Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 404: Công Tử Diễn chính là Hoa Nhan?




Vệ Giới mở mắt ra, lười biếng liếc hắn một cái, “Ngươi đang nói bổn vương hả?”

Ngọc Ngân lập tức mở miệng phản bác, “Trẫm rảnh rỗi quá à mà đi nói ngươi? Nói cái cọng lông ấy!”

Dứt lời, Ngọc Ngân tỏ vẻ đề phòng nhìn xung quanh, tối đen như mực, một cơn gió lạnh chợt thổi qua.

“Hít… sao buổi tối ở đây lại âm trầm khủng bố như vậy?”

Thật là, tên này chọn chỗ nào không được, thế mà lại chọn một nơi u ám kỳ quái thế này?

Ngọc Ngân do dự trong chốc lát, chần chừ buông mắt nhìn Vệ Giới đang trầm mặc yên lặng.

“Này, nơi này rộng như vậy, chúng ta có cần chuyển sang chỗ khác hay không?”

Hắn ta theo bản năng xoa cánh tay đã nổi da gà của mình.

“Nơi này vừa âm u vừa lạnh, thật sự không thích hợp để ngủ. Ta đã đói bụng một ngày một đêm rồi, chúng ta có thể tìm một chỗ bình thường hay không?”

Vệ Giới không ngẩng đầu lên, khẽ dựa vào thân cây sau lưng: “Ta cảm thấy rất tốt, ngươi muốn đổi chỗ thì cứ việc!”

Khóe miệng Ngọc Ngân giật giật, “Một mình ngươi ở đây có gì thú vị? Chẳng lẽ ngươi không đói hả? Trong rừng hắc ám này vô cùng bất thường, đừng quên mấy năm trước chúng ta bị giày vò ở đây thế nào.”

Đôi mắt đang định nhắm lại của Vệ Giới chợt mở ra, dưới ánh mắt sáng ngời, cho là hắn đã nghĩ thông của Ngọc Ngân, ánh mắt người nào đó lại sắc bén, giọng điệu lạnh như băng nhìn về phía Ngọc Ngân: “Ngươi thừa biết đó là Linh Diên, tại sao phải đối đầu với ta?”

Lời này không hề ngập ngừng, nói là quả quyết cũng không quá đáng chút nào.

Đặc biệt sau khi Vệ Giới nói xong câu này, Ngọc Ngân còn cực kỳ phối hợp nhướng mày với hắn: “Ồ, thì ra ngươi đã phát hiện à!”

Đồng tử âm u của Vệ Giới thâm trầm dõi theo hắn ta, nhìn chọc chọc tới khi cả người hắn ta sợ hãi, cổ co lại, bất giác dựa sát vào thân cây.

Sau đó Ngọc Ngân ngẩng đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn về phía bầu trời đêm rải rác những vì sao: “Ngươi tưởng ta muốn hả, nếu ta không làm vậy, Hoa Nhan nhà ta có thể xuất hiện sao?”

“Ngươi chắc chắn Hoa Nhan ở chung với Linh Diên như vậy ư?”

Lời nói của Vệ Giới không khỏi rước lấy một trận cười khẽ của Ngọc Ngân, “Tất nhiên rồi, hơn nữa ta đã có mục tiêu. Chỉ có điều bây giờ nàng vẫn chưa lộ sơ hở mà thôi.”

“Sao ngươi lại khẳng định như vậy?”

“Còn phải hỏi ư? Hôm đó lúc tang thi vây thành, một con ngân long từ trên trời đáp xuống, đánh ra bốn cái động không đáy xung quanh thành trì của chúng ta. Nếu không có sự trợ giúp của những hang động đó, làm sao chúng ta có thể diệt trừ tất cả tang thi trong thời gian ngắn như vậy được?”

Lời Ngọc Ngân nói khiến Vệ Giới híp chặt mắt trong chốc lát, bấy giờ hắn mới nhớ hình như hôm ấy ngân long của Linh Diên thật sự biến mất một thời gian ngắn.

Nhưng cho dù là vậy, hình như còn có chỗ nào đó không rõ, “Ý ngươi là, hoàng hậu của ngươi và vương phi của ta… giống nhau như đúc?”

Đuôi mắt của Ngọc Ngân khẽ cong, cười ẩn ý sâu xa, “Chúc mừng ngươi, đến bây giờ mới kịp phản ứng.”

Hàng mày anh tuấn của Vệ Giới hơi nhíu lại, sau đó hắn ngơ ngác quay đầu, “Nhưng Linh Diên là Linh Diên, không phải Hoa Nhan của ngươi, ngươi đang giở trò gì?”

