Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 211: 211: Phát Hiện Đáng Sợ






Tuy bệnh của Công Tử Diễn không phải bệnh nghiêm trọng gì, nhưng phiền là phiền ở chỗ nó đến từ trong bụng mẹ.
Điều này ngang với từ nhỏ khi hắn còn chưa trưởng thành hoàn toàn.

Đương nhiên, sự trưởng thành không phải là những cái vật chất bề ngoài, mà là những thứ cơ bản bên trong.
Lần trước bắt mạch, Ly Diên đã xác định được căn bản rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến sự phát triển hiện tại của hắn, thậm chí còn liệt kê ra được ban đầu khi ở trong bụng mẹ, hắn đã phải chịu đả kích trí mạng như thế nào.
“Nếu ta đoán không lầm thì mẹ của ngươi chắc hẳn đã bị bao vây tấn công vào lúc mang thai ngươi được bảy, tám tháng, và ngươi đã đúng lúc phải chịu một vài sức mạnh từ bên phải, dẫn đến ngươi việc bị sinh non.

Thậm chí, vì một số nguyên nhân ở thời kỳ đầu, dẫn đến não ngươi không được cung cấp đủ máu, thiếu dưỡng khí.

Ngươi có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy, không có bất kỳ bệnh lý bẩm sinh nào, thật sự đã xem như kỳ tích rồi.”
Bệnh bẩm sinh tất nhiên là chỉ những đặc thù dị dạng.
Đối với cách nói của Ly Diên, Công Tử Diễn vẫn rất tán thành: “Khi ta sinh ra, suýt chút nữa đã không giữ được.

Nếu không phải linh đan diệu dược nhiều, chỉ sợ lúc này sớm đã biến thành hài cốt rồi.”
Ly Diên cẩn thận thăm dò mạch đập của hắn: “Có phải bây giờ ngươi có chút bệnh nhỏ, tim bị đập nhanh không?”
Công Tử Diễn kinh ngạc ngẩng đầu: “Cái này cũng có thể thông qua bắt mạch mà biết được à? Đây là bệnh nhỏ từ lâu rồi, có lúc tim sẽ đập nhanh một cách khó hiểu, hô hấp không thông.”
“Vậy không phải là hô hấp không thông đâu, là hen suyễn.” Vẻ mặt Ly Diên rất nghiêm túc.

Một khi hen suyễn phát tác, không bắt đúng bệnh có thể sẽ gây chết người đó.
“Mạch tượng của ngươi quá yếu.

Cho dù tinh thần của ngươi cũng xem như rất mạnh mẽ, nhưng cái này cũng không ngăn cản được thể chất của ngươi yếu đuối.

Thân thể như vậy, ta thấy mười năm nay là ngâm trong bình thuốc mà lớn lên đúng không?”
Công Tử Diễn khẽ thở dài một hơi: “Cho dù không tính là vậy thì cũng không khác bao nhiêu.

Đáng tiếc điều dưỡng mười năm cũng không tốt lên được, vẫn cứ sống dở chết dở như vậy đó.”
Thông qua mạch tượng, Ly Diên nhìn ra được sự phát triển bên ngoài của Công Tử Diễn vẫn không khác là mấy so với người bình thường.

Điều kỳ lạ là ở chỗ, tình trạng bên trong của hắn kém hơn rất nhiều so với người cùng lứa tuổi.

