Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 266-2




An Huệ dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Ly Diên: “Chủ tử, người tìm ở đâu ra thứ ngu xuẩn này vậy?”

“Vương gia nhà ngươi thưởng!”

Nếu không phải bởi vì Vệ Giới thì nàng sẽ không biết trên thế giới còn có người mặt dày vô sỉ như thế!

Thực lực của Tố Quang đã đạt tới võ sư cấp ba.

Mấy tháng này dù Linh Diên không tu luyện, nhưng theo đẳng cấp không gian của nàng cao lên, thực lực của nàng đã đột phá tới võ sư cấp ba. Nói cách khác, thực lực hai người là bằng nhau.

Đáng tiếc bây giờ trúng kịch độc, nội lực đã hoàn toàn biến mất.

Dưới tình huống bị độc trói buộc, hiển nhiên Tố Quang trở thành bên yếu thế. Khi Linh Diên ra lệnh, quyền cước của những thị vệ kia không hề lưu tình rơi trên người hắn. Mặc cho hắn nghẹn ngào như thế nào cũng không phát ra được từ thô tục.

Chờ khi Linh Diên hạ lệnh dừng trận quần ẩu này lại, khuôn mặt vốn đẹp đẽ tuấn dật của Tố Quang đã bị Linh Diên đánh đến ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.

Chờ An Ny lấy miếng vải bẩn khỏi miệng hắn, hắn bắt đầu “phì phì phì” nhổ bùn trong miệng ra. Thấy trong đất bùn còn lẫn cả máu độc xen đỏ thẫm, khuôn mặt tiểu tử này bắt đầu trở nên xanh đỏ. Lúc nhìn Linh Diên lần nữa, cái miệng độc rốt cuộc cũng không phát ra được một chữ.

Linh Diên nhìn biểu tình của hắn thì biết hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi chế nhạo nhíu mày: “Giờ thì tin rồi?”

Sắc mặt Tố Quang trầm xuống, tức giận trừng nàng: “Ngươi muốn như thế nào?”

“Ừm, tính thời gian, không đợi trời tối, chất độc trên người của ngươi sẽ tái phát. Đến lúc ấy, chậc chậc, ngươi lại phát ngôn bừa bãi trước mặt bổn vương phi cũng không muộn.”

Tố Quang lập tức hoàn hồn. Nghĩ đến lúc trước độc tái phát, lúc ngũ tạng lục phủ đau đến như ở sai chỗ, cơn lạnh lẽo không tự chủ bò xuống sau lưng.

“Vương gia đã giao ta cho ngươi, nếu như ta xảy ra chuyện, ngươi khó mà chối tội.”

Ý là, ngươi không thể bỏ mặc ta.

Nhớ Linh Diên nàng cũng được coi như kẻ lão làng chốn giang hồ. Lấy cái danh Quỷ y này mà vượt gió đi lên, ai gặp nàng không phải khách khí ba phần chứ? Dù cũng có kẻ ban đầu từng chất vấn thân phận của nàng, nhưng không có kẻ nào mặt dày giống như người trước mặt.

Một người như vậy, bị Vệ Giới quẳng cho, mặc dù Linh Diên chẳng vui vẻ gì nhận lấy nhưng Vệ Giới có nói một câu rất đúng, dù như thế nào đi nữa, tỷ tỷ của người này đã có ân với vương gia. Bọn họ quyết không thể làm người vong ân phụ nghĩa. Nếu như nàng cứu hắn ta, vậy thừa cơ này đuổi đi đôi tỷ đệ này cũng không phải không thể.

Nhưng giờ nàng lại không thể không lo lắng. Thả một đôi tỷ muội dụng ý khó dò này ra, sẽ có ảnh hưởng đến Phượng vương phủ họ không?

Bởi vì cái gọi là khó phòng tiểu nhân, chỉ nhìn sắc mặt của Tố Quang, cũng đủ tưởng tượng Hạ Vân Hà kia là mặt hàng gì.

