Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 255: 255: Đồ Nướng Trong Rừng






Không ngờ Vệ Giới lại bình tĩnh liếc nàng: “Quen là được.”
Ý nói cho nàng biết, sợ là sau này tình huống như vậy còn nhiều nữa.
Linh Diên bĩu môi, hừ một tiếng: “Ngươi muốn ăn gì nữa không? Ta đi mua cho ngươi.”
Ngồi ở đây áp lực quá lớn, nàng muốn tìm chỗ nào đó để tản bộ.
“Ta đi với ngươi.” Vừa dứt lời, sột sột mấy cái, một chén mì Dương Xuân lớn như vậy đã thấy đáy.

Linh Diên nhìn cũng ngốc luôn.
“Chưa gì ngươi đã ăn xong rồi?”
Vệ Giới uống mấy ngụm nước canh, tay chùi miệng qua loa.

Một tay hắn cầm túi vải trên người Linh Diên, bàn tay lớn giữ chặt lấy bàn tay nhỏ mập mạp của nàng, đi ra khỏi quầy hàng.
Sau lưng là tiếng tạm biệt của ông lão, Linh Diên quay đầu chào.

Ngẩng đầu lên nhìn hắn lần nữa như chưa biết đến một Vệ Giới thế này.
“Sao vậy? Bị tướng công của ngươi mê hoặc rồi?”
Đôi mày bình tĩnh của hắn có cảm giác điềm nhiên khó diễn tả.

Điều này khiến nàng đã nhìn quen mặt lạnh lùng của hắn thấy không quen.
“Tính cách của ngươi đúng là khiến người khác không thể nhìn thấu.”
Hầu như thời gian thì lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng đôi khi cũng có thể giao lưu bình thường với người khác.

Còn tình huống đôi phu thê nhỏ đi dạo phố như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Cái tính cách thay đổi thất thường như này làm Linh Diên rất khó khống chế, lúc này không hề kiêng kỵ nói ra.
Vệ Giới quay đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: “Sau này ta sẽ cố gắng nói chuyện với ngươi nhiều hơn.”
Trời ạ, điệu này là muốn chính thức làm phu thê với nàng ư?
Khóe miệng Linh Diên giật một cái, vội vàng nói: “Không, không cần.

Thế nào thì cứ như thế ấy là được rồi.


Mặc dù hơi kỳ lạ một chút nhưng vẫn tốt, vẫn tốt.”
Ít ra cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa được nhìn thấy một mặt khát máu tàn bạo của hắn.

Với nàng vậy đã là quá tốt rồi.
Có vài người, đứng trước mặt người nhà và người ngoài mang hai bộ mặt khác nhau.

Tính cách của hắn đa dạng như vậy cũng không có gì khó lý giải cả.
Vệ Giới bĩu môi một cái, không nói nữa.
Tiếp đó Linh Diên lại mua chút thịt, bánh ngọt, lúc này mới đến tửu lâu Như Gia.

Đám người Thanh Thần đã ra ngoài, đang chỉnh lý xe ngựa.

Nhìn thấy bọn họ vội vàng nghênh đón: “Gia, phu nhân, hai người ăn xong rồi?”
Linh Diên gật đầu, nhìn Vệ Giới: “Nếu như vậy, chúng ta lên đường luôn?” Cứu người như cứu hỏa, nàng đã ra tận đây, đương nhiên không cho phép chuyện ảnh hưởng hiệu suất cứu chữa xuất hiện
Thanh Thần ngạc nhiên nhìn Linh Diên đột nhiên tiếp nhận tình huống, “Phu nhân…”
“A, Thanh Thần, ta mua không ít đồ ăn.

Trên đường đi nếu các ngươi đói bụng có thể ăn chúng.

Lấy của ngươi hơn hai mươi lượng bạc, khi nào quay về sẽ trả lại ngươi!”
Nói xong nàng đưa cho mỗi hán tử một cái túi nhỏ.

Bên trong có hoa quả, thịt, bánh khô, bánh ngọt các loại, vân vân
Hiển nhiên mấy hán tử không ngờ phu nhân nhà mình đi dạo phố còn mang đến cho họ kinh hỉ lớn như thế lớn.

Họ vô thức nhìn sang chủ tử nhà mình.
“Phu nhân cho các ngươi, các ngươi cứ cầm lấy.” Vệ Giới mặt không thay đổi nhận cái túi còn lại, để vào trong xe ngựa sau lưng hắn.
Thanh Thần, bốn người Thanh Dạ cảm động rơi nước mắt cám ơn Linh Diên.