Ngay cả mấy cơ quan như dạ dày, tim, vân vân cũng có hiện tượng yếu đi rõ ràng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, dấu hiệu đặc trưng rõ ràng nhất chính là lão hóa sớm.
Đây không phải là hiện tượng tốt.
“Ngày thường ngươi có chỗ nào không khỏe không? Kể cả những tình huống trước đây cũng được, chỉ cần là từ phương diện thể chất của ngươi thì cứ nói hết ra đi.”
Ly Diên vừa bắt mạch vừa ghi chép đặc trưng bệnh lý của hắn, đồng thời ghi chú những phương diện cần kiểm tra tiếp theo.
Không thể không nói, có thần khí bắt mạch lòng bàn tay này, gần như không cần thời gian quá dài, nàng đã có thể thăm dò ra được một loạt nguyên nhân gây bệnh ẩn giấu trong cơ thể bệnh nhân rồi.
Tuy nguyên nhân bệnh tra ra được, nhưng chữa trị thế nào, chữa trị ra sao mới có thể khiến bệnh nhân thoát khỏi nguồn gốc căn bệnh thì vẫn cần một vài trị liệu vật lý.
Ví dụ như châm cứu.
Nếu ký hiệu màu xanh lam trong lòng bàn tay thật sự là băng châm của nàng, vậy thì có lẽ nàng có thể thử xem có phải còn có tác dụng khác không.
Công Tử Diễn ném mình lên ghế nằm mềm mại, cố gắng làm một báo cáo tổng kết về các loại đau đớn đã phải chịu trong những năm qua.
Chuyện gì cũng kể, vô cùng chi tiết.
Chi tiết đến nỗi, hắn nói: “Ngươi biết không? Hơn mười năm qua, ta cứ luôn mơ thấy bóng dáng của một tiểu cô nương.

Tuy ta không nhìn rõ rằng nàng ấy, nhưng luôn cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy.

Khi nàng ấy khóc, tim ta như cũng rất khó chịu.

Khi nàng ấy đau khổ, tim ta cũng sẽ đau khổ theo.

Khi nàng ấy bị thương, trên người ta cũng sẽ đau theo.

Ngươi nói xem, cái này có được tính là một loại bệnh không?”
Bút ghi chép của Ly Diên hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc hướng về gương mặt trắng xanh như ngọc của hắn: “Còn có chuyện này nữa à?”
Công Tử Diễn gật đầu: “Cảm giác rất chân thực ấy, chân thực đến mức… nàng ấy bị thương lúc nào, bị thương ở bộ phận nào, ta đều có thể cảm nhận được rõ ràng.


Song bất kể ta nói với ai, bọn họ cũng nói không thể nào như vậy được.

Nhưng sự thật là ta không chỉ cảm nhận được, thậm chí cùng đồng cảm với nàng ấy.

Ví dụ như gần đây, nàng ấy đã gặp phải một đòn nặng, bộ phận bị tấn công là ngực, cách tim chừng một phần ba.

Công kích đến từ bên ngoài, đối thủ rất mạnh…”
Khi Công Tử Diễn nói ra hết một loạt vấn đề như ngày tiểu cô nương kia bị thương, vị trí bị thương, có khả năng do nguyên nhân nào tạo thành, vân vân, Ly Diên liền ngây ngẩn cả người…
Nàng nhìn tờ giấy mình đích thân ghi chép rõ ràng một cách vô cùng nghiêm túc, ngơ ngác lẩm bẩm những ngày tháng nhìn có vẻ như chẳng có quan hệ gì với nhau nhưng khi nối lại thì lại khiến người ta lạnh cả sống lưng: “Đây… đây không phải là… không phải là ta…”
“Không sai, chính là người.

Ngay cả vị trí bị thương cũng giống nhau như thế.

Chủ nhân, một lần thì có thể gọi là trùng hợp, nhưng nếu cộng lại thì tuyệt đối không phải trùng hợp nữa rồi.”
“Ngươi sao vậy? Sao đột nhiên sắc mặt lại kém thế?” Khi giọng nói của Công Tử Diễn vang lên bên tai nàng, Ly Diên chợt ngẩng đầu lên, bất ngờ nắm lấy hắn, gấp gáp hỏi: “Ta hỏi ngươi, khi ngươi ba tuổi có từng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn gì không?”
Công Tử Diễn đăm chiêu nhìn nàng, còn nghiêm túc mà bắt đầu suy nghĩ.

Suy nghĩ thì không sao, lời nói ra lại suýt chút nữa khiến Ly Diên sợ chết khiếp.
“Ba tuổi, ba tuổi, a, đúng rồi.

Năm ba tuổi, ta mơ thấy nàng ấy ngã xuống từ một nơi cao, khắp người như rã rời cả ra, khiến ta đau hết nửa tháng trời.

Rõ ràng là không có ngoại thương, thậm chí ngay cả nội thương cũng không có, nhưng ta lại cứ đau theo đến hơn nửa tháng.