Vốn Ngọc Ngân tưởng rằng cuối cùng tên Vệ Giới này cũng thông suốt, không ngờ rằng hắn vẫn chưa kịp phản ứng, Ngọc Ngân không khỏi nhìn hắn như thằng ngốc, “Uổng cho ngươi còn là Chiến vương dũng mãnh thiên hạ, kết quả trên phương diện tình cảm đúng là một tờ giấy trắng.”

Ngọc Ngân thấy Vệ Giới thay đổi tư thế, vẻ mặt nghiêm túc thì không khỏi hừ lạnh, “Muốn biết ngươi bị mê hoặc ở chỗ nào không?”

Vệ Giới mặt không thay đổi rũ mắt, ôm quyền với hắn ta: “Xin chỉ giáo.”

“Chỉ giáo ngược lại chưa nói tới, chẳng lẽ chúng ta có thể chuyển sang nơi khác được không? Ở lại đây cả người ta thật sự khó chịu, xui xẻo một cái còn có thể khiến dạ dày khó chịu, chẳng lẽ ngươi muốn ở chung với chất thải của ta?”

Ánh mắt Vệ Giới phát lạnh, Ngọc Ngân đã cực kỳ thức thời giơ tay đứng lên: “Được rồi được rồi, ta không làm ngươi buồn nôn nữa được chưa? Đổi sang chỗ khác có được không huynh đệ?”



Cuối cùng sau khi Ngọc Ngân nói tới nước bọt văng tung tóe thuyết phục, cuối cùng cũng Vệ Giới cũng được thuyết phục tới chỗ ngọn núi mà năm đó Bạch Tra tạm thời dời đến.

So với rừng hắc ám, ngọn núi vô danh này thật sự tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là đứng ở chỗ cao còn có thể nhìn thấy tình hình xung quanh Bất Dạ thành.

Cuối cùng Vệ Giới miễn cưỡng ngừng lại, mà Ngọc Ngân thì vô cùng hưng phấn móc các loại thức ăn và nước uống từ trong nhẫn trữ vật của mình ra. Càng thêm bất ngờ là hắn ta còn chuẩn bị một cái lều vải.

Sau khi dựng lều xong, cho dù là Vệ Giới cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc:”Thứ này ngươi kiếm ở đây ra?”

“Đương nhiên là mua được trong Bất Dạ thành lần trước. Xem đi, có tác dụng rồi đúng không? Ta còn mang theo chăn bông, cho dù buổi tối ngủ cũng không bị lạnh. Còn số thức ăn nước uống này đều lấy từ trong cung, không ngờ rằng thật sự có đất dụng võ.”



Nghe Ngọc Ngân ở bên cạnh lải nhải, ban đầu Vệ Giới còn có tâm trạng nghe, nhưng dần dần hắn không nghe nổi nữa.

“Ngươi nói xong chưa? Mau nói chuyện chính đi.”

Ngọc Ngân vừa gặm gà quay vừa trợn mắt với hắn một cái, “Ngươi đúng là đồ nhàm chán. Nói cái này ngươi đừng khó chịu, ta hỏi ngươi, ngươi nhận ra vương phi nhà mình thế nào?”

Ánh mắt Vệ Giới lạnh lẽo, “Nữ nhân của mình sao có thể không nhận ra? Nếu không phải lúc trước phát hiện ngươi giả bộ quá đáng, bổn vương thật sự đã cho rằng ngươi là đồ ngu!”

Ngọc Ngân hừ một tiếng, không để ý tới hắn, tiếp tục chép cái miệng dính mỡ nói: “Vậy là đúng rồi, ngươi có phương pháp của mình, ta tự nhiên cũng có bí quyết của ta. Nhưng có một điểm nhất định ngươi không bằng ta!”

Vệ Giới nhìn Ngọc Ngân chỉ lo ăn, lại khiến hắn thèm thuồng, thậm chí còn như sợ người khác không biết hắn ta ăn cái gì, âm thanh kia hận không thể thu hút động vật trong vòng mấy dặm tới đây.

Càng khiến người ta căm tức là, hắn ta vậy mà cũng không thèm hỏi hắn một câu, cuối cùng có biết phép tắc hay không?

Ngọc Ngân có một đôi mắt hoa đào cực đẹp, đôi mắt này vào buổi tối đặc biệt sáng ngời. Hắn ta ăn vui sướng như thế, người nào đó tự nhiên mặt mày hậm hực. Ngọc Ngân chọc hắn thèm đủ rồi thì ngừng lại đúng lúc.

Sau khi mặt mày hắn ta nghiêm túc trở lại thì lấy ra một con gà quay từ trong nhẫn, ném cho Vệ Giới, “Mấy năm qua ta luôn điều tra tung tích Hoa Nhan, không dễ dàng gì tìm được hành động của vương phi nhà ngươi. Nhưng ta tra tới tra lui cũng chỉ tra được Công Tử Diễn, ngươi có biết là vì sao không?”

