Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 471: Trưởng lão đường Mặc gia




Vệ Giới nóng lòng muốn bày tỏ cho chính mình, thậm chí không ngại quỳ xuống đất, giơ tay phải lên làm động tác xin thề, nhìn Linh Diên với vẻ mặt đầy hồi hộp.

Biểu cảm căng thẳng của Linh Diên cũng vì lời bày tỏ đột ngột của hắn mà hơi giãn ra. Nhưng vừa nghĩ tới một loạt những sự việc xảy ra sau khi nàng và hắn trùng phùng, cùng với những chuyện rất có khả năng phải đối mặt trong tương lai, nàng lại không thể không ép bản thân mình phải tàn nhẫn.

“Bồi thường? Đền bù? Phụ lòng? Không, Vệ Giới à, trước nay ta luôn không cần những thứ này. Ta nghĩ ngươi hiểu lầm gì đó rồi. Bất kể là bốn năm trước ta đã đi con đường thế nào thì đó đều là lựa chọn của chính ta, không liên quan đến ngươi. Bốn năm sau, ta và ngươi đã không còn cần phải ở bên nhau nữa rồi.”

“Tại… tại sao? Diên Nhi, chỉ cần nàng còn là Linh Diên một ngày thì nàng chính là phi của Vệ Giới ta, là phi độc nhất vô nhị. Diên Nhi, cầu xin nàng cho ta thêm một cơ hội đi có được không?”

Linh Diên khe khẽ lắc đầu. Sau đó, nàng cuối người xuống định kéo Vệ Giới đứng lên. Nhưng bất kể nàng có kéo thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không đứng dậy, khiến Linh Diên nổi nóng đá hắn một cái ngã ngửa.

“Dưới đầu gối nam nhi có vàng, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ. Giờ ngươi quỳ trước mặt ta là sao đây chứ? Ngươi đứng dậy cho ta!”

“Ta không đứng. Nàng không nói cho ta biết nguyên nhân, ta sẽ không đứng dậy, có chết ta cũng không đứng dậy. Khó khăn lắm mới tìm được nàng, khó khăn lắm mới có được một chút hi vọng, tại sao nàng lại đột nhiên đẩy ta xuống địa ngục lần nữa? Ta không phục. Nếu hôm nay nàng không nói ra được một lý do thì ta sẽ không đứng dậy đâu.”

Linh Diên nổi cáu, lập tức ném lại một câu: “Ngươi thích đứng dậy thì đứng không đứng thì thôi, thích quỳ bao lâu thì quỳ. Ta mặc kệ ngươi!”

Đáng tiếc, nàng muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn thật sự không phải là một chuyện đơn giản. Hai người giằng co hết nửa ngày, nàng đổ mồ hôi đầy người cũng không thể rút chân mình ra khỏi tay hắn, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Được, không phải ngươi đòi lý do sao? Vậy ta nói cho ngươi biết. Vệ Giới, ngươi nghĩ lại cho cẩn thận xem, từ ngày ta và ngươi quen biết nhau, hai chúng ta vẫn luôn làm tổn thương lẫn nhau. Lần đầu tiên gặp mặt, trong tình cảnh trọng thương, ngươi đã đánh ta gần chết. Sau đó trải qua một loạt những chuyện khác, không phải ngươi lợi dụng ta thì là ta ngu ngốc mà trả giá vì ngươi. Ngươi thì sao? Ngươi đã làm gì cho ta? Được, giờ ngươi nói ngươi muốn bồi thường cho ta. Nhưng sau khi chúng ta trùng phùng lại trải qua những gì? Phải, ta cảm tạ ngươi đã dùng dáng vẻ của chúa cứu thế mà cứu ta và Công Tử Diễn, cứu Bất Dạ thành, thậm chí còn vì thí nghiệm của ta mà cam chịu trở thành vật thí nghiệm. Những điều này ta đều cảm kích ngươi. Nhưng sau đó thì sao? Chuyện sau khi lên đảo Thạch Đầu ngươi còn nhớ không?”

Vệ Giới bị tiếng chất vấn Linh Diên chặn họng không nói nổi một câu nào. Hắn mấp máy môi, đột nhiên phát hiện đoạn ký ức này trống rỗng, hắn căn bản không cách nào giải thích được.

