Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 258: 258: Giở Trò Lén Lút






Đám người này đã chặn xe ngựa, cho dù Vệ Giới muốn từ chối, chỉ sợ cũng không được, chỉ có thể theo Ngọc Ngân rời khỏi.
Chẳng qua trước khi vào thành, Ngọc Ngân lại âm thầm ra hiệu bằng tay, ám vệ canh chừng bốn phía xung quanh lập tức tản ra, tìm kiếm tung tích của Linh Diên dọc đường.
Đang yên đang lành Vệ Giới lại xuất hiện ở đây, hắn không che giấu tung tích của mình, Ngọc Ngân tất nhiên cũng không cần phải che giấu.
Trong lòng hai người đều biết rõ, chỉ có điều không nói ra mà thôi.

Nhưng với thân thủ của Linh Diên, Ngọc Ngân vẫn còn đang thử thăm dò.
Vốn hắn ta muốn nhân cơ hội này thăm dò một phen thật tốt, không ngờ rằng Vệ Giới này ngược lại khôn khéo, nửa đường vậy mà đã thay mận đổi đào.

Bây giờ đi đâu, chỉ sợ trong thời gian ngắn không tra ra được.
Ngọc Ngân lập tức có chút ảo não về sự sơ suất của mình, vốn cho rằng lần này Vệ Giới quang minh chính đại tới đây như vậy là muốn đối đầu trực diện với hắn ta, không ngờ rằng hắn lại bắt đầu âm thầm giở trò.
Ngọc vương phủ nằm trong khu vực xa hoa nhất kinh thành, so với Phượng vương phủ nghiêm túc trang nghiêm, Ngọc vương phủ lại xa hoa khí phái, cực kỳ phù hợp với tính tình khoe khoang của Ngọc Ngân.
“Lần trước bổn thái tử ở Phượng vương phủ của ngươi, lần này ngươi tới kinh thành, tất nhiên phải chiêu đãi ngươi thật tốt.

Bổn cung còn đặc biệt chọn Bồng Lai đảo tốt nhất trong phủ thái tử cho ngươi.

Thế nào, đủ thân thiết chưa?”
Ngọc Ngân đong đưa quạt ngọc của mình, vẻ mặt đắc ý chỉ vào Bồng Lai đảo mình vừa tu sửa: “Phượng vương phủ kia của ngươi có nơi tốt như hồ U Nguyệt còn che che giấu giấu không cho bổn thái tử xem.

Nhìn coi, Bồng Lai đảo của bổn thái tử có hơn hồ U Nguyệt của ngươi không?”
Dứt lời, hắn ta không quên nở nụ cười khinh khỉnh như tỏ vẻ ca không thèm chấp nhặt bộ dạng keo kiệt của ngươi, khiến Thanh Thần ở bên cạnh nhìn mà tức đau cả răng.
Để mặc hắn ta khoe khoang ba hoa chích chòe, Vệ Giới luôn giữ vẻ mặt vô cảm: “Làm phiền Ngọc thái tử nhọc lòng rồi, nhưng không cần phải tốt như vậy, tùy tiện tìm một chỗ là được.


Lần này bổn vương đến đây là để xử lý vài chuyện vặt vãnh, trên thực tế không cần kinh động đến ngươi.

Không ngờ rằng ngươi nhiệt tình như vậy, thật là xấu hổ.”
Vệ Giới ngoài miệng nói xấu hổ, trên mặt lại không chút thay đổi, thậm chí nói gần nói xa đều đầy ẩn ý “Ai kêu ngươi nhiều chuyện”.
Ngọc Ngân nghe vậy nhíu mày: “Nếu là chuyện vặt vãnh, cần gì Phượng vương điện hạ đích thân tới đây? Ngươi chỉ cần dặn dò một tiếng, nhất định bổn thái tử sẽ giải quyết ổn thỏa cho ngươi.

Nói tới thì từ khi chia tay ở Bất Dạ thành, đã hơn hai tháng rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”
Vệ Giới nhớ tới thương tích trên người hắn ta, sẵn tiện hỏi một câu, Ngọc Ngân xua tay: “Đã khỏi thì lâu rồi.

Nói tới thì lần này ta còn phải cảm tạ tiểu vương phi của ngươi, bổn cung còn muốn tự mình thỉnh giáo nàng mấy vấn đề, sao lại không thấy người chứ?”
“Ý tốt của Ngọc thái tử, bổn vương xin nhận, vả lại lễ dày mà Ngọc thái tử tặng ngày đại hôn cũng đã đủ trả hết món nợ nhân tình này rồi, vì vậy không cần khách sáo quá mức.