Khi đó đại phu của ta cũng giày vò đến quá sức, nhưng có uống thuốc cũng vô dụng, châm cứu cũng vô dụng, cứ như vậy mà chịu đựng cho qua…”
Đó là do nàng vì trốn tránh sát thủ do Khang vương phi phái tới, không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách núi.

Nếu không phải là treo trên cây thì e rằng không chỉ đơn giản là đau đớn như vậy đâu.
“Sau đó thì sao? Nói tiếp đi.”
“Năm bốn tuổi, chân phải đau gần một tháng.”
Trên trán Ly Diên bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Bốn tuổi, bốn tuổi nàng lên núi hái thuốc, không cẩn thận ngã gãy chân, nằm trên giường cả một trăm ngày trời.
“Năm năm tuổi, mỗi tối đều trải qua đau đớn khó hiểu.

Nỗi đau ấy như bao phủ khắp thân thể, giống như bị thứ gì đó cắn vậy…”
Ly Diên cảm giác như tim mình cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.

Nếu nàng nhớ không nhầm thì khoảng thời gian đó là vì thể nghiệm thời gian phát tác, phản ứng sau khi phát tác của các loại độc mà nàng đã tự ném mình vào trong đám trùng độc, cả một tháng trời.
Người này không phải ngày ngay cả chuyện miệng nôn trôn tháo cũng cảm nhận được đấy chứ?
“Trừ đau đớn ra còn có cảm giác gì nữa không?”
Công Tử Diễn nhẹ lắc lắc đầu: “Những cái khác thì lại không có gì.

Nhưng chỉ những điều này thôi cũng đủ khiến ta đau khổ rồi.

Mỗi lúc như vậy, gần như ta chẳng làm được gì cả, cứng rắn chịu đựng nỗi đau đớn ấy.

Ngươi nói xem, đây rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Nói là ác mộng thì ác mộng này có phải hơi quá chân thực rồi không?”
Nhất thời Ly Diên cũng không biết nên giải thích kiểu giấc mơ thần kỳ này như thế nào.

Nhưng, dựa theo bản năng của người hành y, nàng vẫn to gan mà hỏi hắn một câu: “Ngươi có huynh đệ tỷ muội khác không?”
Công Tử Diễn nghi hoặc nhìn nàng: “Cái này… có liên quan gì sao?”
Ly Diên mím mím môi: “Trong những tình huống bình thường, những đứa trẻ sinh đôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương hoặc ít hoặc nhiều.

Nhưng tình huống như vậy cũng không phải thường xảy ra.


Mà kiểu giống như ngươi, gần như là không thể nào.

Nhưng thân thể ngươi cũng đúng thật là không có vấn đề gì khác, vậy thì chỉ có thể tồn tại khả năng này thôi.”
Trẻ song sinh ư?
Công Tử Diễn nghe xong liền phủ định với giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Không thể nào.

Từ khi ta sinh ra đã một mình, chưa từng nghe nói còn có huynh đệ tỷ muội gì như vậy.”
“Nếu đã như thế, vậy thì không dễ giải thích giấc mơ này rồi.

Rốt cuộc là có ý gì đây?”
Tuy nói như vậy nhưng để chứng thực suy đoán của mình, Ly Diên vẫn lẳng lặng tỉnh bơ đâm vào đầu ngón tay mình, đồng thời không quên quan sát phản ứng của Công Tử Diễn.
Nhưng cảnh tượng khiến người khác sợ hãi đã xảy ra.
Công Tử Diễn không chỉ cảm nhận được đau đớn mà còn theo bản năng đưa ngón tay giống với Ly Diên vào trong miệng mình, đồng thời nhíu mày: “Lạ thật, sao đầu ngón tay lại đau như vậy?”
Ly Diên: …
Ôi má, rốt cuộc chuyện đáng sợ này hình thành như thế nào vậy?
Giờ trong đầu nàng cơ bản đã rơi vào trạng thái đơ rồi.