“Ngươi không nhớ, ta nhớ. Vì thí nghiệm, ngươi đã mất hết linh lực nên bị Hồng Mị Nhi cưỡng ép bắt đi. Sau khi sư huynh ngươi báo cho ta biết, ta không thể không bỏ tất cả mọi chuyện trong tay mình để đi cứu ngươi. Vì là ta đem phiền phức này tới cho ngươi, cho nên ta buộc phải đi! Nhưng sau khi ta đuổi tới nơi, ta mới biết kẻ địch mạnh đến mức nào. Sư huynh ngươi, tỷ tỷ ta, thậm chí cả ca ca ta đều từng đến đây, mục đích chính là để giúp ngươi, nhưng hiệu quả quá thấp. Bởi vì địa hình của đảo Thạch Đầu quá phức tạp. Thêm vào đó, ngươi vừa lên đảo đã tiến vào giai đoạn thăng cấp tự phong bế. Vì bảo vệ ngươi, sư huynh ngươi đã chịu không ít khổ sở. Nếu nói mọi người đều có thể bình an rời khỏi đảo Thạch Đầu, cũng là nhờ vào mười một đạo lôi kiếp mà ngươi gặp phải trong khi thăng cấp.”

“Lôi kiếp?” Vệ Giới khó nén kinh ngạc. Hắn liều mạng muốn nhớ lại tình hình lúc đó, nhưng khổ nỗi có nghĩ thế nào thì trong đầu cũng là một mảng trống rỗng. Ký ức trong khoảng thời gian đó giống như đã biến mất vậy.

“Đúng, chính là lôi kiếp. Vì lôi kiếp, ta và Lăng Tễ Phong bị sét đánh trọng thương, trận đồ cơ quan trên đảo cũng vô tình bị làm xáo trộn. Do đó bọn ta mới có cơ hội. Vì ba huynh đệ các ngươi, ta và tỷ tỷ có thể nói là đã liều cả cái mạng này rồi, không ngừng tránh né.”

Nàng nói những lời này không hề chột dạ chút nào. Tuy tình hình khi ấy, nàng chỉ là tiện tay ném bọn họ vào trong không gian, chẳng hề mệt mỏi chút nào, nhưng nếu nàng không có không gian thì sao? Tình hình hiện giờ của bọn họ chắc chắn sẽ đi theo hướng kết cục ngược lại rồi. Người trở thành tù nhân sẽ không phải Hồng Mị Nhi mà là cả đám bọn họ.

Mà người bị thương nghiêm trọng nhất, rất có khả năng chính là Vệ Giới đang trong giai đoạn thăng cấp.

Vì tình huống khi đó, kẻ địch quyết không cho phép hắn thăng cấp thành công. Một khi bị cắt ngang trong thời gian thăng cấp, nhẹ thì hắn sẽ trọng thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, công lực mất hết.

Cho nên, sở dĩ đảo Thạch Đầu bị hủy diệt thành công, nói là nhờ công của Linh Diên cũng chẳng khoa trương chút nào.

Một mình nàng cứu mạng của tất cả mọi người, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

“Các người là nam nhân, các người vốn nên sắm vai bảo vệ bọn ta. Nhưng tại sao kết quả cuối cùng lại vừa khéo ngược lại vậy? Mạng của các ngươi phải nhờ vào ta và tỷ tỷ liều mạng để giữ lấy. Vệ Giới, lẽ nào ngươi không cảm thấy cảnh tượng như vậy rất quen thuộc sao? Mấy năm trước, có phải ta cũng đã từng vì ngươi mà hi sinh giống y như vậy hay không? Ta không muốn sống cuộc sống như vậy nữa. Ngươi và ta trời sinh tương khắc, có duyên không phận. Nếu ở bên nhau là liên lụy lẫn nhau, chi bằng ngay từ đầu liền dứt khoát luôn đi. Ngươi nói xem? Ta cảm thấy kết quả như vậy đối với ai trong chúng ta cũng là tốt cả.”

Những lời nghi ngờ của Linh Diên từng tiếng từng tiếng đánh lên trái tim hắn, khiến cảm giác áy náy trong hắn đối với nàng càng thêm sâu. Nhưng hắn biết, nàng không cần hắn áy náy. Hắn muốn mở miệng giải thích, lại phát hiện mình chẳng biết nói gì, căn bản không có một câu nào có thể trung hòa được với những gì nàng đã bỏ ra. Nhưng nếu bảo hắn cứ như vậy mà từ bỏ thì hắn lại không cam tâm. Phải làm sao đây?