Trong lòng Vệ Giới rùng mình, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Vì sao?”

Ngọc Ngân cười ha ha, “Vốn dĩ ta cũng không biết, sống chết không nghĩ ra là vì sao. Nhưng  lúc ta đi theo ngươi tới Bất Dạ thành, nhìn thấy Công Tử Diễn từ trên trời giáng xuống, tọa kỹ nàng cưỡi, cuối cùng cũng biết là vì sao rồi.”

Vệ Giới khẽ nhíu mày, lúc ấy tất cả sự chú ý của hắn đều dồn vào Linh Diên, tất nhiên không chú ý đến những chuyện khác. Vì vậy lúc Ngọc Ngân nói thế, đầu có của hắn vẫn trống rỗng.

Ngọc Ngân nheo mắt lại, giọng nói trong trẻo nhàn nhạt có vẻ cực kỳ rõ ràng trong núi rừng yên tĩnh.

“Đó là vì Công Tử Diễn chính là Hoa Nhan, Hoa Nhan chính là Công Tử Diễn. Đồng thời cũng có nghĩa là, gương mặt dưới mặt nạ của Công Tử Diễn giống hệt mặt của vương phi nhà ngươi, rất có thể hai người bọn họ là song sinh.”

Lời nói mạnh mẽ của Ngọc Ngân khiến sắc mặt Vệ Giới chợt thay đổi, hắn thoắt cái đứng dậy, “Ngươi, ngươi nói gì? Công Tử Diễn, là, là nữ?”

Trong mắt Ngọc Ngân là chế giễu như có như không, “Đúng, nàng là nữ, nên, ngươi đánh một nữ oa oa, một nữ oa oa lớn bằng vương phi nhà ngươi cả buổi. Tuy rằng ngươi thắng người ta, nhưng ngươi cản bản không có chút cảm giác ưu việt nào. Nàng chỉ mới mười lăm tuổi đã là mặc giai chín sao, thực lực như vậy nghịch thiên nhường nào? Chờ thêm mấy năm nữa, đừng nói là đại lục Tứ Phương, cho dù là Long đế quốc cũng là thực lực có thể hoành hành ngang dọc!”

Vệ Giới lạnh lùng nhìn hắn ta, trên gương mặt anh tuấn đọng một lớp sương lạnh, “Thế nên từ khi ngươi tiến vào Bất Dạ thành đã biết thân phận của nàng sao?”

Ngọc Ngân lắc đầu, “Cũng không hoàn toàn đúng, dù sao thất thải phượng hoàng không phải chỉ một mình Hoa Nhan có thể có. Sau khi ta tiếp xúc với nàng và nhìn thấy các loại phản ứng của vương phi nhà ngươi mới phát hiện một chút. Trên thực tế, muốn liên hệ hai người kia với nhau đúng là chuyện không đơn giản.”

Một người mặc nam trang, trên mặt còn mang cái mặt nạ cả hắn ta cũng không nhìn ra; một người hắn ta đã không gặp nhiều năm, tuy rằng bộ dạng lúc trước của nàng vẫn khắc sâu trong đầu nhưng còn lâu mới chấn động bằng hôm ấy lúc nàng ấy xuất hiện trên bầu trời nước Yến. Sở dĩ hắn ta có thể nhận ra nàng ấy cũng hoàn toàn dựa vào chiếc nhẫn trên ngón tay nàng ấy.

Đáng tiếc không biết vì sao mà nàng ấy đã hoàn toàn mất trí nhớ, thậm chí còn không nói ra được lai lịch của chiếc nhẫn đó. Cố tình hắn ta không thể giải thích với nàng ấy, bởi vì hắn ta sợ, sợ sau khi nàng ấy biết sẽ xóa hết những dấu vết đó.

Mà sự thật cũng đúng như thế, nếu Công Tử Diễn còn đeo chiếc nhẫn kia, tất nhiên hắn ta có thể liếc mắt là nhận ra thân phận của nàng ấy, cố tình là nàng ấy không có.

Nói không thất vọng là điều không thể, nhưng lúc Ngọc Ngân biết Công Tử Diễn rất có thể là Hoa Nhan đã mất tích nhiều năm, trong lòng hắn ta vẫn mừng rỡ.

Trong lúc thất vọng và mừng rỡ nhìn thấy Vệ Giới cũng vấp phải trắc trở, hắn ta tự nhiên nổi tâm tư lường gạt. Đương nhiên, còn có một điểm quan trọng hơn là hắn ta còn muốn dùng chung đụng giữa mình và Linh Diên để kích thích Công Tử Diễn.

Đáng tiếc hắn ta lại thất vọng rồi.

Bây giờ hai người bọn họ ngồi cùng nhau, cùng phiền não vì nữ nhân của mình, lại chẳng hiểu sao dâng lên cảm giác cùng chung chí hướng.