Linh Diên sầu lo, phải xử lí mới thế nào có thể hạ thấp mức nguy hiểm xuống thấp nhất đây?

“Hừ, sao cái mặt của ngươi lại dày như thế? Vương gia đã đá ngươi đi, đương nhiên là chán ghét ngươi. Vương phi của chúng ta có lòng tốt thu ngươi, ngươi không mang ơn cũng thôi đi, còn dám mở miệng uy hiếp? Ngươi cho rằng ngươi là gì? Vương phi cứu hay không cứu do hứng thú của người. Dù ngươi có chết, vương gia ở bên kia cũng sẽ không làm gì hết. Đừng ảo tưởng mình quan trọng lắm. Loại như ngươi, chúng ta đã thấy nhiều, đúng là lũ vô dạng!”

Khi An Ny tức giận, không hề khách khí.

Bị An Ny trào phúng, Tố Quang cũng nổi giận: “Linh Diên, nếu ngươi dám không cứu ta, tiểu gia ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!”

Vừa nói ra, người ở đây đều sợ hãi. Ai nấy đều dùng ánh mắt không ngờ nổi nhìn Tố Quang, nghĩ thầm đánh vào chỗ nào của tên tiểu tử này rồi? Trí thông minh này đúng là khiến người khác phải thương hại.

Thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn, Tố Quang kiêu căng hất cằm: “Độc trên người ta là vì bán mạng cho vương gia, tỷ tỷ của ta bị thuốc quấn thân cũng là vì vương gia. Hai tỷ đệ chúng ta có ngày hôm nay, tất cả đều là vì vương gia. Cho nên, Phượng vương phủ các ngươi không thể bỏ mặc. Nếu không, chúng ta có chết, cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!”

Không thể không nói, đầu óc của tiểu tử này vẫn dùng được vào thời khắc mấu chốt. Nhìn đi, hai ba câu đã nói ra trọng điểm?

Đã sắp chết còn làm dáng vẻ này, dù mấy người An Ny nhìn thôi, trong lòng các nàng đều rất tức giận, nhưng cũng không thể không nhìn Linh Diên. Bởi vì tiểu tử này không phải không có đạo lý. Nếu bọn họ mặc kệ hắn ta, thật đúng là có hại cho thanh danh của vương gia trong tương lai.

Mặc dù Vệ Giới không thèm để ý đến chuyện này, nhưng Linh Diên đã đụng đến thì sẽ không thể bỏ mặc.

Chỉ là, bị tiểu tử này uy hiếp như vậy, nàng tương đối không vui.

Quỷ y không thoải mái, vậy thì có nghĩa, bệnh nhân phải xui xẻo.

Linh Diên giơ tay lên, An Nhiên thấy thế, mắt chớp chớp định nói gì đó lại bị An Huệ nhìn. An Nhiên lập tức hiểu rõ, lúc này ngón tay nhẹ nhàng tách một cái, dây thừng trên người Tố Quang trong nháy mắt đã đứt.

Tố Quang được tự do, lập tức đứng dậy, vẻ mặt xem thường nhìn Linh Diên.

“Làm thế này từ sớm thì tốt hơn? Còn bắt tiểu gia ta lãng phí nhiều nước bọt như vậy dạy ngươi đạo lý làm người, hừ!”

Dứt lời cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Bởi vì hắn đã nghe được tiếng của tỷ tỷ mình ở bên ngoài truyền tới. Hắn cảm thấy mắt của mình đã bị nữ nhân này làm ô nhiễm nghiêm trọng, cần nhìn tỷ tỷ nhà mình mới rửa sạch được nên cũng không quay đầu đã rời đi.

Hoàn toàn không để ý đến Phượng vương phi Linh Diên đây.

Đám nô bộc đều nhìn thấy hết, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ phức tạp. Thậm chí có người còn có hơi không vừa ý nhìn Linh Diên, dường như đồng ý với Tố Quang. Nữ nhân này, thật sự một chút cũng không xứng là Phượng vương phi. Cứ như vậy, sao có thể gánh được thân phận Phượng vương phi vô cùng tôn quý chứ?

