Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 429: Cha và con gái đoàn viên




Lý Huy thấy Linh Diên khó chơi như thế, chỉ có thể tạm thời thu lại tâm tư này. Chuyện lương thực song phương đã đạt thành thỏa thuận, liền ký xuống hiệp nghị hợp tác của hai đại lục. Đương nhiên, cái hợp tác này chính là Linh Diên cung cấp phương thuốc, bọn họ cung cấp lương thực.

Lý Huy và Linh Vô Nhai đã đi lại nhiều ngày như vậy, tất nhiên là đã rất mệt. Sau khi hoàn thành công vụ, Linh Diên liền an bài người để họ đi nghỉ ngơi.

Tuy không có yến tiệc tiếp đãi nhưng đồ ăn vẫn phải có. Dù sao nàng có thể không để ý tới Lý Huy kia nhưng lại không thể bỏ mặc nghĩa phụ của mình!

Vào ban đêm, sau khi đoàn người Lý Huy nghỉ ngơi, đôi cha con Linh Diên và Linh Vô Nhai, sau bốn năm, cuối cùng cũng lại được gặp nhau.

“Cha, mấy năm này ngài vẫn tốt chứ? Mẫu thân sao rồi? Còn có gia gia, ca ca, tỷ tỷ nữa, họ đều ổn chứ?”

Linh Vô Nhai bình tĩnh đánh giá nàng, hốc mắt hơi xót: “Nha đầu ngốc, chỉ cần con ổn thì toàn gia chúng ta đều ổn. Chẳng qua là nương con, sau khi biết con không còn thì vô cùng bi thương, còn tỷ tỷ con nữa, lại vì giữ đạo hiếu cho con mà suốt vài năm không muốn nói chuyện kết hôn, buồn rũ người.”

Khóe mắt Linh Diên hơi giật: “Cha, cha xác định là tỷ tỷ vì con mà không phải vì tỷ ấy không muốn?”

Linh Vô Nhai cười ha ha, thân mật vuốt vuốt tóc của nàng: “Con đấy, cứ vạch trần nó như thế, không ổn cho lắm.”

“Hừ, tỷ tỷ có tâm tư gì con mà không biết sao? Phụ thân và gia gia cũng biết trên người con có loại độc nay, có phải đã sớm đoán được con sẽ không chết không?”

Linh Vô Nhai nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không dám khẳng định, chẳng qua là thân thể của con khi đó không cứng không hư thối làm ta cảm thấy có lẽ không đơn giản như vậy…”

“Thêm cả, bản thân cơ thể con cũng đã là một câu đố rồi. Hơn nữa độc Hắc Ngột Lân này không phải thứ mà người thường có được, cho nên ta mới đoán là con sẽ không chết.”

“Tuy nói thế nhưng mấy năm ấy, chúng ta vẫn ngày ngày lo sợ có một ngày con không tỉnh dậy được nữa. Quả nhiên một năm sau, tin tức con bị hư thối truyền về. Cũng chính khoảnh khắc đó mà nương con khóc đến mù mắt, ca ca tỷ tỷ con cơm nước không vô, chúng ta còn tưởng con thật sự đã…”

“Cho đến khi ‘thi thể’ của con bị cướp đi, sau khi nghe ngóng nhiều nơi mới phát hiện con bị mang về Long đế quốc. Dù không biết tại sao nhưng chúng ta có cảm giác đối phương không có khả năng sẽ tốn công sức đi cướp một khối ‘thi thể’ như thế. Cho nên chúng ta suy đoán ra, có khả năng đây là cơ hội cho con.”

“Không ngờ là, lần chờ đợi này lại mất tận ba năm. Nếu không phải nhờ thi độc bị hóa giải dễ dàng như vậy, nha đầu này, nếu không nhờ đó thì đến bây giờ sợ là chúng ta vẫn chưa biết tin con còn sống. Con đấy, nhiều năm như vậy, sao ngay đến một bức thư báo bình an cũng không biết đường gửi cho chúng ta chứ?”

Linh Diên xin lỗi lè lưỡi một cái: “Cha, không phải con không muốn gửi tin cho mọi người mà là không thể. Ngài không biết ca ca của con biến thái mức nào đâu. Quản con như đúng rồi ấy, đừng nói là gửi thư, ngay cả bên ngoài biến thành dạng gì rồi con cũng không biết.”