Nàng thậm chí không cách nào tưởng tượng được làm sao mà người chẳng có liên quan gì đến nàng trước mặt này có thể sống qua thời gian mười năm này.
Nếu thân thể nàng có hiện tượng lạ gì, hắn cũng có thể cảm nhận được, vậy thì đối với Công Tử Diễn mà nói, mười năm nay có phải là quá không công bằng rồi không?
Điều mấu chốt nhất là bất kể nhìn từ ngoại hình hay những phương diện khác, hai bọn họ có làm sao cũng không liên hệ được tới chuyện trẻ song sinh.
Nhưng, nhưng làm sao giải thích được một loạt những phát hiện trọng đại ngày hôm nay đây?
Ly Diên cảm giác trong đầu mình rất hỗn loạn.

Nàng không thể ngồi tiếp được nữa, liền đứng phắt dậy: “Thiếu thành chủ, ta đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.

Hôm nay chúng ta đến đây thôi vậy.

Tình hình của ngươi, ta căn bản đã hiểu rõ rồi.

Đợi ta quay về nghiên cứu ra phương án tỉ mỉ hơn, ngày mai lại tới bàn bạc với ngài, thế nào?”
Công Tử Diễn không nghi ngờ gì, gật gật đầu: “Cũng được.

Vậy vạn sự xin nhờ cậy ngươi rồi.”
Ly Diên miễn cưỡng nở nụ cười: “Không phiền, không phiền.

Nên làm mà, nên làm mà.”
Nhìn bóng lưng tràn đầy tâm sự của Ly Diên, Công Tử Diễn nhìn về phía Hoa hộ pháp bên cạnh với vẻ kỳ lạ: “Sao cứ cảm thấy tâm trạng của nàng ta dao động dữ dội vậy nhỉ? Có phải là bệnh tình của ta làm khó nàng ta rồi không?”
Hoa hộ pháp xoa xoa cằm như có điều suy nghĩ.

Hắn ta cũng cảm thấy hình như Ly Diên hôm nay có chút bất thường, nhưng cũng không nói ra được là cảm giác gì.

Thấy chủ nhân nhà mình lo lắng như vậy, hắn liền mở miệng an ủi: “Công tử đừng lo.

Nếu Ly cô nương đã đồng ý thì chắc chắn sẽ có cách mà.”
Chương 212: Các ngươi có từng thấy ký hiệu này bao giờ chưa?
Nói thì nói như vậy, nhưng Công Tử Diễn cứ cảm thấy trong lòng hoảng loạn một cách khó hiểu.

Hắn đưa tay đặt lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập nóng bỏng hơn cả bình thường, trong lòng càng thấy kỳ lạ, liền nhìn về phía Hoa hộ pháp: “Nghĩa phụ đâu? Bao giờ nghĩa phụ về?”
“Lão gia đang trên đường về.

Thiếu thành chủ có chuyện gì gấp ạ?”
Không biết tại sao, trong đầu Công Tử Diễn không ngừng vang lên câu nói khi nãy Ly Diên vô ý nói ra.

Ba chữ “trẻ song sinh” dường như đã trở thành ma chú trong tim hắn, không gạt đi được.


Nhưng từ khi hắn ra đời đến nay chưa từng nghe nói tới khả năng mình còn có huynh đệ tỷ muội khác nữa.
Nhưng nếu không có thì làm sao giải thích được một loạt những phản ứng không thể dùng quy tắc thông thường để phán xét này của hắn đây?
Hắn tin, lời nói đó của Ly Diên tuyệt đối không phải tùy tiện nói mà không có bất kỳ căn cứ gì.

Nàng thân là người hành y, chắc chắn phải chịu trách nhiệm cho những lời mà mình nói ra.
“Vậy thì phái người đi đón, nhất định, nhất định phải nhanh chóng quay về.

Ta có chuyện muốn hỏi ông ấy.”
Hắn không cha không mẹ, là nghĩa phụ nuôi lớn hắn.

Lúc này, lời xác minh của ông ấy chắc chắn mới là điểm mấu chốt.
Hoa hộ pháp thấy chủ nhân nhà mình cũng có vẻ hồn vía lên mây như Ly Diên, trong lòng phán đoán, lẽ nào có liên quan đến lời Ly cô nương vừa nói sao?
“Còn không mau đi đi?” Dưới sự thúc giục của Công Tử Diễn, Hoa hộ pháp vội vã đi xuống sắp xếp.
Sau khi căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh lại, ở nơi sâu giữa hai lông mày mệt mỏi của Công Tử Diễn lộ ra một tia lo âu mà ngay cả hắn cũng không phát giác ra.
Lại nói đến Ly Diên, suốt đoạn đường thất tha thất thểu quay về phòng mình ở hiệu thuốc gần đó.