Thậm chí Thanh Thần còn vội vã giải thích không cần trả lại số tiền này, lại bị Linh Diên không để ý tới.

Mấy người lại sửa sang trước khi xuất phát lần nữa.

Bởi vì có Linh Diên mang theo lương khô dự trữ, ngoại trừ lúc cho xe ngựa dừng lại giữa chừng để nghỉ ngơi, bọn họ đi đường liên tục ba ngày ba đêm.

Cuối cùng vì thể lực đến giới hạn, chọn một khu rừng lân cận qua đêm.
Khi đám Thanh Thần thu xếp cho ngựa ăn cỏ, Linh Diên nhìn sắc trời vẫn chưa tối hoàn toàn, cầm mấy cái vò đựng nước đứng dậy đi vào rừng.

Vệ Giới ngước mắt lên nhìn: “Sao vậy?”
“Ta đi xem thử có nguồn nước nào hay không, thuận tiện đi tìm chút đồ ăn.”
Mặc dù đoạn đường này đã mua đồ để tiếp tế, nhưng khó mà tìm được một chỗ như thế này, phải tìm chút món ăn dân dã mới là tuyệt vời.
Vệ Giới nghe xong lập tức đứng dậy, thân hình cao lớn khiến Linh Diên có một cỗ áp lực vô hình.

“Ta đi với ngươi.”
Thêm một người thêm một phần sức, Linh Diên không ngốc mà từ chối, lại không quên quay đầu phân phó với Thanh Dạ: “Đừng quên nhặt chút củi nha!”
Đôi mắt lạnh của Vệ Giới nhướng một cái: “Không cần giao phó họ cũng biết nên làm gì.”
Trên thực tế, chẳng cần họ phải tự đi săn, mấy tên này quen với mấy chuyện kia từ lâu rồi.

Nhưng lại nghĩ đi xóc nảy cả một đường, vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi nên hắn cũng muốn ra ngoài hít thở không khí nên mới đi theo nàng.
“Đúng nhỉ.

Ta quên các ngươi thường xuyên ra ngoài.”
Tuy khu rừng không lớn nhưng rất rậm rạp.

Nhất là bây giờ đã gần tháng tư, rừng cây chỉ toàn là màu xanh, là lúc tràn trề sức sống nhất.
Hai người đi không bao xa, quả nhiên nghe thấy tiếng nước chảy.

Linh Diên vui mừng, nói với Vệ Giới: “Ta đi bắt mấy con cá, thuận tiện lấy nước.


Ngươi đi bắt mấy con lợn rừng đi.

Khó lắm mới được nghỉ được, phải bổ sung năng lượng cho thật tốt mới được.”
Vệ Giới gật đầu, không nói gì đã xoay người vào rừng.
Linh Diên lập tức quay người đi tới bờ sông.

Đi được gần một, hai trăm mét thì phát hiện ra một dòng suối nhỏ đang uốn lượn dưới rừng cây.

Bởi vì thảm thực vật xung quanh tươi tốt, nên đứng từ vị trí lúc nãy của bọn họ mới không nhìn thấy gì.
Nước lúc này rất lạnh, vừa mới chạm vào Linh Diên đã hít sâu một hơi.

Có điều khi nàng nhìn xuống đáy của dòng suối xanh trong lại nhịn không được tán thán nói: “Thật sự là quà tặng của thiên nhiên, nước thật sạch sẽ!”
Theo bản năng vốc một ngụm để uống, lại bị chấn động cả người, lấy lại tinh thần.

“Ngọt quá.”
Nàng thuần thục rửa sạch hai vò nước, bốn hũ nước nhỏ một lượt rồi rót đầy nước suối vào.

Sau đó tìm một nhánh cây rắn chắc, dùng chủy thủ vót nhọn, vứt vớ, đi vào trong nước.
Nếu còn ở kiếp trước, nàng khó mà bắt được cá, nhưng bây giờ không giống.

Nàng đã có công lực, lại có một đầm nước cách đây không xa, trong đầm có rất nhiều cá.

Chưa được phút chốc, nàng đã nhẹ nhàng bắt được gần mười con cá nặng hai, ba cân.
Linh Diên mang cá đến bên bờ giết, rồi rửa sạch bằng nước suối, dùng nhánh cây xiên cá lên.

Vừa lúc thấy Vệ Giới mang theo hai con gà rừng, hai con thỏ rừng, thậm chí còn có một con rắn lớn tầm ba, bốn mét, nàng vui mừng ra mặt.
“Ngươi thu hoạch nhiều ra phết.