Nghĩ kỹ lại, vị Phượng vương phi này của họ có vẻ như mới… mười một tuổi?

Một nha đầu mười một tuổi làm sao có thể chống đỡ nửa bầu trời của Phượng vương phủ, vương gia nhà bọn họ không bị hồ đồ chứ?

Có nghĩ thì nghĩ nhưng không ai dám nói ra nửa chữ.

Trước khi Phượng vương phi vào phủ, có Lam Dục – Lam quản gia quản sự vụ trong phủ, ngoại trừ vài cương vị đặc biệt cần nha hoàn và ma ma ra, nơi khác đều không có một nữ nhân nào. Nhìn cả vương phủ, đều là một đám nam tử hán. Chính là bởi vì ít nữ nhân nên ít bát quá, ít tâm nhãn. Lam Dục lại xuất thân từ quân doanh, xử lý rất nghiêm, qua nhiều năm như vậy, Phượng vương phủ mới có thể sóng êm gió lặng như thế, chưa từng có sơ suất lớn nào xảy ra.

Nhưng hôm nay vương phi vào phủ, nữ nhân ở đây không thể không giống như trước chưa có đến mười người được. Bây giờ chỉ riêng viện tử của vương phi đã có tới hai mươi người. Rồi còn tính đến vì nhu cầu của vương phi, ở phòng bếp và mấy nơi đặc biệt đều có nha hoàn.

Nữ nhân càng nhiều, phiền phức cũng theo đó đến. Nhìn bây giờ việc ồn ào đến thế này, đường đường là Phượng vương phi lại bị một tên nam nhân ở bên ngoài vả vào mặt đến như thế. Thật sự là, thật sự là quá mất mặt!

Đối với ánh mắt người bên ngoài, Linh Diên cũng không thèm để ý, ngược lại bình chân như vại ngồi xuống, tiếp tục uống trà ăn điểm tâm, giống như vừa mới nãy không có xảy ra bất cứ chuyện gì.

Mấy người An Huệ đều là từ Phượng Trì sơn trang đến, đương nhiên đã được chứng kiến bản lĩnh của đại tiểu thư. Thấy Linh Diên như vậy cũng yên tĩnh lại, chờ một bên.

Lại nói Hạ Vân Hà, sau khi vồ hụt ở Hiên Viên các liền lập tức chạy đến Đào Nhiên Cư. Không ngờ người ở đây lại chặn nàng ta lại. Chuyện này làm nàng ta lo lắng không ít. Nhất là nàng còn nghe nói đệ đệ nhà mình trúng độc, khuôn mặt nhỏ vội đến trắng bệch, dùng hết lời ngon ngọt nhưng thị vệ vẫn không cho vào, làm nàng ta vội đến nước mắt đều đã rớt xuống.

Mắt thấy mỹ nhân rơi lệ, dù là đám hán tử tâm địa lại cứng rắn cẩu thả cũng không khỏi mềm nhũn. Nhưng lệnh của vương phi còn đó, bọn họ dù có gan lớn bằng trời cũng không thể để nàng ta vào, huống chi, Tố Quang cũng thật lớn gan. Cả vương phi cũng dám nhục mạ, sẽ có kết cục thế nào, chính là bọn họ cũng không biết.

Ai nấy chỉ có thể cứng ngắc không để ý tới Hạ Vân Hà, mặc cho nàng ta khóc sướt mướt trước Đào Nhiên Cư.

Không ngờ là chưa đến hai khắc đồng hồ, thiếu niên tên Tố Quang kia lại tự mình chạy ra, mặc dù mặt mũi bị đánh bầm dập, nhìn không ra dáng vẻ vốn có. Hắn vừa chạy ra ngoài đã nhào vào trong ngực Hạ Vân Hà kêu lớn “tỷ tỷ” thì rõ ràng đây chính là Tố Quang bị áp giải vào lúc nãy

Làm sao mới thế đã ra rồi?