Sau khi đóng kín cửa nghe “rầm” một tiếng, nàng liền gọi cả hai thú cưng của mình ra.
“Chuyện này là thế nào? Các ngươi nói xem, cái này là thật sao?”
Hắc Thuần bước đi kiểu mèo đầy tao nhã, lười biếng nằm trên bàn, giọng nói không nhanh không chậm vang lên: “Người đã có suy luận rồi, cần gì phải tới hỏi bọn ta nữa?”
Ly Diên lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Nhưng, nhưng làm sao có thể như vậy được? Ta, ta không phải con gái của Ly Hồng Đào ư? Sao có thể có huynh đệ tỷ muội khác được? Không, chuyện này không thể nào, quá khó mà tưởng tượng được rồi.”
Hắc Thuần thấy nàng như vậy, không nhịn được mà cười lạnh nói: “Người cảm thấy Ly Hồng Đào như vậy chính là người mà được gọi là phụ thân hay sao? Nếu ông ta là phụ thân người, vậy đời này người đâu chỉ đơn giản là xui xẻo chứ? Người từng thấy người phụ thân nào đối đãi với con gái ruột của mình như vậy chứ? Cùng là thứ nữ, vì sao sự đối đãi người nhận được lại khác biệt một trời một vực với những thứ nữ khác? Về điểm này, lẽ nào người chưa từng nghĩ tới hay sao?”
Ly Diên cười khổ một tiếng: “Cái này còn cần nói sao? Dù người ta là thứ nữ nhưng tốt xấu gì cũng có vẻ ngoài bình thường đúng không? Ngươi nhìn dáng vẻ này của ta đi, đâu chỉ là xấu, thật sự là không thể nhìn nổi đấy có biết không? Đối với ông ta mà nói, con gái là dùng để lợi dụng.

Nhưng hiện tại, ta không có bất cứ giá trị lợi dụng nào.

Ông ta có thể hòa nhã vui vẻ với ta mới là bất thường đấy.”
Lời này vừa nói ra, Hắc Thuần còn chưa phản ứng gì thì Bạch Tra đã xù lông: “Ai nói chủ nhân có vẻ ngoài xấu xí? Rõ ràng người rất xinh đẹp rất xinh đẹp đó có được không hả? Lẽ nào những người đó đều mù hết, không nhìn thấy sao?”
Ly Diên dứt khoát cho rằng nó đang an ủi nàng, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa thật sự trong lời nói này của Bạch Tra là gì.
“Có phải là con gái thật hay không thì người điều tra một chút đi, chung quy cũng không có vấn đề gì chứ đúng không?”
Lời của Hắc Thuần lập tức khiến Ly Diên đang cúi đầu phải ngẩng lên: “Ngươi, ngươi nói gì cơ?”
“Điều tra.

Trước đây người chưa từng nghĩ theo hướng này, vậy giờ thì sao? Hiện giờ nếu đã có nghi ngờ, có phải là nên thay đổi hành động rồi không? Hơn nữa, với thân phận địa vị của người bây giờ, tra mấy chuyện này hoàn toàn là việc dễ như trở bàn tay.

Bỏ nguồn lực tốt như vậy mà không lợi dụng, chẳng phải là đáng tiếc sao?”
Ly Diên khó khăn khó hiểu nhìn về phía hai thú cưng: “Các ngươi cho rằng ta không phải con gái của Ly Hồng Đào ư?”
Bạch Tra nghe xong, không nhịn được mà lườm một cái trắng mắt: “Tuy chưa từng gặp mẹ của chủ nhân, nhưng con heo mập đó tuyệt đối không thể nào sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như người được.

Ta cũng cảm thấy người buộc phải điều tra một chút đó.”
Khóe miệng Ly Diên giật giật, đưa tay nhéo gương mặt đầy lông mềm của Bạch Tra: “Ta nói đó, ngươi cứ suốt ngày kêu ta xinh đẹp xinh đẹp, giờ có ngừng được chưa? Ngươi như vậy khiến ta đỏ mặt đó.