“Diên Nhi, xin nàng cho ta một cơ hội nữa đi.”

Linh Diên mặt không biểu cảm, lắc lắc đầu: “Ta nghĩ chắc là không cần nữa đâu. Vệ Giới, có một số chuyện là do số mệnh đã an bài trước rồi, không thể cố theo đuổi. Mấy ngày nữa ca ca sẽ tới đón bọn ta về Long đế quốc. Lần từ biệt này, không biết đến ngày tháng năm nào mới gặp lại. Cái tên Linh Diên này sớm muộn cũng sẽ trở thành mây khói. Sau khi thân thể ngươi khỏe lại thì lập tức rời khỏi nơi này, quay về nước Tư U của ngươi đi.”

“Không, Linh Diên, nàng đừng đi. Ta còn rất nhiều lời muốn nói với nàng. Nàng không thể cứ như vậy mà đi được. Lẽ nào nàng không thể cho ta thêm một cơ hội sao? Chỉ một lần, một lần thôi có được không? Ta bảo đảm, bảo đảm sau này sẽ bảo vệ nàng thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu uất ức nữa. Thật đó, ta bảo đảm!”

Linh Diên nhìn hắn một cái thật sâu, trong đáy mắt ngập tràn thất vọng: “Ngươi tưởng ta quan tâm vấn đề ai bảo vệ ai, ai hi sinh nhiều hơn hay sao? Không, Vệ Giới, đến tận bây giờ ngươi vẫn không hiểu, người với người chung sống với nhau, đặc biệt là nam nữ chung sống, cần phải thật lòng muốn hi sinh. Không phải cái gọi là ai mạnh ai yếu, không phải cái gọi là ta hi sinh ngươi hưởng thụ. Linh Diên ta không đỏng đảnh như thế, nhưng ta cũng không muốn sống trong bực bội suốt đời. Bởi vì ta và ngươi ở bên nhau chỉ cảm thấy mệt, trước nay chưa từng có cái gọi là ngọt ngào. Nếu chúng ta có dù chỉ một chút chút nền tảng tình cảm thì cũng sẽ không thành ra cục diện ngày hôm nay. Cho nên, Vệ Giới à, ta mệt rồi. Lần này ta thật sự mệt rồi. Ta và ngươi từ biệt tại đây, chia tay trong yên bình đi.”

Vệ Giới không cam tâm, gào lên với bóng lưng của nàng: “Chỉ cần nàng là Linh Diên, nàng sẽ vĩnh viễn là vợ của Vệ Giới ta. Diên Nhi, ta sẽ không buông bỏ như vậy đâu.”

Linh Diên quay lưng về phía hắn, chầm chậm bước đi, cong khóe môi tự giễu: “Bất kể là Linh Diên hay là Phượng Nguyên, ta tin không bao lâu sau, trên thế giới này cũng sẽ không còn nhân vật ấy nữa rồi.”

Lần này bọn họ trở về, tuy Mặc Ngân không nói rõ ra nhưng tỷ muội bọn họ cũng biết, e là thời cơ mà trước kia Mặc Ngân, Mặc Uyên, Hoa Nghiêu nói với họ đã tới rồi. Nói cách khác, cơ hội bọn họ nhận tổ quy tông đã tới. Từ nay về sau, ký ức ngày xưa thật sự sẽ dần dần bị quên lãng theo sự rời xa của bọn họ…

Cùng lúc đó, sau khi tỉnh lại, Ngọc Ngân bắt đầu phát huy kiểu mẫu cuốn lấy thà chết không buông, quyết theo tới cùng với Công Tử Diễn.

Điều đáng tiếc là người trước mặt là Công Tử Diễn luôn dửng dưng với tất cả mọi thứ, không phải là Hoa Nhan đơn thuần ngây thơ khi xưa. Bất kể hắn dùng chiêu thức gì, người ta cũng có thể dễ dàng hóa giải, nhân cơ hội mà cho hắn ta một liều thuốc mạnh, muốn khiến hắn ta biết khó mà lui.

