Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 433: Đảo Thạch Đầu thần bí




A, sao nàng lại quên mất, người mang Vệ Giới đi còn có cả một nữ nhân chứ?

Chẳng lẽ nữ nhân đó coi trọng Vệ Giới ư?

Nhưng vì sao nữ nhân đó lại ở cùng với dâm thú? Là tù binh của chúng nó? Hay là chủ nhân của chúng nó?

Linh Diên nhăn mày lại, lập tức nói với Hắc Thuần nói: “Ngươi có thể cảm nhận được thực lực của đối phương không?”

Hắc Thuần trợn trắng mắt: “Đương nhiên… là không thể!”

“Thôi được rồi, là do ta đã đánh giá ngươi quá cao.” Linh Diên thất vọng thở dài, lập tức leo lên lưng Bạch Tra: “Chuyện này không thể chậm trễ thêm nữa, chúng ta mau chóng đuổi theo!”

Bạch Tra bay lên giữa không trung, râu rồng lập tức khua khắp bốn phía, nhanh chóng xác định ra một hướng, vèo một cái đã hóa thành một luồng sáng trắng đuổi theo.

Lăng Tễ Phong không nhanh bằng động tác của Linh Diên, nhưng lại xuất phát trước nàng, chỉ biết là đi về phía Bắc, nhưng lại không biết địa điểm cụ thể, cho nên hắn ta chỉ có thể không ngừng quan sát không trung. Không ngờ hắn ta hì hục chạy mất cả nửa ngày trời, ngân long của Linh Diên lại bay vèo qua một phát.

Hại hắn ta gào xé giọng ở dưới cũng không thể gọi người lại, cuối cùng mặt mày thất bại tát lên trán linh sủng nhà mình một cái: “Đúng thật là, sao ngươi lại không có cánh chứ?”

Dạ nhận báo uất ức trong lòng: “Thế sao chủ nhân không đi mà ký khế ước với một con phi hành thú đi?”

Bắt một con báo như nó bay lên trời, thế mà hắn ta cũng nói được.

“Đó là do gia rất coi trọng ngươi, ngươi không biết à!” Lăng Tễ Phong tức giận trừng mắt liếc con báo nhà mình một cái, cũng không có tinh lực tiếp tục nói mấy lời nhảm nhí, tập trung toàn lực chú ý quan sát động tĩnh trên không, hy vọng chạy theo được một lộ tuyến chính xác.

Bất luận là tốc độ hay năng lực thì ngân long cũng là vương giả trong Long tộc, các chủng loại phi hành thú khác hoàn toàn không sánh bằng, huống chi là nhân thú biến dị. Nguyên nhân chính là vì đám dâm thú này từng là người, trên phương diện tốc độ còn chẳng bay nhanh bằng linh sủng bình thường, nếu như không phải bọn chúng đã được cải tạo đặc biệt thì chỉ sợ sẽ còn yếu hơn.Vì vậy Linh Diên không tốn quá nhiều công sức đã đuổi kịp, từ rất xa, mắt rồngcủa Bạch Tra đã nhìn thấy đội dâm thú ở phía trước.

“Chủ nhân, ở ngay đằng trước, ta đã ngửi thấy mùi hương của Vệ Giới, có muốn giết hết luôn không?”

Linh Diên cảm thấy ngân long là mục tiêu quá lớn, lập tức để nó bay vào tầng mây thật dày, dùng tầng mây để che lấp, quan sát gần.

“Trước hết đừng gấp gáp, chúng ta xem thử xem nữ nhân này muốn làm gì đã.”

Hiện tại nàng vẫn chưa xác định được thực lực và thân phận của đối phương, tất nhiên là không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ là, cứ bám theo sau, Linh Diên lập tức cảm thấy không thích hợp, vốn dĩ bọn họ vẫn đang đi về phía Bắc, nhưng lúc đi đến Hải Thiên nhai, đối phương lại đột nhiên thay đổi lộ tuyến đi về phía Tây Nam, hơn nữa còn bay thẳng vào biển rộng, phát hiện này khiến nàng lập tức nhăn chặt mày.