Với dáng vẻ này của ta cũng không biết ngại mà xưng là ‘xinh đẹp’ ư? Ngươi kêu những người con gái khác làm sao mà sống đây?”
Không ngờ, ngay cả Hắc Thuần ở bên cạnh cũng nói như thể thật sự là nàng rất xinh đẹp vậy: “Chủ nhân, lời của người ngoài thì thôi đi, lẽ nào người không tin bọn ta sao? Người thật sự có vẻ ngoài rất xinh đẹp mà.”
Ly Diên: …
Được rồi, yêu ai yêu cả đường đi đến mức này, nàng còn có thể nói gì được nữa? Xinh đẹp thì xinh đẹp vậy.

Sống ở cổ đại bảy, tám năm, cuối cùng cũng có người nói nàng xinh đẹp.

Nàng hẳn là nên vui mừng có phải không?
Hắc Thuần thấy Ly Diên có vẻ như hoàn toàn không để tâm đến lời của bọn nó, cũng không bực mình.

Trong lòng nó nghĩ, sớm muộn rồi cũng có một ngày chủ nhân sẽ biết, bọn nó không hề trợn mắt nói dối.
Tuy nói không để tâm đến lời khen xinh đẹp, nhưng chuyện Ly Hồng Đào có phải cha ruột của nàng hay không thì lại khiến Ly Diên để tâm.
Nhưng nếu Ly Hồng Đào không phải cha của nàng, vậy cha nàng là ai chứ? Lẽ nào năm đó mẹ nàng còn ngoại tình nữa à?
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị Ly Diên chặt đứt ngay lập tức.

Không, không thể nào.
Theo những gì nàng biết, nếu người mẹ đó của nàng có cái gan này thì năm đó cũng sẽ không chết trong màn tranh đấu nội bộ gia đình.

Chuyện này là không thể nào.
Xem ra những chuyện về thân thế của nàng đúng là có quá nhiều điểm đáng nghi.

Nực cười trước đây nàng căn bản không nghĩ theo hướng này.

Sớm biết như vậy thì đã sớm điều tra rồi.


Như vậy, nàng cần gì phải bỏ ra cả tương lai của mình chứ?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi phấn chấn tinh thần.

Có lẽ trước khi thành thân, nàng có thể điều tra rõ sự việc này được chăng?
Khi Ly Diên đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình thì hai con thú một đen một trắng lại lén lút cắn tai.
“Vậy về phần Công Tử Diễn kia, ngươi có nhìn ra được cái gì không?”
Bạch Tra chậm chạp lắc cái đuôi lông mềm mại của mình, thỉnh thoảng lại đuổi theo cái đuôi mà quay vòng tròn hai vòng giống như chó vậy.
Hắc Thuần liếc mắt xem thường như nhìn một kẻ ngốc.

Sau hành động mà nó coi là vô cùng ấu trĩ kia, nó liền nói với vẻ cao thâm khó đoán: “Phí lời, nếu không nhìn ra, sao có thể nhắc nhở chủ nhân được như vậy?”
“Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không trực tiếp nói cho chủ nhân biết?”
Bạch Tra chớp đôi mắt sáng trong, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Hắc Thuần vươn móng vuốt ra, “bốp” một cái đập lên cái đầu của Bạch Tra: “Đồ ngu ngốc nhà ngươi.

Giải thích kiểu không rõ ràng như vậy mà người còn không tin, ngươi cho rằng chúng ta nói cho người biết chân tướng thì người sẽ tin sao? Vả lại, ngươi có nhìn kỹ vẻ ngoài của hai người họ chưa? Người bình thường đều sẽ không tin giữa hai bọn họ có dính líu gì với nhau đó có biết không?”
“Nhưng rõ ràng bọn họ…” Bạch Tra còn chưa nói hết câu thì đã bị Hắc Thuần vô tình cắt ngang: “Ngươi câm miệng, ngươi lấy ánh mắt của chúng ta ra để so với con người, giống nhau được sao? Với những gì mà mắt người có thể nhìn thấy được, hai bọn họ tuyệt đối là quan hệ xa xôi đến mức tám cây sào trúc cũng không với tới được.

