Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 248: 248: Tả Tướng Phủ Diệt Môn






Lúc ánh mắt của các tân khách đều dồn vào những người đang từ từ tới gần.

Trong đám đông, một nữ tử váy đỏ đội đấu lạp lại có vẻ hơi tụt lại phía sau.

Nàng ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về tấm biển thiếp vàng ba chữ “Phượng vương phủ” to lóng lánh kim quang, lụa đỏ vờn quanh kia, lẩm bẩm nói: “Phượng, vương, phủ?”
“Tiểu thư, chúng ta có vào hay không?” Tiểu nha hoàn thận trọng nhìn chủ tử của mình, nhẹ giọng nói.
Nữ tử váy đỏ nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay là ngày hắn đại hôn, ta đi vào thì có thể thay đổi điều gì đây? Đi thôi!”
“Tiểu thư, vậy…”
Động tác xoay người của nữ tử váy đỏ hơi khựng lại, đột nhiên lạnh lùng nói: “Căn dặn xuống dưới, kế hoạch như thường lệ.”
“Vâng, tiểu thư.” Nha hoàn bỗng thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt thoạt nhìn bình thường lại hiện ra sự lạnh lùng cực kỳ không hợp với độ tuổi của mình.
***
Sau hôn lễ phiền phức và náo nhiệt, Linh Diên được Vệ Giới đưa vào tân phòng.

Bởi vì Linh Diên là quận chúa hòa thân, cộng thêm hôn sự lần này hoàng thất hai phen đều ầm ĩ có chút không thoải mái, hôn lễ nhìn như náo nhiệt hôm nay, lòng người ẩn giấu càng phức tạp tới khiến người ta rùng mình, trong tân phòng không có bất kỳ người không liên quan nào.
“Ngươi đã vất vả cả đường rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi, không cần chờ ta.”
Linh Diên vốn đang căng thẳng hôm nay làm sao phải đối mặt với Vệ Giới, nghe thấy những lời này của hắn thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhẹ gật đầu: “Được.”
Giọng nói bớt căng thẳng của Linh Diên hiển nhiên không giấu được tai Vệ Giới, trong lòng hắn buồn cười, đồng thời không quên tháo mũ phượng xuống cho nàng.
Vệ Giới ngước mắt, theo đó còn có giọng nói cười như không cười của hắn: “Không phải ngươi thật sự cho rằng bổn vương đói bụng ăn quàng, đến ấu nữ như ngươi cũng không buông tha chứ?”
Ấu nữ?

Linh Diên giật mình ngây ra một lúc mới hiểu hắn đang nói tới điều gì.

Hai má nàng lập tức như bị bỏng, giận dữ nhìn hắn: “Ta đã mười một tuổi, không phải ấu nữ, chỉ có điều chưa trưởng thành mà thôi, xin ngươi cân nhắc cách dùng từ!”
Khóe môi Vệ Giới khẽ cong: “Khác nhau chỗ nào? Được rồi, bổn vương còn có việc, không ở thêm nữa.

Có gì cần ngươi cứ việc căn dặn, kể từ hôm nay, ngươi chính là vương phi của vương phủ này.”
Giây phút xoay người, đột nhiên hắn quay đầu nói với nàng: “Trước khi ngươi trưởng thành, chắc chắn bổn vương sẽ không chạm vào ngươi, chuyện này ngươi có thể thả lỏng.”
Khóe miệng Linh Diên giật một cái, hung hăng trừng hắn: “Yên tâm, vương phi nhà ngươi chưa bao giờ thiếu tự biết thân biết phận.

Tình trạng giữa ta và ngươi là gì, ta rõ ràng hơn ai hết!”
Vệ Giới nửa thật nửa giả nhướng mày: “Hợp tác với người thông minh thật là thoải mái.”
Linh Diên chỉ đảo mắt khinh thường, sau khi Vệ Giới đi, nàng lập tức sai người thay đồ, tắm rửa.

Bị xe ngựa lắc lư cả một đường, xương cốt của nàng đã sớm mệt mỏi rã rời, hiện tại chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt.

Những chuyện lộn xộn kia, chờ nàng tỉnh lại rồi nói.
Giọng nói không nặng không nhẹ của Vệ Giới lại khiến người hầu trong trong ngoài ngoài Đào Nhiên cư nghe rõ.