Nội tử tuổi còn nhỏ, cộng thêm đang là tân hôn, không thích hợp ngựa xe vất vả.”
Ngươi nói thật là đường hoàng, vậy người lúc trước gia nhìn thấy chẳng lẽ không phải là bóng dáng của nha đầu Linh Diên kia sao?
Vốn hắn ta tưởng rằng lần hai hai người có thể nói rõ ràng, không ngờ rằng Vệ Giới này vô cùng cẩn thận, ngược lại khiến hắn ta có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Ngọc Ngân cắn răng, lập tức đứng dậy: “Chắc hẳn Phượng vương đã mệt rồi, hôm nay ta sẽ không làm phiền nữa.

Có chuyện gì ngươi cứ việc dặn dò, cứ xem như là Phượng vương phủ của ngươi, không cần khách sáo.”
“Thế thì làm phiền Ngọc thái tử chiêu đãi.”
Sau khi khách sáo một phen, hai bên cuối cùng yên tĩnh lại.

Ngọc Ngân ra khỏi Bồng Lai đảo lập tức căn dặn Hắc Hồ và Hắc Báo: “Bổn cung vừa tấn công cứ điểm của hắn ở kinh thành, còn đả thương mấy người của hắn, lần này hắn đến đây nhất định là để giải độc cho mấy người kia, Linh Diên hiển nhiên bị đưa đi nửa đường.

Hai người các ngươi lập tức đi điều tra cho bổn cung, một khi có người muốn mua những dược liệu ta nói lúc trước, nhớ kỹ, đừng ra tay, theo dõi trước, sau đó bắt hết dư đảng cho bổn cung.”
“Vâng, thái tử điện hạ.” Bên này Hắc Hồ và Hắc Báo vừa rời khỏi, Ngọc Ngân lại kêu mấy người tới thấp giọng căn dặn vài câu, bấy giờ mới trở về Phần Tâm viên của mình.
Cùng lúc đó, Thanh Thần cũng đang thương lượng đối sách với Vệ Giới: “Xem ra Ngọc thái tử này muốn nhốt chúng ta ở phủ thái tử.

Gia, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Vệ Giới vẻ mặt bình tĩnh: “Đến đâu hay đến đó, giải độc còn cần một khoảng thời gian nữa, đợi bên kia ổn rồi, chúng ta đi cũng không muộn.”
Nhắc tới việc này, Thanh Thần không khỏi nhận ra muộn màng nói: “Phù, may mà vương gia có dự kiến trước, kêu Lưu Thương đón người đi trước một bước.

Nếu phu nhân vào kinh thật, chỉ sợ không dễ đưa người đi dưới mí mắt của Ngọc Ngân như vậy.”
Vệ Giới lại lơ đãng nói: “Xe đến trước núi ắt có đường, bất cứ chuyện gì cũng không có tuyệt đối, cho dù vào kinh, hắn ta cũng sẽ không làm gì nàng.”
Thanh Thần không hiểu ngước mắt: “Tại sao?”
Lông mày anh tuấn của Vệ Giới hơi nhúc nhích, nhẹ nhàng đặt một quân cờ lên bàn cờ: “Tên Ngọc Ngân này thâm sâu hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.

Ha ha, ngươi nói xem, là Mộ Liên Hoa lợi hại hơn, hay là Ngọc Ngân lợi hại hơn?”
Mộ Liên Hoa?
“Ngài đang nói tới các chủ Thiên Nhai Hải các, đệ tử chân truyền của Y Thánh Mai Viên sao?”
“Ừ.”
Thanh Thần bất giác nhớ tới quý công tử áo trắng dù ở thịnh hội bốn nước cũng khiêm tốn tới mức gần như không tồn tại, lập tức nhíu mày: “Tuy rằng Thiên Nhai Hải các này xuất thân nước Yến, nhưng khó bảo đảm Thiên Nhai Hải các có liên quan với Ngọc Ngân.


Thất ca, có phải huynh đã biết chuyện gì hay không?”
Đôi mắt đen tĩnh mịch khó dò của Vệ Giới đăm chiêu nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, sau khi lần lượt hạ hạ ba quân cờ, khóe môi nở nụ cười ý vị sâu xa: “Có liên quan hay không, không phải dựa vào suy đoán, mà là dựa vào… ở đây!”
Thanh Thần nhìn vị trí huyệt Thái Dương của Vệ Giới, mày càng nhíu sâu.
Thất ca huynh ấy, rốt cuộc có ý gì?
***
Trong một diễn biến khác, Linh Diên được Lưu Thương bí mật đón đi tất nhiên không phải đi theo đường bình thường mà là theo địa đạo tiến vào một thôn trang ở ngoại ô kinh thành.

Từ khi cứ điểm ở kinh thành bại lộ, bọn họ liền tạm thời dàn xếp những người còn lại ở đây.
Bởi vì người trúng độc đã sâu tận xương tủy, vì vậy Linh Diên vừa tới nơi, còn chưa uống một ngụm nước đã lập tức tiến vào phòng của người bệnh.
Sau khi nàng cẩn thận nhìn, nghe, hỏi, sờ, sắc mặt không tốt lắm.