“Xem ra, nữ nhân này muốn mang theo Vệ Giới tới Long đế quốc.”

Linh Diên hậm hực, tuy rằng nàng không bài xích chuyện trở về đế quốc, mà khi nàng ở trên không trung, cũng sẽ không có cấm chế nào có thể hạn chế tự do của nàng, nhưng lòng nàng vẫn tự dưng cảm thấy bất an.

Sau khi vào Long đế quốc, hướng đi của nàng ta cũng trở nên càng ngày càng quỷ dị, hơn nữa càng đi, lộ tuyến càng xa hơn, mắt thấy đi ngang qua mấy khu rừng rậm nguyên thủy khổng lồ, địa vực càng ngày càng hẻo lánh ít người lui tới, Bạch Tra lại chợt cảm nhận được thực lực của đối phương.

Lần này, Linh Diên không bình tĩnh nổi nữa, bởi vì thực lực của đối phương lại ở mặc giai.

Mặc giai, mặc giai từ cấp một đến cấp mười, chênh lệch chính là trên trời dưới đất, huống chi với cấp bậc tử giai nho nhỏ là nàng, à không, hiện tại, thậm chí nàng có dừng lại ở thanh giai, dùng thực lực như vậy để chiến đấu, còn chưa đủ cho người ta giết trong nháy mắt.

Khó trách trên đường đi nữ tử váy đỏ kia quay đầu lại tra xét vô số lần, nếu không phải Bạch Tra đủ nhạy bén, chỉ sợ hiện giờ bọn họ đã bị phát hiện rồi nhỉ?

Càng nghĩ càng thấy bất an, Linh Diên lập tức lệnh cho Bạch Tra ngừng lại.

“Không được, không thể tiếp tục bám theo với khoảng cách gần như vậy, chúng ta chờ một lát, nhỡ may bị bọn họ phát hiện, vậy sẽ mất nhiều hơn được. Đừng nói ta không cứu nổi Vệ Giới, mà ngay cả lực lượng theo dõi cũng không tìm nổi.”

Linh Diên mím môi, thay phiên thả hai con phi hành thú – Hồng Diễm và Thanh Loan ra.

“Cũng là ta suy xét không chu toàn, chưa thăm dò ra thực hư đã bay tới đây, thật sự quá sơ suất.”

“Như vậy, hai ngươi tách ra hành động, Thanh Loan xuất phát đưa tỷ tỷ về đây cho ta, Hồng Diễm lập tức trở về cấm địa, đưa đại ca ta, ừm, đừng, đổi thành nhị ca đi, đại ca nổi bật quá, ta sợ bị loá mắt, vẫn là nhị ca nhìn qua khá là bình dân.”

Sau khi Thanh Loan và Hồng Diễm nhận được mệnh lệnh thì đập cánh bay đi luôn, Linh Diên suy nghĩ một chút, để Bạch Tra cẩn thận bám theo sau.

Lần này cố ý duy trì khoảng cách thật xa một, ít nhất cũng phải hai dặm, đối phương trong tầm mắt của nàng cũng chỉ là một chấm đen, nàng chỉ cần hướng đi cơ bản chính xác là được, cứ đi như vậy khoảng hơn hai canh giờ, ngay khi mặt trời xuống núi, đối phương cuối cùng cũng có xu thế dừng lại.

Nhưng khi Linh Diên tìm được hòn đảo nhỏ kia, sau khi thấy rõ cảnh vật xung quanh thì dung nhan thanh lệ lập tức biến đổi.

