Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 455: Toàn thân đều là độc




Hồng Mị Nhi bước lên một bước, đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới rồi liếc qua Vệ Giới ở đằng sau, nhíu mày.

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Còn nữa, ngươi và hắn có quan hệ thế nào?”

Đường đường là đích tử của Lăng gia, sao lại đi với người của đại lục Tứ Phương chứ? Đã vậy còn có thái độ bảo vệ như thế nữa. Nhìn là biết quan hệ của hai người không bình thường chút nào. Dù người này là Vệ Giới thì nàng ta cũng không thể giải thích được vì sao bọn họ lại tụ cùng một chỗ.

Lăng Tễ Phong nhìn Độc Quỷ, cảm thấy đầu sắp vỡ ra đến nơi.

Ai mẹ nó hãy nói cho hắn ta biết tại sao tên đã bị hoàng đế nghiền thành tro lại xuất hiện ở đây được không?

Đậu xanh rau má, chuyến đi này của hắn ta đúng là không vô ích chút nào.

Nhưng nhìn thoáng ra đằng sau, hắn ta lại muốn khóc. Độc Quỷ ở đây, hắn ta có thể sống sót thoát khỏi hòn đảo độc này sao?

Lăng Tễ Phong hận trừng Hồng Mị Nhi, đôi mắt thoáng cái đỏ như: “Ngươi quản ta và hắn để làm gì? Bây giờ người nên giải thích là ngươi mới đúng, vì sao tên đáng chết kia vẫn lành lặn đứng ở đây?”

Hồng Mị Nhi không vui nhíu mày: “Đáng chết? Ngươi có chắc là ngươi đang nói đến sư phụ ta không?”

Lăng Tễ Phong rất muốn giả vờ vì cái người quái dị kia đang nhìn hắn ta. Đứng trước tôn nghiêm của nam tử hán, thân thể hắn ta cứng ngắc, miễn cưỡng chống lại ánh mắt của Độc Quỷ, quật cường hừ một tiếng.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Bốn năm trước gã đã chết, nhưng giờ lại lành lặn đứng đây, ngươi không cảm thấy ngươi nên cho bọn ta một lời giải thích sao?”

Hồng Mị Nhi cười xùy: “Giải thích? Ngươi bảo ta phải giải thích với ngươi ư? Ha! Đừng tưởng rằng ngươi là người của Lăng gia thì bọn ta phải coi trọng ngươi! Ta còn không để Mặc gia vào mắt thì con tôm nhỏ như ngươi đáng để bọn ta quan tâm sao? Lăng Tễ Phong, đừng có đùa!”

Vừa dứt lời, Lăng Tễ Phong đã xù lông lên: “Tên phản đồ này, người còn mặt mũi nhắc tới Mặc gia ư? Thân phận cao quý, tương lai xán lạn ngươi không biết quý trọng, thế mà lại đi theo cái tên quái dị đó. Lão tử thấy tương lai của ngươi sẽ có kết cục chẳng ra gì đâu!”

“Kết cục? Ha ha, người khác có kết cục gì ta không biết, kết cục của ta ra sao thì ngươi khỏi phải quan tâm. Ta cảm thấy, điều ngươi nên lo lắng bây giờ là bản thân ngươi thì đúng hơn đấy. Ngươi cảm thấy ngươi đã lên đảo của ta còn có thể sống để đi ra ngoài hay sao?”

Lăng Tễ Phong oán hận, gương mặt tuấn tú trở nên dữ tợn. Ánh mắt nhìn về phía Hồng Mị Nhi cũng tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

Hồng Mị Nhi vốn cũng có chút kiêng kị Lăng Tễ Phong bởi dù sao hắn ta cũng là người Lăng gia, hơn nữa thực lực của hắn ta còn mạnh hơn nàng ta nhiều. Mà giờ thì sao, có sư phó của nàng ta đứng ở đây, nàng ta còn sợ cái rắm. Lúc này giẫm người nào đó dưới lòng bàn chân, đạp mạnh hai cái.

“Ngươi là người Lăng gia?” Khi hai người đang ngươi trừng ta ta khoét ngươi thì một giọng nói khiến người khác tê dại da đầu vang lên.

Lăng Tễ Phong nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Độc Quỷ chậm rãi đẩy Hồng Mị Nhi ra, bước về trước một bước.

Người sau cảm thấy căng thẳng, nuốt nước miếng một cái. Hắn ta cố tự trấn tĩnh, nở nụ cười tự cho là xem thường, kiêu căng hất cằm.