“Phải đến ba năm sau chúng con đã học hết kiến thức thì hắn mới thả bọn con ra khỏi cấm địa. Không ngờ vừa mò ra được thì đã bị phái đến nước Tư U quét dọn tang thi, sau trở về Bất Dạ thành lại bị vây công, bây giờ ngay cả Bất Dạ thành cũng bị tiêu diệt.”

“Con cũng mới vừa đến được Phượng Trì sơn trang, địch nhân quá cường đại, con không thể không cẩn thận, sợ lại liên lụy đến mọi người. Cho nên, phụ thân, xin ngài tha thứ cho đứa con bất hiếu này.”

Linh Vô Nhai đỡ nàng dậy: “Được rồi, gia đình thì không cần phải làm thế này, chúng ta chỉ hiếu kì là con đã trải qua những gì vậy?”

Linh Diên khẽ thở dài một cái: “Một lời khó nói hết cha ạ. Hai, ba câu cũng khó tả. Tóm lại chính là chất độc này trên người con là do phụ mẫu kia nhẫn tâm hạ. Còn vì sao thì con cũng không biết. Dù sao hiện tại con chẳng những có huynh ruột tỷ ruột, lại còn có cả cha nương thân sinh rồi. Chỉ tiếc là dù họ có biết con là ai thì cũng chỉ biết mỗi cái tên của con, còn con như thế nào thì đều không biết.”

Linh Vô Nhai nghe đến câu ‘cha nương cố ý hạ độc con’, trong bất chợt, ánh mắt lóe lên nhưng rất nhanh lại bị ông ta che giấu dưới đáy mắt. Lúc ngước mắt lên lại kinh ngạc hỏi.

“Không ngờ chuyến này con lại có thu hoạch phong phú như vậy, thậm chí ngay cả cha nương ruột cũng đã tìm được? Nha đầu này, con thấy chưa đủ hay sao? Có một số người dù dốc cả đời, không chừng cũng không tìm được nữ nhi của mình!”

Nói xong, ánh mắt ảm đạm, Linh Diên thấy Linh Vô Nhai như vậy, bất chợt nghĩ tới điều gì liền kéo Linh Vô Nhai, kích động nói: “Cha, ngài đoán khi con đang trên đường vây quét tang thi thì đụng phải ai?”

“Ai có thể khiến con kích động như vậy?” Linh Vô Nhai ngừng lại, suy đoán: “Chẳng lẽ là… Vệ Giới?”

Khuôn mặt tươi cười của Linh Diên cứng đờ, khinh bỉ liếc nghĩa phụ mình: “Cái gì chứ, sao lại là hắn được? Là tên bại hoại Ly Hồng Đào đó ạ!”

“Ly Hồng Đào?” Linh Vô Nhai nao nao, như là đã lâu lắm rồi chưa nghe đến cái tên của người này.

Linh Diên gật mạnh đầu: “Đúng, chính là hắn, hai đứa con gái của hắn làm hậu cung nước Mị chướng khí mù mịt, kết quả là bị đám phi tần tẩy chay, bây giờ hai tai họa kia đều bị giáng chức đến lãnh cung. Ly Hồng Đào ở kinh thành không lăn lộn nổi nên mang theo một nhà già trẻ trốn ra khỏi nước Mị. Đoạn đường này tổn binh hao tướng. Khi con gặp được họ đã không còn lại bao người.”

“A, đúng rồi, ngài vẫn chưa biết nhỉ? Cái lão vô học này cũng có bản lĩnh ra phết. Lại cưới một cô tiểu thiếp khác rồi sinh một đứa con trai. Khoảng một, hai tuổi. Dáng dấp không tệ nhưng mà đáng tiếc, bây giờ đừng nói là con trai, ngay cả chính hắn cũng đã biến thành cái xác không hồn rồi.”

Linh Vô Nhai kinh ngạc nhìn nàng: “Chết rồi?”

Linh Diên cười lạnh một tiếng: “Cũng không hẳn là chết rồi, bị chính tay con xử lý, ngài biết tại sao không? Cha? Chuyện này liên quan đến con gái ruột của ngài đó!”

Đồng tử Linh Vô Nhai đột nhiên co rụt lại: “Con nói cái gì? Con gái ruột?”

Linh Diên thấy thế, kể lại lúc mình gặp được Ly Hồng Đào cho ông ta nghe. Cuối cùng, không quên nói: “Cho nên, phụ thân à, con cảm thấy vấn đề này thành lớn hơn rồi, hơn nữa rất có thể còn liên quan đến thân thế của con. Cho nên ngài đừng có gấp, nói không chừng sự tình không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ.”