Nhưng cuối cùng thì nàng ấy đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của người nào đó, cũng đã đánh giá thấp tình cảm của hắn dành cho mình rồi. Bất kể Công Tử Diễn trốn tới đâu, hắn ta đều có thể tìm ra cách để xuất hiện trước mặt nàng ấy. Đến cuối cùng, Công Tử Diễn thật sự không chịu nổi nữa, căn bản không kịp đợi mấy người Mặc Ngân đến đón, nàng ấy đã muốn rời khỏi Phượng Trì sơn trang rồi.

Người có cùng suy nghĩ với nàng ấy còn có Linh Diên đang gặp cảnh ngộ giống như vậy. Tuy thủ đoạn của Vệ Giới có vẻ lý trí hơn sự vô lại của người nào đó nhiều, nhưng Linh Diên giờ tâm như đá tảng, nói gì cũng không chịu mở miệng, không hồi tâm chuyển ý, khiến Vệ Giới sốt ruột đến mức cảm thấy hình như mình sống hơn hai mươi năm đều là uổng phí vậy.

Vì thế, khi hai người đàn ông gặp khó khăn trong chuyện tình cảm ngồi uống rượu giải sầu với nhau, không khỏi cảm thấy sự thất bại trong hơn hai mươi năm của mình. Đặc biệt là đối với nữ nhân mình yêu thương, bọn họ chính là một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi.

Cuối cùng, hai tỷ muội không chịu nổi sự truy đuổi tới cùng của bọn họ, vào một đêm đã để lại một bức thư, lặng lẽ không một tiếng động mà rời khỏi đại lục Tứ Phương nơi bọn họ đã sống mười hai năm qua.

Đến khi hai huynh đệ tỉnh rượu muốn đuổi theo thì tất cả đều đã muộn rồi. Bọn họ nhìn trời xanh mây trắng trong như gột rửa, khóe miệng cùng kéo lên một nụ cười tự giễu.

“Ngọc Ngân, ngươi chẳng qua cũng vậy mà thôi.”

“Vệ Giới, ngươi cũng chỉ nhìn được mà không dùng được giống thế thôi.”

Cuối cùng, hai huynh đệ cười khổ nhìn nhau, vỗ vai nhau nói: “Cho nên, giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Đế quốc Mặc gia nằm ở vị trí sát rìa phía đông kinh đô đế quốc, chiếm diện tích gấp đôi cả hoàng thất đế quốc. Phần lớn diện tích được rừng xanh bao phủ. Nếu đứng ở nơi cao nhất kinh thành mà nhìn xuống, ngươi sẽ phát hiện, thứ chiếm phần lớn diện tích đế quốc Mặc gia không phải là kiến trúc mà là rừng rậm.

Đương nhiên, đây cũng là những lời người ngoài nói. Trên thực tế, tại sao chỉ có khu vực xung quanh Mặc gia là linh khí dồi dào như vậy, trừ hoàng thất, bốn gia tộc quyền thế và tám gia tộc hào phú lớn ra, e rằng không ai biết nữa. Trong cấm địa của Mặc gia ẩn giấu hi vọng của cả Long đế quốc.

Mà vị trí của cấm địa Mặc gia lại nằm trong khu rừng Linh Vụ nối liền với Mặc gia.

Rừng Linh Vụ nằm ở rìa phía đông đế quốc, là nơi linh khí dồi dào nhất trong đế quốc. Nhưng xung quanh rừng Linh Vụ, trừ Mặc gia ra không tồn tại bất cứ gia tộc hay thôn trang nào khác. Có thể nói, trong phạm vi mấy mươi dặm xung quanh, trừ rừng rậm ra thì chính là dinh thự của Mặc gia.

Dinh thự Mặc gia là một căn nhà vô cùng xa hoa chiều dài lên tới mười sáu khu liền kề nhau, trận pháp lớp lang bất tận. Cho dù là người trong Mặc gia, những khu ngoại trừ khu vực nhỏ của bản thân mình ra thì đều không cách nào bước chân tới được.

Giữa người với người lại càng phòng bị nghiêm ngặt, nghiêm bởi kỷ luật. Trong dinh thự rộng lớn, trừ dòng chính đang nắm quyền ra thì chỉ còn lại trưởng lão đường gắn bó mật thiết với Mặc gia. Sau mỗi lần đổi nhiệm kỳ mới, người ngoài đều sẽ rời khỏi dinh thự Mặc gia, được đưa đến từ đường Mặc gia ở các nơi.