Ôm lấy đệ đệ đã không thấy nhiều năm, Hạ Vân Hà khóc càng thêm thương tâm. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn ta, lòng nàng ta sắp nát đến nơi.

Hai tỷ đệ đi cách Đào Nhiên Cư khá xa, ở hoa viên nhỏ gần đó ngồi xuống. Hạ Vân Hà vuốt ve khuôn mặt đệ đệ nhà mình, nước mắt như hạt châu bị đứt rơi xuống cuồn cuộn.

“Sao vương phi có thể hung ác như thế. Trên người đệ còn có độc, sao nàng ta có thể đánh đệ như thế. Hu hu, đệ đệ đáng thương của ta, có đau không?”

“Đau, đau chết được. Nữ nhân kia quá xấu, xấu cả bên trong. Tỷ tỷ, sau này tỷ cách xa nàng ta một chút, bề ngoài xấu như vậy, tâm còn ác như thế. Nữ nhân đó, có bộ dáng như vậy là đáng đời. Không biết vương gia có bị thiếu gân nào không mà lại đi cưới nàng ta. Quả thực là quá thất bại.”

Sắc mặt Hạ Vân Hà vụt cái thay đổi, một tay bịt miệng đệ đệ của mình: “Quang Quang, lời này sao đệ dám nói ra? Dù thế nào đi nữa thì nàng ta cũng là vương phi, không đến lượt đệ xen vào. Nếu bị người khác nghe được, hai tỷ đệ chúng ta…”

Không ngờ nàng ta chưa nói xong, Tố Quang đã lấy tay nàng ta ra: “Quang Quang gì chứ. Tỷ tỷ, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi đệ là Quang Quang, gọi là Tố Quang, Tố Quang có được không? Quang Quang khó nghe muốn chết. Còn có, tỷ sợ gì chứ? Tỷ còn cứu được vương gia, vương phi nàng ta tính là gì? Ở trước mặt nàng ta, đệ còn dám nói như vậy chứ nói gì sau lưng? Đệ mắng nàng ta thì thế nào? Cũng không xem thử đức hạnh của mình là gì, thế mà còn dám xưng mình là Phượng vương phi? Đúng là không có thể diện!”

Hạ Vân Hà trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn đệ đệ của mình, “Đệ, đệ dám nói thế trước mặt nàng ấy? Trời ạ, Quang Quang, đệ không sợ nàng ấy xử lý đệ sao? Nói như vậy, vết thương trên người đệ vì thế mà có?”

Tố Quang không nhịn được trừng tỷ tỷ nhà mình, “Đã nói bao nhiêu lần rồi sao không sửa được chứ? Còn Quang Quang nữa?”

“Được được được, Tố Quang, Tố Quang, được chưa? Thật là, không phải chỉ là cái tên thôi sao, trước kia cũng không thấy đệ phản ứng như thế lớn vậy!”

Thấy trên khuôn mặt ôn hòa của Hạ Vân Hà dần hiện sự thương tâm, Tố Quang vội vàng an ủi tỷ tỷ làm bằng nước của hắn ta: “Trước kia là trước kia. Trước kia còn nhỏ không hiểu, hiện tại đệ cảm thấy không dễ nghe. Tỷ tỷ, không nhắc đến chuyện này nữa. Tỷ sao rồi? Thời gian dài như vậy không gặp, sao tỷ vẫn là dáng vẻ yếu đuối như này? Chẳng lẽ vương gia không cho tỷ ăn?”

Hạ Vân Hà oán trách trừng Tố Quang một chút: “Nói hươu nói vượn gì đấy, sao vương gia để tỷ đói được? Ta ở vương phủ rất tốt, chỉ nhàm chán thôi. Lần này tốt rồi, đệ đã đến, có thể ở bên cạnh tỷ không? A, đúng rồi, tỷ nghe nói đệ trúng độc, là thật sao?”