Hắc Thuần thoáng cái nhảy ra khỏi thức hải của nàng: “Khí độc quá dày đặc, ta còn cảm nhận được một luồng lực lượng kỳ lạ ngay trong vùng biển ở gần đây. Hải vực này không đơn giản, các ngươi nhìn màu nước biển kìa, càng tới gần hải đảo, màu nước càng đậm, càng cách xa lại càng bình thường.”

Đương nhiên Linh Diên cũng thấy được điểm đặc biệt rõ rệt này, nhưng mà điều làm nàng cảm thấy hứng thú nhất không phải mấy cái đó, mà là phong cảnh trên hải đảo. Khác với các loại cây tươi tốt trên đảo thì ngoại trừ xung quanh có trồng một số cây dừa cao lớn cùng với bụi cây ra, thì còn lại đều là cục đá.

Hơn nữa mấy cục đá đó lớn lớn bé bé, cao cao thấp thấp, dày đặc phủ lấy toàn bộ đảo, thậm chí ở giữa còn có mấy khu vực đá cao lồi lên cực kỳ rõ.

Càng khiến nàng cảm thấy kinh ngạc hơn nữa chính là Tiểu Băng Dực còn cảm nhận ra được nguồn năng lượng cường đại. Nhưng rốt cuộc là nguồn năng lượng gì, nàng cũng không biết.

Bạch Tra không dám tới quá gần đảo, vẫn luôn bay quanh tầng mây ở trên cao. Trong lúc đó, nó còn nhạy bén tóm được tung tích của mấy con dâm thú, còn cả rừng cơ quan lớn bé trải rộng trên đảo.

“Hòn đảo này không đơn giản, nhìn thì có vẻ hoang tàn vắng vẻ nhưng thực tế lại là nguy cơ trùng trùng, đặc biệt khu vực nước biển ở xung quanh, không đơn giản!”

“Chúng ta có thể xuống dưới quan sát xung quanh được không?” Bạch Tra tức khắc từ chối: “Không được, ngay gần đây có trận pháp, một khi tới gần sẽ lập tức bị đối phương phát hiện, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể mạo hiểm. Đặc biệt là nơi này còn cất giấu không ít cao thủ thiên giai.”

“Ngươi nói cái gì? Thiên giai?” Linh Diên hít ngược một hơi khí lạnh: “Không, không thể nào?”

Bạch Tra trừng mắt rồng tròn xoe của mình: “Sao lại không thể? Số lượng cao thủ thiên giai phải trên mười người, mặc giai, bạch giai cộng lại cũng phải hai ba mươi người, còn tử giai, ha ha, khắp nơi đều có.”

Sau khi Linh Diên nghe xong, lập tức ngồi liệt ở trên người Bạch Tra: “Sao lại khoa trương như vậy? Thế, thế phải làm sao bây giờ đây? Với thực lực hiện tại của chúng ta, chỉ sợ còn không thể tới gần nổi ấy chứ, mà dù cho ca ca tỷ tỷ của ta có tới thì vẫn không tới gần được, phải làm sao bây giờ?”

Hắc Thuần không biểu cảm liếc mắt nhìn chủ nhân đang sắp khóc tới nơi rồi, đột nhiên hỏi: “Vì sao lại phải cứu chứ? Không cứu không được à?”

Linh Diên nghiêng đầu nhìn về phía nó, cắn ngón tay, như suy tư gì: “Đúng vậy, vì sao nhất định phải cứu hắn chứ?”

Hình như từ trước tới giờ nàng chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, chỉ biết là sau khi Vệ Giới xảy ra chuyện, bản năng của nàng điều khiển nàng tới đây, lần theo dấu vết, ẩn nấp, tất cả những hành động này đều xuất phát từ bản năng. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới thực lực của mình có được không, có thể chống đỡ nổi đòn đánh của đối phương hay không. Thậm chí còn chẳng nghĩ tới, lúc trước nam nhân này đã làm nàng tổn thương tới cỡ nào, nàng lại dùng thái độ như thế nào trừng phạt hắn.