Ngay cả rắn cũng có thể bắt được.

Ôi trời, nếu chúng ta mang theo một cái nồi thì tốt biết bao, có thể ăn canh rắn rồi!”
Lúc ấy ở phiên chợ cũng bán mấy thứ ấy, đáng tiếc nàng không nghĩ tới chuyện này, ngược lại còn mua không ít gia vị.

Đáng tiếc, thịt rắn nướng không đời nào ngon bằng canh rắn được.

Vệ Giới liếc nhìn số cá bị xiên trên nhánh cây của Linh Diên, nhíu mày: “Ngươi thu hoạch cũng không ít đâu!”
Linh Diên hưng phấn nói, “Chúng ta trở về nhanh thôi, ta nướng thịt cho các ngươi.

Lúc ở phiên chợ ta đã mua gia vị rồi!”
Nói đến gia vị, mắt nàng vô thức nhìn thịt rắn trong tay Vệ Giới, thở dài nói: “Thật là, nếu ngươi chịu thương lượng với ta, ta cũng không đến mức không chuẩn bị được cái gì.

Nếu đi xa nhà, chuẩn bị đầy đủ mới không phải chịu tội.

Bỏ đi, nếu thấy cái trấn nữa thì mua vậy!”
Vốn câu này của Linh Diên chỉ là tiếc nuối vì không mang đủ dụng cụ nhưng Vệ Giới lại nghe rõ được ý oán trách, lúc này nói với nàng: “Sau này ra sẽ thương lượng với ngươi.”
Lời này làm Linh Diên ngạc nhiên nhìn lại.

Nàng nhìn chằm chằm hắn lúc lâu, gật đầu nhẹ “Như thế này là tốt nhất rồi.

Ta cũng không phải là người không thông tình đạt lý, ngươi không cần như thế.”
Không nghĩ tới Vệ Giới nghe vậy, chỉ xì một tiếng, “Vậy lần ở phủ Thượng Quan kia thì sao?”
Linh Diên đỏ mặt, nghĩ tới ngày đó nàng không tình nguyện, lại nhớ lại lời mình mới nói, không khỏi tức giận một trận: “Đó là lỗi của ta sao? Mấy ngày nay vốn đã rất nhiều chuyện, ta bực bội cũng là bình thường mà? Lại nói, Thượng Quan Tình Hi nào trúng độc, rõ ràng nàng ta… “
Vừa nói đến đây, Vệ Giới ở phía trước đột nhiên dừng chân, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, “Rõ ràng nàng ta làm sao?”
Linh Diên nghe xong, nhìn hắn nhiều thêm một cái: “Xem ra những ngày này ngươi vẫn không điều tra ra được.

Sao vậy? Vẫn đang đi tìm đại phu vì nàng ta? Ta thấy ngươi nên bớt bớt đi một chút.

Tuy nữ nhân kia đúng là trúng độc, thế nhưng độc kia, bản thân nàng ta có thể giải, không cần ngươi quan tâm.

Có sức thì nên suy nghĩ mục đích cuối cùng của nàng ta là gì đi!”
Linh Diên quẳng lại câu nói này liền rời đi, để lại Vệ Giới đứng ở trong rừng cây sum suê, ánh mắt đăm chiêu.
Không biết qua bao lâu, hắn mới xê dịch chân mình.
Lửa đã được nhóm lên, Linh Diên ra lệnh Thanh Thần xiên cá vào một nhánh cây, mắt thấy Vệ Giới quay lại thì nói với Thanh Dạ: “Mấy miếng thịt kia cầm đến bên suối rửa sạch đi.”
Linh Diên trở về xe ngựa lấy gia vị, Vệ Giới đột nhiên chặn nàng lại: “Ý của ngươi, Thượng Quan Tình Hi có y thuật bất phàm?”
Linh Diên ngoẹo đầu trầm ngâm trong chốc lát, “Không biết nói thế nào nữa, cũng có thể là người bên cạnh nàng chăng? Có điều nói đi thì nói lại, tình hình lúc đó, một cô nương chỉ cần gió thổi cái là ngã như nàng ta sao lại ra ngoài cứu ngươi? Ta cứ cảm thấy nữ nhân này không quá an toàn, chính ngươi nên cẩn thận một chút.”
Bây giờ bọn họ đều là châu chấu trên một sợi thừng, cần nhìn mọi thứ một cách toàn diện.

Mà nàng cũng không thể thò khủy tay ra ngoài được.