Nói xong muốn lật quần áo Tố Quang lên nhưng bị Tố Quang nắm chặt vạt áo trước ngăn cản: “Tỷ tỷ, tỷ nên nhớ ta đang làm gì. Bị thương, trúng độc cũng thường xảy ra, có cái gì ngạc nhiên. Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi. Ngược lại là tỷ, vẫn gầy như thế. Vậy không được rồi, tỷ phải bồi bổ thật tốt. Gầy quá tương lai sao gả cho vương gia được?”

Hạ Vân Hà nghe vậy, lập tức sợ hãi như chim cút, một tay bịt miệng Tố Quang, lông mày dựng lên tức giận trừng hắn.

“Đồ hài tử ngốc nhà đệ, lại nói hươu nói vượn gì nữa. Cái gì gả cho vương gia. Đệ cũng không nhìn thử thân phận của tỷ xem? Có thể ở đây đã là vương gia khai ân, tỷ nào dám có suy nghĩ không thiết thực kia. Tố Quang, lời như này, sau này không cho phép nói bậy, nghe rõ ràng chưa?”

Tố Quang không vui kéo tay Hạ Vân Hà: “Tỷ tỷ, sao tỷ vẫn nhát gan sợ phiền phức như thế? Cái gì gọi là nói bậy, không thực tế? Tỷ nghĩ xem mình đã ở vương phủ bao nhiêu năm rồi. Một nữ tử là tỷ chưa lập gia đình ở trong vương phủ, chẳng lẽ vương gia không nên cho tỷ một thân phận sao? Đây là tỷ nên có. Nếu như không vì ngài ấy, sao tỷ lại thành như bây giờ?”

Hạ Vân Hà ngẩn người, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng, “Tố Quang, đây không phải lời chúng ta muốn nói là được. Chuyện sẽ thành ra thế nào, vương gia ngài ấy là dạng người gì, chẳng lẽ đệ lại không biết? Lại nói, hiện tại ngài ấy vừa mới thành thân sao lại nạp thêm nữa chứ? Quanh năm suốt tháng tỷ có thể thấy ngài ấy một lần đã hài lòng rồi. Những chuyện khác, tỷ nghĩ cũng không dám nghĩ.”

“Cái gì gọi là không dám nghĩ? Tỷ tỷ, tỷ đã đến tuổi cập kê, có thể lập gia đình. Nếu cứ lãng phí thời gian như vậy thì sẽ thành lão cô nương mất. Cái gì gọi là một năm gặp ngài ấy một lần đã thỏa mãn? Với vẻ này của tỷ tỷ, gả cho ngài ấy cũng là không trèo cao. Ngài ấy cũng không xem thử nữ nhân của mình là loại hàng gì, cũng dám lấy nàng ta ra so với tỷ tỷ. Tỷ tỷ của ta dù không làm Chính vương phi thì cũng dư sức làm một Trắc phi! Nếu tỷ không nói, đệ sẽ đi. Đệ cũng không tin, đường đường là Phượng vương điện hạ lại báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như vậy.”

Mắt thấy Tố Quang thật sự muốn đi nói chuyện, Hạ Vân Hà hốt hoảng giữ chặt cánh tay của hắn ta, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn ta chằm chằm: “Tố Quang, đệ vẫn là đệ đệ Tố Quang của tỷ chứ? Sao đệ lại biến thành thế này? Tố Quang, đệ đừng quên thân phận của chúng ta. Chúng ta là nô bộc. Kể như năm đó có lúc vô tình cứu được vương gia, nhưng những năm này tỷ ở trong vương phủ, có ăn có uống, đệ lại được vương gia dốc lòng bồi dưỡng. Ân tình dù lớn, ngài ấy cũng đã sớm trả xong rồi. Là lòng tham của tỷ không đủ, ở lại đây chỉ vì có thể nhìn thấy ngài ấy nhiều một chút. Thế nhưng ngoại trừ những thứ này, tỷ thật sự không dám suy nghĩ quá nhiều, sợ mình hi vọng xa vời quá nhiều, cuối cùng thất vọng càng lớn. Nhưng còn đệ? Sao đệ có thể tự đại cuồng vọng như thế. Lúc nào cũng nhắc đến gì mà ân nhân cứu mạng? Trước đó tỷ dạy đệ thế nào? Nếu thái độ đệ không thể đoan chính thì làm sao sống tốt được?”