Linh Vô Nhai trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nhìn chằm chằm Linh Diên: “Cho nên, người Ly Hồng Đào mang đi là nữ nhi của ta, nhưng khi vào Khang vương phủ lại bị đánh tráo thành con?”

Linh Diên mấp máy môi: “Nói như vậy cũng đúng, nhưng cũng có một khả năng khác. Có thể là từ lúc ở Linh gia trang, ừm, cụ thể là từ lúc con gái ngài không ở bên cạnh ngài thì đã bị đánh tráo. Người sau lưng này nói không chừng sẽ giải được toàn bộ mắc xích.”

“Đợi con điều tra rõ ràng thân thế mình, con nhất định sẽ giúp ngài tìm con gái ngài về. Phụ thân không nên buồn rầu như vậy, cũng khoan hẵng nói với nương.”

Nội tâm Linh Vô Nhai ấm áp, một tay kéo Linh Diên vào trong ngực: “Đứa nhỏ ngốc, vất vả cho con rồi. Cũng khó trách những năm này con lại có dây mơ rễ má với Linh gia chúng ta như thế. Thì ra trong lúc không ngờ tới vẫn còn có nhiều bí mật không thể để người khác biết như vậy. Chẳng qua là, tại sao Ly Hồng Đào lại mang nữ nhi của chúng ta đi chứ!”

Sắc mặt Linh Diên lạnh lẽo, đáy mắt đột nhiên tràn ra cơn ớn lạnh thấu xương: “Phụ thân không biết thì hơn, nói tóm lại là con đã báo thù thay ngài. Tên hỗn đản Ly Hồng Đào kia chết vô cùng thảm. Bị bầy tang thi xé ngực mổ bụng, tuỷ não đều bị móc hết ra, cũng không biết hắn có biến thành tang thi không.”

“Còn có, người Ly gia cũng đã chết sạch rồi, mấy mống trong kinh thành tạm thời không tính. Dù có sống cũng sẽ không có kết quả tử tế, ra khỏi kinh thành đều sẽ chết hết.”

Nói cách khác, Ly Hồng Đào đã nhận được quả báo mà ông ta đáng có.

“Được, con không nói thì ta sẽ coi như không biết. Nha đầu, phụ thân cảm ơn con!”

“Cha, chúng ta là người một nhà mà. Tuy rằng không phải thân sinh nhưng lại hơn hẳn thân sinh. Cho nên con có thể có ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ Linh gia. Không có mọi người thì lúc con ba tuổi, không chừng đã chết rồi.”

Nói đến đây, hai cha con nàng như là đồng thời nghĩ tới nhị tiểu thư chân chính của Linh gia đang không rõ sống chết ra sao, đều im lặng.

Không biết qua bao lâu, hai cha con nàng mới điều chỉnh lại tâm tinh, thời gian dần trôi qua thì mở miệng, cùng nhau thổ lộ hết những năm này trôi qua thế nào.

Nhưng trên cơ bản đều là Linh Vô Nhai nói và Linh Diên nghe. Nghe đến cuối, Linh Diên lại ngồi ngay trước mặt Linh Vô Nhai… thiếp đi.

Nhìn hốc mắt của nàng, đáy lòng Linh Vô Nhai tràn đầy thương tiếc: “Nha đầu con đấy, những ngày này chắc hẳn đã mệt muốn chết rồi nhỉ? Lại còn gặp khó khăn hơn cả ta, nha đầu ngốc, sao không biết tự đau lòng cho chính mình đi chứ?”

Nói xong, nhẹ nhàng ôm nàng lên, cẩn thận từng li từng tí đặt trên giường êm, sau khi đắp kín chăn thì cứ ngơ ngác ngồi bên cạnh nàng. Nhìn nét mặt bên mặt của Linh Diên, trong đầu nghĩ đến đứa con gái mình mới gặp được một lần.

Rốt cuộc là còn sống hay đã chết?

Lớn lên trông như thế nào? Có được bình an không?



Khi ánh nắng ấm áp rọi vào trong phòng, chiếu lên thân hình của Linh Diên, tỏa ra vầng sáng ấm nóng thì người trên giường mới có phản ứng.

Cặp lông mi dài như quạt lông nhẹ nhàng giật giật, rất nhanh, một đôi mắt sáng thanh tịnh chậm rãi nở rộ ra. Miễn cưỡng duỗi duỗi thân thể, phát ra tiếng rên thoải mái: “A, giấc ngủ này quá đã. Sướng tê người!”