Nhưng hiện tại hắn xảy ra chuyện, thậm chí còn dưới tình trạng không có năng lực phản kháng bị người bắt cóc đi mất. Khi nàng vừa nghe thấy tin tức này, toàn bộ phản ứng của đại não đều thúc giục nàng, khiến nàng còn quên mất bản thân mình đã từng kháng cự.

Nếu không phải Hắc Thuần nhắc nhở, nàng còn quên mất là nam nhân này đã không có bất kỳ quan hệ gì với nàng, nàng có cứu hay không cũng không ai sẽ trách tội nàng, lại càng không có gánh nặng tâm lý.

Nhưng mà, vì sao tâm trạng lại nặng nề như vậy chứ? Vì sao lại thấy không thoải mái như vậy?

Nàng có thể coi như không, mặc kệ người ta ở đây rồi rời đi không?

Ha ha, hình như là… không thể!

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Linh Diên đau thương phát hiện, nàng không quên được nam nhân này, nàng đang lo cho hắn, vậy mà nàng lại lo cho hắn?

Trời ạ, chẳng lẽ trong lúc vô tình, dưới tình cảnh mưa dầm thấm đất, nàng đã đối xử với nam nhân này giống như đối xử với nam nhân của mình ư?

Nói cách khác, Linh Diên nàng dù có trải qua ba năm tẩy não cũng không thể quên được nam nhân này, thậm chí sau khi gặp lại, dấu vết lưu lại trong đáy lòng, dường như sau khi trải qua xúc tác chung đụng càng ghi lòng tạc dạ hơn.

Nàng yêu hắn, vậy mà nàng lại yêu hắn.

Sau khi phân tích ra được tâm ý của mình, Linh Diên cảm thấy bực bội và hỗn loạn một lát, nhưng dưới cơn gió lạnh vù vù, nàng không thể không bình tĩnh lại, dần dần đón nhận suy nghĩ chân thật sâu trong lòng mình.

Nếu Nàng đã không nỡ vứt bỏ nam nhân này, vậy vì sao nhất định phải vứt bỏ chứ?

Nhưng nghĩ tới lực lượng khủng bố trên hải đảo này, Linh Diên không khỏi thấp giọng mắng: “Vệ Giới chết tiệt, Lăng Tễ Phong chết tiệt, hai người các ngươi tự tìm đường chết, nếu thật sự bị chơi chết ở đây rồi, đợi xem lão nương tới âm tào địa phủ trừng trị các ngươi như thế nào!”

“Bây giờ làm sao đây? Ngươi thấy thế nào?” Suy nghĩ của Linh Diên, mấy con linh sủng đều hiểu biết rành mạch thông qua nội tuyến, nếu như nàng đã không nỡ, vậy tiếp theo cũng phải có kế hoạch chứ? Chứ không cứ làm tổ ở trên này đợi bánh từ trên trời rơi xuống chắc?

Rõ ràng là không thực tế, cũng rõ ràng không phù hợp với cách làm người của nàng!

Linh Diên có chút buồn bực lôi Tiểu Băng Dực ra: “Băng Nhi, pha loãng độc tố trong không gian của ta cũng quá chậm rồi đó. Với thực lực hiện giờ của ta mà xuống dưới, hoàn toàn không đủ để nhìn. Dù các ngươi có là linh sủng, nhưng cũng sẽ rơi vào kết cục bị giết chết trong một giây đó! Làm sao bây giờ? Nghĩ biện pháp đi chứ, phải làm sao mới có thể mau chóng nâng cao thực lực của chủ nhân nhà các ngươi? Dù là ta không thăng cấp, nhưng ít nhất cũng phải giữ nguyên trình độ ngày xưa cho ta chứ?”

Tiểu Băng Dực khó khăn nhìn Linh Diên, sau một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ sợ không được, nếu cưỡng ép pha loãng, chẳng những không tốt cho không gian, mà trình độ của chính bản thân người cũng chưa chắc sẽ khôi phục nhanh chóng!”