Hạ Vân Hà không ngờ đệ đệ của mình trở nên kiêu căng như vậy. Vui sướng lúc mới gặp lại lập tức bị suy nghĩ này cuốn sạch không còn một mảnh, khuôn mặt vì lo lắng càng trắng bệch như quỷ.

“Đệ vừa mới, vừa mới thật sự nói chuyện như vậy với vương phi?”

“Vương phi gì chứ? Nàng ta xứng sao?”

Trái tim của Hạ Vân Hà từng chút từng chút chìm xuống dưới, ánh mắt nhìn về Tố Quang tràn đầy thất vọng: “Sao đệ lại như vậy? Sao đệ lại biến thành như thế này? Tố Quang, đệ thay đổi rồi, đến mức cả tỷ cũng không nhận ra. Đệ như giờ mà có thể sống đến hiện tại, quả thực chính là kỳ tích, kỳ tích!”

Nàng đã rõ vì sao vương gia lại ném hắn ta cho Linh Diên. Tính cách thế này, sao có thể tiếp tục đợi trong vương phủ chứ?

“Hơn nữa, đệ nói thật cho tỷ, sao đệ lại bị trúng độc?”

Tố Quang nhướng mày, thần sắc kiêu căng, tức giận: “Còn có thể vì sao chứ? Vì trong quá trình chấp hành nhiệm vụ trúng độc chứ sao!”

Thấy hắn ta không nói thật, Hạ Vân Hà cũng không tiếp tục đi truy hỏi nữa. Nàng ta nhìn đệ đệ của mình, đau lòng dần dần chuyển thành mất mát.

Tố Quang bị vương gia đưa về như vậy, tương lai, sợ là không còn ngày nổi danh.

Điểm này, nàng ta không oán. Ngay cả nàng ta cũng có thể nhìn ra được, tiểu tử này đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì nữa. Thậm chí còn có thể mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết. Huống chi Vệ Giới từ trước đến nay dùng người rất nghiêm cẩn.

Nàng ta chỉ không cam tâm. Ngẫm lại, mình chờ mong nhiều năm cuối cùng lại hóa thành một giấc mộng, Hạ Vân Hà cười tự giễu.

“Tỷ tỷ, tỷ cười gì thế?”

Hạ Vân Hà nhìn đệ đệ mình mong nhớ ngày đêm, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Tố Quang, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”

Tố Quang bị lời nói đột ngột của Hạ Vân Hà làm cho ngạc nhiên suýt nữa ngã: “Tỷ tỷ, tỷ nói bậy gì thế? Đang yên ổn tại sao muốn rời đi?”

Hạ Vân Hà nhìn dáng vẻ không biết sợ của hắn ta, khuôn mặt trong nháy mắt u ám: “Đệ cảm thấy chúng ta còn lý do gì chờ ở đây nữa?”

“Sao lại không có. Chỉ bằng việc tỷ tỷ cứu được hắn ta một mạng, bằng vào ta bán mạng vì hắn ta nhiều năm như vậy, còn chưa đủ à?”

“Ha ha, lại là cái này. Tố Quang à Tố Quang, cuối cùng tỷ cũng hiểu vì sao đệ lại biến thành thế này. Những năm gần đây, chắc chắn đệ thường xuyên treo cái danh ân nhân cứu mạng bên miệng, có đúng không?”

Tố Quang hừ lạnh một tiếng, không quan tâm: “Chẳng lẽ không phải sự thật sao?”