Lưu Thương nhìn mà vẻ mặt hãi hùng khiếp vía: “Tố Quang hắn, còn cứu được không?”
Linh Diên sờ cằm, mặt mày than thở: “Nếu sớm hơn ba ngày, có lẽ ta nắm chắc được một nửa, nhưng bây giờ, độc đã xâm nhập phế phủ, chỉ sợ…”
Lưu Thương nghe xong, hốc mắt thoáng cái đỏ lên, liếc thiếu niên toàn thân đã nổi lấm tấm đen trên giường, nắm đấm bất giác siết chặt.
“Bất kể nắm chắc mấy phần, xin vương phi nương nương cố gắng chữa trị, cho dù chỉ có một tia hi vọng, bọn thuộc hạ cũng không muốn từ bỏ.

Hắn chỉ mới mười lăm tuổi, cuộc đời của hắn còn rất dài, hắn không nên dùng cách như vậy chấm dứt mạng sống của mình.

Trên người hắn vẫn còn rất nhiều sứ mệnh chưa hoàn thành, vương phi nương nương, tất cả nhờ người!”
Nói xong, hắn ta vậy mà “phịch” một tiếng quỳ xuống, lập tức dọa nàng nhảy dựng.
Cho đến khi Linh Diên lên xe mới biết quan hệ của Lưu Thương và Vệ Giới.

Mặc dù là quan hệ cấp trên và cấp dưới, nhưng vì đứa bé này, Vệ Giới có thể tự mình đưa nàng tới nước Yến, điều này đủ để chứng minh địa vị của người này trong lòng hắn.

Hắn ta tín nhiệm nàng như thế, sao nàng có thể phụ lòng bọn họ?
Linh Diên lập tức đỡ hắn ta lên: “Ngươi tuyệt đối đừng làm vậy, sao Linh Diên nhận nổi, mau đứng lên, mau đứng lên đi.

Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho hắn.

Nhưng trước đó, ta cũng cần các ngươi chuẩn bị cho ta vài thứ.”
Lưu Thương lập tức đứng dậy: “Xin ngài căn dặn, bất kể là thứ gì, bọn thuộc hạ cũng sẽ cố gắng hết sức chuẩn bị.”
“Ngươi đừng căng thẳng, ta cũng cần phân tích thử độc tố trước.

Các ngươi ra ngoài trước đi, cho ta chút thời gian.”
Sau khi Linh Diên đuổi hết người không có phận sự ra ngoài, nàng cầm cái bát sạch vừa yêu cầu lên, lấy một con dao phẫu thuật từ trong hòm thuốc, rạch cổ tay Tố Quang, hứng một bát máu, rồi nàng kêu Hắc Thuần ra, chia cho nó một nửa: “Ngươi nếm thử, xem xem có thành phần gì.”
Nàng thì lấy ra giấy thử và thuốc bột khác nhau, tiến hành thí nghiệm.

Hắc Thuần biết nàng muốn tiết kiệm thời gian, vốn nó muốn nói với nàng có lẽ có thể thử máu của nó, nhưng nghĩ tới hậu quả một khi mình lấy máu, nó im lặng.
Thôi, vẫn nên xem trước đây là độc gì rồi quyết định thế nào cũng không muộn.
Trong lúc hai người cúi đầu thử và phân tích độc, Băng Dực nhàm chán từ trong không gian nhảy ra, yên lặng gục xuống bàn, lẳng lặng nhìn hai người bận rộn.
Trong khoảng thời gian này, thoạt nhìn Linh Diên chẳng hề làm gì, trên thực tế nàng lại làm rất nhiều.
Bây giờ trong không gian Huyền Băng đã tràn ngập mùi thuốc, phàm là hạt giống dược liệu mà Linh gia trang có, nàng đều đòi lấy, sau đó gieo trồng trong không gian Huyền Băng.
Qua mấy tháng cũng coi như gặt hái được không ít.

So với bên ngoài, trong không gian dù dưới tình huống không có ánh mặt trời cũng vì đất đai và độ ẩm đặc biệt mà phát triển khỏe mạnh, thậm chí chất lượng còn cao hơn dược liệu sinh trưởng dưới ánh mặt trời một bậc.
Thời gian sinh trưởng của mỗi loại dược liệu ở ngoài cần nửa năm, trong không gian Huyền Băng tối đa chỉ cần một tháng, rút ngắn gấp sáu lần.
Về phần những dược liệu ngắn hạn hơn, có loại mất vài ngày là có thể thu hoạch được, điều này khiến cho Linh Diên vừa mừng vừa sợ.