chết bên ngoài?”
Bước chân Ly Diên dừng lại, nhìn bốn phía, thậm chí còn cúi đầu xuống, quệt nhẹ huyết dịch có thể dễ dàng nhìn thấy trên thi thể, đưa lên mũi ngửi: “Không đúng, không phải mùi này.”
“Bên trong mật thất dưới đất, có xác chết.”
Hắc Thuần chẳng biết lúc nào đã đứng ở trên vai Ly Diên.

Sự xuất hiện của nó khiến bụng nàng xiết chặt, “Sao ngươi lại chạy ra?”
“Mùi này…”
Ly Diên ngơ ngác quay đầu, “Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi có hứng thú với thứ kia?”
“Thật buồn nôn.”
Khoé miệng Ly Diên giật một cái, “May mà ngươi không nói với ta là ngươi muốn thứ bên trong kia làm thức ăn.

Khó có được thứ mà ngươi cũng chán ghét.

Này, bên dưới có xác chết thật?”

Hắc Thuần liếm liếm móng dày, lạnh lùng nói: “Không phải là xác chết bình thường, tạm thời không nên tới gần, ta đi xem một chút.”
Ly Diên đang muốn hỏi vì sao, Hắc Thuần đã hóa thành một bóng đen, biến mất trước mặt nàng.
Lúc này nàng mới nhớ tới Công Tử Diễn trước mặt mình, lập tức im lặng phất tay với hắn.
May bọn họ không có ngốc mà vọt thẳng vào, nhìn thấy Ly Diên thủ thế, lập tức đi đến.
“Sao vậy?” Giọng nói như sương lạnh của Công Tử Diễn ụp xuống đầu Ly Diên.
“Trước đừng có vội, ngươi ngồi đi, đợi lát hãy vào.”
“Tình huống sao vậy?” Hiển nhiên, Công Tử Diễn cũng không phải là người mà nàng có thể tùy ý lừa gạt.
“Mùi bên trong có hơi kỳ lạ, tạm thời đừng nên tới gần.

Đợi ta tra rõ lại vào cũng không muộn.”
“Ngươi tra?”
Giọng điệu chất vấn của Công Tử Diễn khiến Ly Diên hơi khó chịu: “Sao? Không tin ta?”
Công Tử Diễn ra hiệu với bốn người áo đen đằng sau, Ly Diên nghẹn họng nhìn trân trối nhìn bốn người biến mất trước mắt mình.

Tàn ảnh kia đâm thẳng vào mắt nàng, khiến nàng run rẩy.
“Mẹ ơi, bốn hộ pháp của ngươi thật đúng là lợi hại, cấp bậc của họ là gì?”
Công Tử Diễn mặt không thay đổi nhìn nàng, “Ngươi không phải nói muốn tra sao?’
Khóe miệng Ly Diên cứng đờ, trợn mắt nhìn Công Tử Diễn một chút, “Hứ!~ Sao kẻ như người lại không có ý tứ gì cả như vậy?”
Không có cách nào, hố mình đào phải tự mình lấp đúng chứ?
Nàng bất đắc dĩ thở dài, thận trọng đi vào lâu số mười.
Không nghĩ nàng vừa mới hiện thân, những người cuối cùng ẩn náu ở trong đó đã phát hiện ra nàng.
Ly Diên thầm kêu không tốt, nếu đánh nhau, vậy không phải là đánh rắn động cỏ à?
Ngay thời điểm nàng chuẩn bị bất chấp, mấy người áo đen kia vậy mà cứ thế ngã thẳng ra sau ngay trước mặt nàng?
Trời ạ, đây là tình huống gì vậy?
Ly Diên nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện ai cả, ngược lại Công Tử Diễn đứng ở chỗ tối ném cho nàng biểu tình vô cùng ghét bỏ.

Ly Diên hơi sững sờ, sẽ không phải những hộ vệ kia xử lý mấy người này cho nàng chứ?
Nàng ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra một phen.

Khá lắm, tất cả đều chết bởi một đòn, chết đến mức không thể chết được nữa.
Những người này, nếu nàng nhớ không lầm, đều là cao thủ đến từ Long đế quốc?
Thế nhưng bọn họ ngay cả cơ hội ra tay cũng không có đã ngỏm củ tỏi?
Đừng bảo bản lĩnh của mấy người áo đen kia đã đến mức thần tiên rồi chứ?
Ly Diên thở dài, thật là, người này so với người kia càng làm mình tức chết mà.

Không so không biết, so rồi mới hay chênh lệch của nàng với Long đế quốc, nào chỉ là mấy vạn mét? Đúng là khác biệt giữa ngày và đêm.
Ly Diên cảm thán xong, tiếp tục nhận nhiệm vụ tìm kiếm bên trong.
Nghe Hắc Thuần nói, mật thất này ở dưới đất, cũng may Bất Dạ thành vào đêm vẫn đủ sáng.