Hạ Vân Hà nghe vậy, giọng nói run rẩy: “Cho nên, người xung quanh mới nhường cho đệ, nâng đỡ đệ. Lòng hư vinh của đệ lớn dần, không ai bì nổi, không coi ai ra gì, có phải như vậy không?”

“Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy? Bọn họ vốn nên đối xử với chúng ta như vậy, chẳng lẽ không đúng sao? Tỷ nhìn ta, vì sao lại biến thành thế này, chẳng lẽ không phải bởi vì bán mạng cho hắn? Trên người ta có bao nhiêu ấn ký bị thương trong quá trình làm nhiệm vụ chứ? Chẳng lẽ tất cả thứ đều là chúng ta nên chịu đựng?”

Hạ Vân Hà nghe đệ đệ nhà mình cãi chày cãi cối, cảm thấy huyệt thái dương giật mạnh. Nàng trừng mắt nhìn hắn, con ngươi cũng muốn lồi ra tới.

“Bốp” một tiếng, Hạ Vân Hà rốt cục nhịn không nổi nữa, một tay tát lên mặt hắn: “Làm càn. Những lời này mà đệ cũng dám nói sao? Đệ quá ngu xuẩn, ngu xuẩn! Cái gì gọi là vì vương gia mà bán mạng? Đệ đang bán mạng vì chính mình. Đệ có biết hay không?”

“Vương gia cho đệ cơ hội, để đệ có cơ thể vươn lên! Nhưng đệ làm cái gì? Đệ đang dựa hơi làm càn. Làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, khó trách đến bây giờ đệ còn chẳng làm nên trò trống gì, khó trách hiện tại đệ kiêu căng như thế. Đệ đúng là, đúng là chết không có gì đáng tiếc!”

Tố Quang thình lình bị tát một cái, đôi mắt phượng trừng lớn như cái cái đấu. Hắn ta che mặt, không thể tưởng tượng nổi nhìn tỷ tỷ của mình.

“Tỷ tỷ, tỷ đánh ta? Ta là đệ đệ duy nhất của tỷ, thế mà tỷ lại đánh ta?”

Hạ Vân Hà tức giận run người: “Ta đánh đệ? Ta hận không thể bóp chết đệ. Tố Quang, đệ làm ta quá thất vọng, đệ làm ta quá thất vọng!”

Tố Quang buồn bực nhìn tỷ tỷ mình lom lom, vừa muốn lên tiếng phản bác, lại nghe Hạ Vân Hà hạ thấp mắt, trầm lặng: “Ha ha, nếu như sớm biết có kết quả như vậy, năm đó ta sẽ không nhận vơ công của người khác, mang theo đệ tiến vào Phượng vương phủ này.”

“Tỷ tỷ, tỷ có ý gì?”

“Có ý gì? Ha ha, ngươi nói có ý gì? Chẳng lẽ đệ thật sự tin rằng tám năm trước tỷ mới chỉ hơn bảy tuổi có năng lực cứu được vương gia bị trọng thương sao?”

“Vì sao không có khả năng? Tỷ tỷ, y thuật của tỷ là theo cha học…”

“Sao không nói tiếp đi? Hử? Sao không nói tiếp? Ta đi theo cha học thì sao? Thực lực cha là gì? Ta bảy tuổi có thực lực ra sao? Cha là một đại phu vân du bốn phương có thể dạy cho ta cái gì? Khi chúng ta cứu vương gia, trên người ngài ấy đã được người ta băng bó, độc trên người cũng đã giải. Nếu nói đến công lao, nhiều nhất chúng ta cũng chỉ đưa ngài ấy từ trong đống người chết về nhà của chúng ta. Trừ chuyện đó ra, không còn gì cả.”

Có lẽ là ánh mắt đùa cợt của Hạ Vân Hà khiến Tố Quang bị kích thích. Dáng vẻ vênh váo tự đắc của hắn ta như bị dội một chậu nước lạnh, dập tắt trong chốc lát.