“Đúng thì sao?”

“Nghe nói nhị phòng ở đại lục Tứ Phương đã trở về hả?”

Lăng Tễ Phong nhướng mày, không hiểu người này muốn gì, nhíu mày: “Thì sao?”

“Nói như vậy, bây giờ Lăng gia các ngươi coi như đầy đủ rồi nhỉ?”

“Liên quan gì đến ngươi!” Dù Lăng Tễ Phong cảm thấy bất an nhưng vẫn phải gồng lên, quyết không cho phép mình mất mặt trước người quái dị này.

“Ha ha…” Nhưng khi tiếng cười quái dị vang lên, hắn ta cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên. Ông trời ơi, con rùa chết tiệt này đánh chủ ý vào Lăng gia bọn họ hay sao? Còn nữa, đang yên đang lành, sao lại đề cập đến nhà nhị thúc của hắn ta chứ?

Con ngươi xấu xí nhìn không ra của Độc Quỷ đảo một vòng, ánh mắt như có như không rơi về phía sau Lăng Tễ Phong.

Sắc mặt Lăng Tễ Phong trắng bệch: “Ngươi, ngươi định làm gì?”

“Ngươi nghĩ bọn ta định làm gì?” Mà lúc này Hồng Mị Nhi mới chú ý tới trạng thái của Vệ Giới. Thấy Khí lưu chín màu đang vờn quanh hắn, khuôn mặt trở nên nặng nề: “Tránh ra!”

Cái tên Vệ Giới này đúng là lớn mật, dám lên cấp ngay trước mặt nàng ta. Hắn chán sống rồi sao?

Còn nữa, mẹ nó ai có thể nói cho nàng ta biết, vì sao mới qua một tháng, người này từ một kẻ mất hết nội lực thoáng cái đã sắp thăng lên địa giai rồi?

Lăng Tễ Phong không chút nghĩ ngợi từ chối: “Nằm mơ!”

“Rốt cuộc là ai đang nằm mơ đây? Ngươi có tin hay không sư phụ ta chỉ cần tùy tiện động ngón tay thôi là có thể biến ngươi thành máu loãng ngay lập tức hay không?”

Tin, mẹ nó lão tử dám không tin ư?

Lăng Tễ Phong muốn khóc lắm rồi. Hắn ta thật sự không muốn biến thành máu loãng, nhưng thực lực của hắn ta đối phó Hồng Mị Nhi còn được, nhưng hết lần này tới lần khác kẻ chống lưng cho người ta là Độc Quỷ đó đó đó. Chính là Độc lão đã từng lộng hành trên phiến đại lục này đấy!

Linh Diên trong không gian cũng sốt vó. Nàng quan sát Vệ Giới đang trong thời khắc mấu chốt và còn cả Lăng Tễ Phong đang cuống lên, cảm thấy dưới tình huống hiện tại, dù bọn họ nhảy hết ra ngoài cũng không phải là đối thủ của người ta.

Vậy phải làm sao bây giờ? Nàng cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ đi chết.

Linh Diên sốt ruột ở trong tại không gian, Lăng Tễ Phong ở ngoài không gian cũng không ổn, khuôn mặt hết xanh lại tím, hết tím thành đỏ.

Hiển nhiên Độc Quỷ không có kiên nhẫn mà lề mề ở đây. Đặc biệt là Vệ Giới sau lưng tiểu tử này, khí lưu quanh người rõ ràng càng hung hiểm hơn so với vừa rồi.

Tuy gã không ngại hắn thăng lên địa giai nhưng so với việc để hắn lên cấp thành công thì gã càng muốn hủy hoạt hắn. Gã nhớ rất rõ, tên tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng này đã giết đồ đệ cưng của gã.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Độc Quỷ, gã hành động!

Người quái dị thân cao không tới một mét năm, thấp bé giống đứa nhỏ sáu, bảy tuổi, hơn nữa toàn thân gã là bọc mủ khiến người khác buồn nôn. Lăng Tễ Phong nhìn mà đau mắt, thấy gã vừa động, thân thể theo bản năng bày ra phòng ngự!

Nhưng Lăng Tễ Phong đã quên, quên mất năng lực đáng tự hào nhất của ông già này là gì. Nếu hắn ta đụng phải gã thì đôi tay của hắn ta sẽ chẳng còn.

Không thể đụng vào cũng không thể đánh, Lăng Tễ Phong cảm giác mình sắp phải lìa đời rồi.