Nhân lúc có ánh sáng, nàng thận trọng tìm kiếm lối vào của mật thất ở từng tầng một.
Bình, giá sách, bàn đọc sách, các nơi có khả năng liên quan đến cơ quan, Ly Diên đều kiểm tra mấy lần, nhưng vẫn không có tìm thấy gì như cũ.
“Chủ nhân, phía dưới bàn trà ở sảnh lớn tầng một, có cái nút bấm.”
Thời khắc mấu chốt, lại là Bạch Tra lên tiếng.
Ly Diên kêu lên, “Sao ngươi biết được?”
Bạch Tra lười biếng đáp lại, “Đương nhiên là ngửi ra được.”
Nhưng không đợi Ly Diên đụng đến cơ quan kia, giá sách vốn dĩ kê sát bên tường bắt đầu di chuyển sang hai bên.

Âm thanh lớn đến mức hù sợ nàng, vội vàng trốn đến chỗ hẻo lánh.
“Chủ nhân, không phải bảo người ở bên ngoài đợi sao? Sao ngươi cũng đến đây?”
Không ngờ đi ra khỏi cơ quan lại là Hắc Thuần.

Ly Diên nằm rạp trên đất nhìn sang nó, “Ta, ta đây không phải là không yên lòng về ngươi sao?”
Đánh chết cũng không thể nói là bởi vì Công Tử Diễn giục nàng đến.
“Được rồi, nơi đây không nên ở lâu.

Rời khỏi nơi này trước rồi nói.”
Ly Diên nghĩ dù sao mình cũng đã vào, coi như cũng bàn giao được với Công Tử Diễn, tóm lại không cho bọn họ phát hiện ra Hắc Thuần không phải xong rồi sao?

Thời điểm Ly Diên di chuyển ra ngoài, Hắc Thuần đã nhảy vào trong cơ thể của nàng, cũng ở trong đầu truyền tin tức mình mới thăm dò cho nàng.
“Chủ nhân, xem ra lần này đám Hồng Tà muốn liều mạng một lần…,”
Ly Diên lặng lẽ nghe xong, dù trên mặt không thay đổi gì, nhưng trong lòng cũng đã sợ hãi nói không ra lời.
“Vậy Dương Tố đâu?”
“Dương Tố ở bên cạnh nhìn, cũng không tham dự.”
Ly Diên mấp máy môi, “Nói như vậy, hắn rõ ràng là cố ý muốn dẫn dụ chúng ta?”
Dù Dương Tố chưa từng tham gia thì sao chứ?
Một khi kế hoạch của chúng thành công, bọn họ ai cũng chạy không được.
“Theo như mới quan sát được, đúng là như vậy.

Chủ nhân, việc này không nên chậm trễ, các ngươi nhất định phải nhanh chóng rút lui khỏi đây.”
“Rút lui? Rút đến chỗ nào chứ? Một ngày không diệt những kẻ này, đại lục Tứ Phương sẽ vĩnh viễn không được yên bình.

Không được, nếu đã phát hiện ra, chúng ta quyết không thể cứ để như vậy.”
Nàng nghĩ đến đó, lập tức chạy đến chỗ của Công Tử Diễn.
Nhìn thấy Ly Diên đến, Công Tử Diễn ra khỏi chố tối, “Sao rồi? Có phát hiện được gì không?”
Ly Diên hít sâu một hơi, “Ngươi nhất định phải nghĩ cách, dời những người ở xung quanh Bất Dạ thành ra càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt.”
Công Tử Diễn mấp máy môi, đột nhiên không tiếng động truyền một lời đến chỗ tối.

Ly Diên chỉ có thể nhìn thấy bờ môi hắn đang động, lại không biết hắn nói cái gì.
Lát sau, hắn ngẩng đầu lên, “Được rồi, trong vòng nửa canh giờ, sẽ rút sạch toàn bộ.
Ly Diên gật đầu nhẹ.

Công Tử Diễn lại đột nhiên cười mà không phải cười nhìn nàng, “Vậy, những người khu vực màu đỏ kia thì sao? Ngươi định làm như thế nào?”
Sau khi đám người Hồng Tà vào lâu số mười, bên khu vực màu đỏ chỉ còn lại mấy người trông coi, muốn bắt lại cũng nhẹ nhàng.
Chỉ cần một lời của Ly Diên, liền có thể mang tất cả bọn họ đi.
Nhưng mà Ly Diên lại nhẹ nhàng lắc đầu, “Chỉ sợ họ không thể rời đi được.

Bản thân họ là thể lây nhiễm, nếu như lẫn chung một chỗ với người bình thường, vậy biện pháp cách ly của chúng ta hoàn toàn vô ích.”