Khi nàng đang nhìn quanh bốn phía thì chợt thót một cái. Vội vã nhảy từ trên giường xuống: “Nguy rồi, sao mình lại quên chuyện quan trọng như vậy chứ? Người đâu, người đâu, tới đây mau!”

Linh Diên liếc quần áo trên người mình, rõ ràng là chưa cởi. Có thể thấy được nghĩa phụ rời đi sau khi nàng ngủ. Lúc này nàng xỏ bừa đôi giày nhỏ, chạy ra cửa, vừa vặn đụng vào nha hoàn đang chạy tới: “Người đâu? Người đâu rồi?”

“Đại tiểu thư, người nào ạ?”

Tối hôm qua nàng và Linh Vô Nhai gặp mặt nên đã đuổi tất cả mọi người đi, nha hoàn này sẽ không thể thấy được. Lúc này nàng vỗ mạnh vào trán mình: “A, ý ta là người của Long đế quốc, bây giờ ở đâu rồi?”

“Đã đi rồi ạ, trời chưa sáng họ đã đi rồi, năm vị thiếu gia tự mình đi tiễn!”

“Sao lại không đánh thức ta?”

“Các thiếu gia nói trong khoảng thời gian này, tiểu thư người mệt muốn chết rồi nên muốn để người ngủ ngon một giấc.”

“…” Cho nên, nàng hoa hoa lệ lệ bỏ lỡ thời gian đưa tiễn nghĩa phụ sao?

Nha hoàn kia vừa nhìn sắc mặt Linh Diên, sợ tới mức cổ co rụt lại, khẩn trương không thôi. Không nghe nói đại tiểu thư có chứng khó chịu khi rời giường mà, sao sáng sớm lại nóng nảy như thế, sắc mặt cũng rất kém. Ngay cả giọng cũng như trào ra từ cuống họng vậy, khiến nàng ấy choáng váng.

Linh Diên buồn bực giận tái mặt: “Đi, mời các ca ca tới cho ta.”

“Vâng, đại tiểu thư.” Sau khi tiểu nha hoàn rời khỏi, Linh Diên ngồi soi gương mới phát hiện khuôn mặt của nàng không phải là Linh Diên mà là Phượng Nguyên. Vậy nói cách khác, đêm qua, nàng đã dùng mặt Phượng Nguyên gặp nghĩa phụ sao?

Linh Diên ảo não vỗ trán mình: “Đúng là ngu mà, sao lại quên luôn chuyện quan trọng này chứ?”

Linh Vô Nhai cũng không dự thịnh hội của Tứ Phương cho nên ông cũng chưa từng gặp Phượng Nguyên. Vì vậy, nói không chừng ông sẽ nghĩ đây là khuôn mặt thật của Linh Diên, nhưng lại không ngờ cái mặt này cũng là hàng giả!

Đáng tiếc, hối hận không kịp, người ta đã đi rồi, còn oán cái chi nữa chứ?

Vì vậy, khi mấy ca ca đến liền thấy Linh Diên buồn bực gục lên bàn, mái tóc bù rù như ăn mày, uể oải nhấc mí mắt: “Đến rồi à.”

Rồi không có sau đó nữa.

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nghĩ đến Linh Vô Nhai đã rời đi từ sáng sớm, họ mới tỉnh ngộ.

“Lưu luyến à?”

“Biết mà không đánh thức ta? Đêm qua ta cũng không biết muội ngủ thế nào ấy, hại người ta không thể ôn chuyện với phụ thân.” Vừa nhắc tới cái này, Linh Diên liền vô cùng tức giận, trừng cặp mắt to tròn, ai oán liếc mấy vị ca ca.

“Là cha muội không cho đánh thức muội đấy, nói là muội vất vả mấy ngày nay rồi, nói ngủ là ngủ. Ngài ấy đau lòng muội chứ ai, hơn nữa, ngài ấy đã biết muội còn sống thì lo gì không gặp lại nhau được?”

Dù Tô Ngu nói rất đúng nhưng Linh Diên vẫn không thoải mái. Bĩu môi, chơi xấu nhìn hắn chằm chằm: “Người ta không bỏ được!”

Hàn Thạc rất ít khi nói chuyện lại đột nhiên nói với Linh Diên: “Muội muội không cần lo lắng, lần này nghĩa phụ muội đi, không chừng không bao lâu nữa là ca ca tỷ tỷ muội sẽ tới thăm muội!”