Trên cơ bản không cần hắn căn dặn, chỉ từ thái độ của Vệ Giới với hôn sự lần này, những người này đã hiểu người trong Đào Nhiên cư mới là nữ chủ nhân chân chính của Phượng vương phủ bọn họ, không ai dám qua loa.
Ngủ một mạch tới hừng đông, vì nhớ hôm sau còn phải tiến cung nên Linh Diên đã dậy từ sớm.

“Vương gia đâu?” Linh Diên nhìn nha hoàn An Huệ được Hoa Mậu đặc biệt điều tới từ Phượng Trì sơn trang cho mình, nhíu mày hỏi.
“Bẩm vương phi nương nương, sáng sớm vương gia đã ra ngoài, kêu người cứ tiến cung trước, ngài ấy bận xong sẽ trở về với người.

An Na đã chuẩn bị xong điểm tâm, người có dùng hiện tại không ạ?”
Cũng không biết có phải cố ý hay không, nha hoàn mà tên tiểu tử thối Hoa Mậu này chọn cho nàng, chính là An Huệ đang nói chuyện vô cùng xinh đẹp.

Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ mặt mẹ ghẻ, lạnh lùng cao ngạo vô cùng, nhưng làm việc lại cực kỳ chu đáo, lớn nhất trong bốn nha hoàn, đã mười bảy tuổi.
An Na trong miệng An Huệ xinh xắn lanh lợi, là nữ tử Giang Nam điển hình, làn da trắng ngần, vẻ ngoài vô cùng đứng đắn, xuất thân từ thế gia ngự trù.

Lúc đưa tới, Hoa Mậu giống như bị cắt thịt, xem ra thường ngày khá thỏa mãn với tài nấu nướng của nha đầu kia.
Linh Diên nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Tên này đúng là yên lòng về ta, không hề lo lắng chút nào, kêu ta tự vào cung?”
“Vương phi nương nương?” An Huệ thấy sắc mặt nàng không tốt, đang định mở miệng an ủi, lại nghe Linh Diên đột nhiên nói: “Bày thiện đi, đến đâu hay đến đó, sớm muộn gì cũng phải đối mặt!”
An Huệ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ gật đầu, lập tức chọn một bộ váy dài màu hồng cánh sen thanh lịch cho nàng.

Mặc dù Linh Diên không thích nhưng để hợp với tình hình vẫn buộc phải mặc vào.

Về phần búi tóc gì đó cũng chọn kiểu dáng đơn giản nhất.

Dù sao bộ dạng nàng như vậy, có ăn diện nữa cũng bị chế nhạo, tất nhiên không cần quá để tâm.

Sau khi thay đồ, dùng bữa sáng đơn giản, An Ny dung mạo xinh đẹp rạng rỡ, dáng người chừng một mét bảy, mặc một thân trang phục già dặn xuất hiện: “Vương phi nương nương, xong chưa ạ? Lam quản gia đã chuẩn bị xe ngựa xong rồi.”
Đừng thấy An Ny trông như bình hoa, nhưng nàng ấy chính là nha hoàn có võ công cao nhất, cũng không thích mặc nữ trang nhất trong số bốn người.

Ngay cả y phục trên người nàng ấy cũng đã được nàng ấy dốc lòng thay đổi, cho dù đánh nhau với người khác cũng không bị trói buộc, tương tự với jumpsuit ở hiện đại, bên ngoài là váy, bên trong thực tế là quần.
Linh Diên gật đầu, đặt đũa xuống, nhận lấy chén trà súc miệng, lau miệng rồi mới chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh một vòng: “An Nhiên đâu?”
“Bẩm nương nương, An Nhiên đang sắp xếp đồ cưới của người, có cần gọi nàng ấy không ạ?”
Từ tên có thể nhìn ra, tên của bốn người này là sau khi theo Linh Diên mới đổi.
An Huệ được Hàn Tẫn dạy dỗ, là người trầm ổn nhất, tương lai nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực không thể thiếu bên cạnh nàng.
An Na thiện nấu nướng hiểu y thuật, được mấy người ca ca đặc biệt chọn tới chăm sóc việc ăn uống của nàng, điều trị cơ thể của nàng.
An Ny giỏi võ, am hiểu ẩm nấp, sở hữu một mạng lưới tin tức độc lập, lại là thân nữ nhi, có thể bảo vệ nàng ở mức lớn nhất.
An Nhiên được Thẩm Tứ dạy dỗ, cực kỳ nhạy bén với buôn bán, đồ cưới sau khi Linh Diên thành thân giao cho nàng ấy toàn quyền xử lý.
Bốn nha hoàn, làm tốt chức trách của mình, được bốn vị thiếu gia của Phượng Trì sơn trang cẩn thận chọn lựa, thực lực tất nhiên không tầm thường.
Linh Diên nghe vậy xua tay: “Thôi, An Huệ, An Ny, hai người theo ta tiến cung.