Tiếp diễn mấy trăm năm, gia tộc Mặc gia khổng lồ, cành nhánh đan xen, trải rộng khắp các ngõ ngách của Long đế quốc. Đừng thấy bình thường bọn họ tản mát khắp nơi, một khi được tộc trưởng triệu tập lại, số lượng người lui tới e là sẽ khiến cả hoàng đế cũng phải kiêng dè đến không ngủ được.

Bao nhiêu năm qua, Long thị chưa từng từ bỏ việc diệt trừ Mặc gia. Nhưng lần nào sự cố gắng của bọn họ cũng đều bị Mặc gia dễ dàng hóa giải.

Nói không hề khoa trương, chỉ cần Thần Nữ tộc bằng lòng, Long đế quốc căn bản sẽ không có Long thị. Tất cả những điều này không phải vì Long gia là người nắm quyền mà là vì một người thôi – Long Diệc.

Sở dĩ Long đế quốc được gọi là Long đế quốc, cũng không phải vì Long gia hiện tại mà là vì gia tộc Long thị lớn mạnh kia.

Đương nhiên, Long thị đó và hoàng thất đế quốc này tuy cùng là họ Long, nhưng xét về thân phận địa vị thì lại cách xa ngàn dặm, căn bản không thể so sánh được.

Sở dĩ Thần Nữ tộc nhẫn nhịn Long gia đến ngày hôm nay cũng không phải vì bọn họ kiêng kị người đó, chẳng qua là không muốn phá hoại sự cân bằng hiện tại của đế quốc mà thôi. Thực ra chỉ cần bọn họ muốn, e rằng Long thị đã không còn tồn tại từ trăm năm trước rồi.

Ít nhất, với Mặc Ngân, trước nay hắn chưa từng coi Long thị ra gì.

Ngày mười lăm tháng tám, trời còn chưa sáng, trên dưới Mặc gia đã bắt đầu bận rộn rồi. Không ai biết Mặc gia sắp xảy ra chuyện lớn gì, chỉ biết tổng quản vừa hạ lệnh, bọn họ đã bắt đầu gióng trống khua chiêng mà bố trí mọi việc.

Mặc gia ngay cả ngày lễ ngày tết cũng chưa từng huyên náo như vậy, không chỉ lần đầu trang hoàng, thậm chí còn trải một tấm thảm đỏ dài cả ngàn mét trên quảng trường của Mặc gia; con sư tử đá ở cổng lớn còn được treo thêm hoa vải đỏ rất lớn; trên tấm biển bằng vàng của Mặc gia cũng có treo đèn lồng đỏ; hơn thế, trên dưới Mặc gia còn được yêu cầu thay trang phục thống nhất của Mặc gia bọn họ.

Mọi người nhao nhao phỏng đoán, rốt cuộc hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bên trưởng lão đường không có chút tin tức gì?

Ai không biết còn tưởng sắp nghênh đón nhân vật lớn nào đó nữa.

Đột nhiên không biết, trong trưởng lão đường khi đó lại hỗn loạn không ngừng. Trong số những người đang ngồi, ngoài mười sáu vị trưởng lão của Mặc gia ra, còn có dòng chính duy nhất đời này của Mặc gia, Mặc Ngân, Mặc Uyên và Mặc Hàn Y đều thản nhiên ngồi đó.

Mà các trưởng bối của Mặc Gia lại chẳng một ai tới tham dự. Mặc gia trang nghiêm hôm nay đã toàn quyền giao cho Mặc Ngân tự mình xử lý rồi.

Thân phận của những trưởng lão kia đều là tập thể những người tài hoa được chọn ra từ bản tộc Mặc gia. Thực lực của bọn họ là không thể nghi ngờ. Trong đủ mọi lĩnh vực, bọn họ đều chiếm cứ địa vị lãnh đạo tuyệt đối.

Dựa theo tuổi tác, sắp xếp thứ tự, nam có nữ có, già có trẻ có. Người cao tuổi nhất đã qua sáu mươi, mà người trẻ tuổi nhất cũng đã hơn hai mươi rồi.