“Nhưng với thực lực này của ta mà xuống dưới thì chính là đi chịu chết đó!”

Ba con linh sủng trăm miệng một lời nói: “Chúng ta có thể trở về gọi viện binh mà!”

Linh Diên:… Vậy ra các ngươi đều không thích Vệ Giới có phải không? Đừng vô tình như thế chứ? Người cũng tới rồi, cứ bỏ về trong chán chường như vậy ư? Kể ra quá là kém cỏi rồi đấy!

Ba con linh sủng đồng loạt trợn trắng mắt nhìn bầu trời. Thôi đi, cả đám đều rơi vào tình trạng “Bồ Tát bằng đất qua sông còn khó tự bảo toàn”, còn ở đó mà lo lắng cái này, nhớ mong cái kia, cái tiêu chuẩn này của ngài rõ là thánh mẫu kỹ nữ, chính là cái kiểu thánh mẫu kỹ nữ!

Có bản lĩnh ngài xuống đi, có bản lĩnh ngài xuống dưới đi!

Linh Diên:…

Nàng không có bản lĩnh, nàng mà có bản lĩnh sao phải ngồi ở đây lo lắng suông?

Chỉ mới ở trên thôi mà đã nguy hiểm như vậy, nếu mà xuống dưới, chẳng phải là…

Vấn đề phía sau, Linh Diên quả thật không dám nghĩ tới, đau đầu xoa huyệt Thái Dương, thần sắc nôn nóng nhìn về phương xa, chờ mong Công Tử Diễn và Mặc Uyên tới.

Nhưng nàng không biết khi nàng đang ở đây lo lắng suông, bên kia huynh đệ Mặc gia lại chỉ vì nàng xâm nhập vào Long đế quốc, thậm chí còn chạy đến khu vực màu đỏ của đế quốc để cứu người đã sốt ruột đến mức cổ họng đều sắp bốc hỏa.

“Moá, sao tiểu tứ lại hồ đồ như vậy? Không phải đã nói với muội ấy rồi à? Không có việc gì thì đừng tới đế quốc, không có việc gì thì đừng tới mà, nha đầu này sao lại cứ cố chấp không chịu nghe cơ chứ. Giờ thì hay rồi, tới thì cũng đã tới, nhưng sao còn chạy đến khu vực cấm chế màu đỏ chứ, giờ thì phiền phức, phiền phức rồi!”

Mặc Uyên rơi vào đường cùng, không thể không nói lại tin này cho Mặc Ngân, Mặc Ngân nhận được thư mở ra đọc xong, hơi thở toàn thân đều thay đổi.

Uy lực đóng băng ba thước kia lập tức khiến cho cả người Mặc Uyên rét run: “Lão đại, làm sao đây? Chúng ta ngàn phòng vạn phòng, cũng không ngờ là tiểu tứ lại chó ngáp phải ruồi, chạy qua đó, thậm chí còn là địa bàn của nha đầu kia nữa. Nơi đó có bao nhiêu cao thủ chúng ta đều biết mà, nhưng với thực lực hiện giờ của tiểu tứ rõ là đi chịu ngược! Còn nữa còn nữa, tiểu nha đầu tự dấn thân vào thì cũng thôi đi, nhưng giờ lại để Hồng Diễm bay tới đưa tin cho tiểu tam, chúng ta không có thời gian suy xét quá nhiều, như vậy đi, ta qua trước ngăn cản tiểu tam nhà chúng ta lại, huynh ở lại sắp xếp công việc kế tiếp.”

Nói xong, cũng mặc kệ Mặc Ngân có đồng ý hay không, Mặc Uyên xoay người vội vã rời khỏi. Biểu cảm nghiêm trọng và hoảng loạn trên mặt hắn ta phá vỡ vẻ đùa cợt và không đàng hoàng ngày trước, tựa như thay đổi thành một người khác vậy.