Nếu hắn ta mà né ra thì Vệ Giới sẽ phải hứng chịu, hắn ta không làm được.

Mắt thấy người đã đến trước mặt mình, trong thoáng chốc, cả khuôn mặt Lăng Tễ Phong hiện lên khí tức thấy chết không sờn.

Mắt thấy hai người sắp đụng vào nhau…

“Ầm” một tiếng vang cực lớn. Cơ thể đen sì tách tách chảy nước mủ màu đen buồn nôn của Độc Quỷ đã bị một vòng phòng hộ vô hình chặn đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vào tường đá phía sau. Rơi “bộp” một phát như một bãi thịt nát.

Mà Lăng Tễ Phong đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh lại bị tình cảnh khoa trương đột ngột này dọa cho suýt nữa rơi cằm xuống đất.

Trời ạ, tình huống gì đây?

Hắn ta, hắn ta còn chưa kịp động thủ mà, sao, sao người đã bay đi rồi?

Không chỉ hắn ta thấy kỳ quái, ngay cả Hồng Mị Nhi cũng cực kỳ khiếp sợ. Nhìn sư phụ bị đánh ra xa ba mét, nàng ta cuống quýt chạy tới. Vừa định chạm vào cơ thể trên mặt đất, thân thể của nàng ta lại theo bản năng kháng cự, một giây sau, thân thể nàng ta cứng lại.

“Sư phụ, ngài, không sao chứ?” Nàng ta thận trọng nghiêng đầu dò xét, không dám bước lên, sợ mình đụng phải là chết luôn.

Cả người Độc Quỷ không ổn, tuy rằng cỗ lực lượng kia không gây thương tổn được cho gã nhưng bị đánh bay trước mặt bao nhiêu người, quá mất mặt!

Ánh mắt của gã nhìn về phía Lăng Tễ Phong như hận không thể giết chết hắn ta.

Độc Quỷ bò dậy như một con cóc, bỏ qua Hồng Mị Nhi đứng bên cạnh đang thấp thỏm, thoáng cái đã vọt tới trước, cách Lăng Tễ Phong ba mét. Gã hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Vừa rồi là ngươi ra tay?”

Lăng Tễ Phong nhìn lại tay của mình, mặt mê mang, vô hại.

Hắn ta nào biết chuyện gì chứ?

Nhưng mà hắn ta cũng thấy rất kỳ quái, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ tới đây, hắn ta theo bản năng vươn tay ra, hướng về phía Độc Quỷ vừa bay ra, chọc một cái.

Điều khiến hắn ta thấy kỳ quái là tay của hắn ta xuyên ta rất dễ dàng, không hề xuất hiện ngoại lực gì ngăn trở.

Tình huống như nào vậy? Làm vậy có phải cũng kỳ quái đúng không?

Ánh mắt Độc Quỷ lóe lên, thân thể liền xông ra ngoài. Sắc mặt Lăng Tễ Phong đại biến, nhưng mà, lúc này đây, ngay tức khắc đó, không chờ họ ngăn đỡ, Độc Quỷ lại lần nữa cảm giác được tầng phòng hộ kia. Đáng tiếc, gã đã có chuẩn bị nên không bị đánh bay ra nữa, nhưng vẫn lảo đảo rơi xuống.

Sau khi hạ xuống, cả người gã lập tức tràn ra khí tức hung ác: “Ai? Ai đang giở trò ở đây? Cút ra ngay cho lão tử!”

Lăng Tễ Phong cũng ngây dại. Nếu như lần đầu thì có thể coi như hắn ta hoa mắt, nhưng lần hai đã không phải hoa mắt nữa rồi, mà đúng là người lén giúp hắn ta. Chẳng qua là đúng vậy, là ai vậy? Là ai có thực lực cường đại như vậy, thế mà có thể đối kháng được với Độc Quỷ?

Nên biết là, toàn thân người này đều là độc, bất cẩn thận một chút là sẽ biến thành máu loãng đó!

Ánh mắt lóe lên, hắn ta đột nhiên xoay người sang chỗ khác, nhìn Vệ Giới. Nhưng Vệ Giới vẫn đang nhắm hai mắt trầm mê trong tu luyện như cũ, mọi chuyện diễn ra bên ngoài có lẽ đã bị hắn ngăn cách.

Không phải Vệ Giới cũng không phải bản thân hắn ta, càng không phải hai người đối diện. Cái sơn động này, chẳng lẽ trừ bọn họ ra còn có người thứ năm?