So với việc nói thẳng, còn không bằng để bọn họ tự phát hiện.

Hơn nữa, ta có dự cảm, bọn họ có thể có cuộc đời khác biệt một trời một vực như vậy chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

Ngươi và ta vẫn nên dùng góc độ của người ngoài cuộc mà đối đãi với chuyện này đi thì tốt hơn.”
Bạch Tra hiểu rõ ý của Hắc Thuần, chính là không cho nó nhúng tay vào nữa chứ gì.
Tuy nói như vậy có hơi có lỗi với chủ nhân, nhưng… nhưng nay đúng thật là nàng còn quá nhỏ bé.

Có lẽ đây cũng là một phần tất yếu trong quá trình trưởng thành của nàng chăng?
Nghĩ tới đây, nó liền tán thành với lời nói của Hắc Thuần: “Ta biết nên làm thế nào rồi.”
Hắc Thuần gật gật đầu, liếm liếm móng vuốt của mình một cách tao nhã; “Xem ra ngươi cũng chưa tính là quá ngốc.”
Bạch Tra ghét nhất cái kiểu đụng một chút là lôi giọng điệu của người bề trên ra dạy dỗ nó như vậy, không nhịn được mà mỉa mai: “Nói cứ như ngươi lớn hơn ta nhiều lắm vậy.”
Hắc Thuần hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, đừng có không tin.

Không biết tuổi tác của ông nội đây gấp ngươi bao nhiêu lần đâu.

Nếu không tin thì lần sau gặp mẫu thân ngươi, ngươi có thể hỏi cho rõ.”
Bạch Tra liếc mắt: “Vậy thì đến lúc đó rồi nói.

Hiện tại, điều ta nhìn thấy là ta và ngươi không chênh lệch bao nhiêu.

Về hình thể mà nói, không biết ta lớn hơn ngươi bao nhiêu lần.

Sau này, ngươi bớt lấy giọng điệu của trưởng bối ra nói chuyện với ta đi.

Tính tình ta tốt, ngươi tưởng tiểu gia đây dễ bị ức hiếp à?”
Hắc Thuần: “Ô, tiểu tử nhà ngươi được đấy, lại dám kiêu ngạo trước mặt Hắc gia ta à?”
Ngay khi hai thú cưng chuẩn bị đại chiến một trận thì Ly Diên đột nhiên xách bọn chúng sang một bên: “Được rồi, ồn ào cái gì chứ? Ta hỏi các ngươi, các ngươi đã từng thấy ký hiệu này chưa?”
Nói xong, nàng liền đưa ký hiệu châm bạc màu băng lam trong lòng bàn tay ra, chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hai con thú.
Hắc Thuần và Bạch Tra nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong lòng nghĩ, quá không dễ dàng rồi.

Chủ nhân ngốc nghếch này của bọn nó, cuối cùng cuối cùng cũng phát hiện ký hiệu không giống bình thường này rồi sao?
Hai đứa đồng thời quay đầu nhìn Ly Diên: “Từng thấy rồi.

Đây không phải chính là băng châm đã biến mất của người đó sao?”
Khóe miệng Ly Diên giật giật: “Các ngươi hay lắm.

Thì ra các ngươi sớm đã biết rồi, tại sao không nhắc nhở ta?”
Bạch Tra nuốt nước bọt: “Cái này, cái này còn cần nhắc nhở sao? Không phải ở trong lòng bàn tay người à? Lẽ nào giờ người mới phát hiện ư?”
Ly Diên: …
Tên này là cố ý đúng không? Nếu nàng phát hiện từ sớm thì còn cần ở đây hỏi bọn chúng sao?
“Chủ nhân hỏi như vậy, có điều gì nghi ngờ không?”
Cũng may đầu óc Hắc Thuần tỉnh táo hơn một chút, lập tức gạt Bạch Tra sang một bên, ngẩng đầu nhìn Ly Diên, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Đến tận bây giờ ta cũng vẫn không hiểu, tại sao băng châm đang yên đang lành lại biến mất cả kim lẫn hộp trong lòng bàn tay ta.

Các ngươi có từng nhìn rõ được không?”