An Na, ngươi ở nhà giúp An Nhiên.”
“Vâng, vương phi nương nương.” Bọn họ mới đến, chỗ cần làm quen rất nhiều, tất nhiên không qua loa được.
Ra khỏi phủ, quả nhiên đã có xe ngựa chờ sẵn, bề ngoài của xe ngựa cũng giống như cảnh trong Phượng vương phủ, trong khiêm tốn mà tinh xảo, bên trong được bố trí khá cẩn thận, thoải mái dễ chịu.
Quản gia Lam Dục cung kính tiến lên thỉnh an nàng: “Khởi bẩm vương phi nương nương, vương gia dặn người sau khi tiến cung thì đi thẳng tới Từ An cung yết kiến thái hậu.”
Linh Diên gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nàng mặc kệ gã sai vặt quỳ dưới đất, nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa.
Hành động này lập tức không ít thị vệ bên ngoài Phượng vương phủ ghé mắt mà nhìn, cả Lam Dục cũng thất thần trong nháy mắt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiến cung.”
Dưới sự thúc giục của Linh Diên, lúc này thị vệ mới hồi hồn, giơ roi ngựa lên, bánh xe vững vàng chuyển động.

Một khắc sau, Linh Diên đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt.
Mùi màu tươi, máu tanh nồng nặc, thậm chí còn kèm theo mùi hương đặc biệt của thi thể sau khi bị đốt cháy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
An Ny vén rèm lên nhìn, bên phải con đường là khói đen cuồn cuộn bốc lên: “Bên kia có cháy hả?”
Phượng vương phủ nằm ở vị trí đắt đỏ nhất ở khu đông của kinh thành, mà vừa khéo nơi khói bốc lên cách Phượng vương phủ bọn họ cùng lắm nghìn mét.
Linh Diên đưa mắt nhìn sang, bây giờ chỗ đó đã bị giới nghiêm, bên ngoài thì vây chặt như nêm cối, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng mọi người thổn thức và kêu khóc, hiển nhiên đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Con đường bọn họ đang đi trùng hợp cũng được kiểm soát, nếu không căn bản không đi qua được.
“Bẩm vương phi, giờ Tý đêm qua, Tả tướng phủ đã bị diệt môn rồi.”
Lúc giọng nói không chút gợn sóng của thị vệ từ bên ngoài truyền vào, ánh mắt Linh Diên bỗng dưng lóe lên một cái: “Tả tướng phủ?”
Thị vệ lập tức trả lời: “Vâng, là Tả tướng phủ.”
Linh Diên vén rèm lên, nhìn luồng khói đặc cuồn cuộn kia, ngửi mùi máu tanh khiến cho người ta buồn nôn trong không khí, đôi mắt hơi thẫm lại.
Vừa gả tới đã gặp phải chuyện như vậy, xem ra nước Tư U này còn sâu hơn nàng tưởng tượng.
Giờ Tý đêm qua đến giờ đã qua bao lâu rồi, khói còn mịt mù như thế, xem ra trận chiến tối qua hiển nhiên vô cùng thê thảm.
Có thể là vì vụ án Tả tướng phủ diệt môn nên đoạn đường từ Phượng vương phủ đến hoàng cung không hiếm ngự lâm quân, người đi trên đường cũng rất nhiều, hơn nữa sắc mặt mỗi người đều nghiêm túc, vội vàng đi qua.
Đến cửa cung, thái giám chưởng sự của Từ An cung đã sớm chờ ở đó.

Nhìn thấy xe ngựa của Phượng vương phủ, gã lập tức chạy ra đón: “Nô tài Tiểu Đức Tử tham kiến Phượng vương phi, vương phi nương nương vạn phúc kim an.”
Sau khi khách sáo một phen, cuối cùng Linh Diên cũng hiểu mục đích thái giám này tới.
Thì ra lễ thỉnh an hôm nay đã được miễn, thái hậu còn đặc biệt dặn nàng về phủ nghỉ ngơi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là do vụ án Tả tướng phủ diệt môn.
Linh Diên còn ước gì như thế, kêu nàng đi ứng phó đám cung phi kia, há chỉ là không thú vị thôi, quả thực chính là giày vò.
Linh Diên không hồi phủ mà tìm một trà lâu, ngồi trong góc, chậm rãi uống trà.