Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 - Chương 44: Dịch Kinh Tẩy Tủy




“Hô”

Diệp Khôn thở ra một tiếng, trên mặt tỏ ra phiền não mãi không thôi, hắn đã phải ngồi xuống đem Luân Chuyển Công phân tích từng tầng một cho cẩn thận, xem có bị sai xót chỗ nào không, hắn nghĩ, nếu những tầng trước mà có vấn đề gì đó thì sẽ ảnh hưởng tới phần sau, cho nên mới bỏ công ra làm như vậy.

Trải qua thêm vài hôm nữa, vừa nghiên cứu vừa đột phá bình cảnh, tuy nhiên hắn làm thế nào cũng không thể đột phá lên tầng năm được, đến lúc này có thể nói hắn tức đến nỗi máu đã dồn lên não, nhưng chẳng thể làm gì được.

“Tại sao vẫn không được nhỉ? Mình đã cẩn thận tra xét, tuyệt đối không thể có sai xót chỗ nào được nữa.” Diệp Khôn không hiểu nổi chuyện gì đang sảy ra với hắn, khiến cho hắn không thể đột phá bình cảnh được, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

“Nhất định là có nguyên nhân nào đó, khiến mình không thể đột phá lên tầng năm được, có điều nguyên nhân do đâu, nhất thời mình không thể nào lý giải được. Thôi bỏ qua đã, dù sao con đường phía trước còn dài, rời khỏi nơi này mình sẽ tìm hiểu sau.” Diệp Khôn bực dọc đứng dậy, đã không tìm ra được nguyên nhân, hắn cũng không muốn ở chỗ này nữa.

“Tiểu Bạch, chúng ta rời khỏi nơi này thôi.” Quay sang bên cạnh thấy Tiểu Bạch đang ngồi nhìn mình, Diệp Khôn nhoẻn miệng cười với nó nói.

Trong mấy ngày qua, Tiểu Bạch cũng chăm chỉ ngồi tu luyện, mãi đến tận trưa nay nó mới dừng tu luyện, và ngồi bên cạnh chờ đợi Diệp Khôn, lúc này thấy hắn gọi, nó đứng dậy ngoác miệng ra cười, sau đó “vút” một cái, nhảy lên vai hắn ngồi chỗm trệ.

Diệp Khôn đưa tay bẹo vào má Tiểu Bạch một cái, rồi cười ha hả tiến về phía cửa ra ngoài, khi đến nơi, hắn không hề do dự, trực tiếp bước xuyên qua quang mang đi ra.

Bên ngoài động phủ, Diệp Khôn cùng Tiểu Bạch một người một khỉ đứng hiên ngang trên một mỏm đá cao ở gần đó, cả hai phóng mắt nhìn về phía xa xa, dường như là đang tìm kiếm cái gì đó vậy.

“Tiểu Bạch, chắc hẳn ngươi biết chỗ này rõ hơn ta, ở đây ngoài điều kiện tu luyện rất tốt ra, phong cảnh cũng tuyệt đẹp, nếu nói không ngoa, phong cảnh ở đây có thể nói là “Bồng Lai Tiên Cảnh” cũng được, không đến thì thôi, nếu đã tới thì ta cũng muốn tham quan chỗ này một chút, ngươi thấy thế nào.” Thật lâu sau, Diệp Khôn thu lại ánh mắt của mình, sau đó ngó xuống Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh cười cười nói.

Nghe Diệp Khôn nói vậy, Tiểu Bạch dường như rất hứng thú, nó không hề do dự liền gật đầu đồng ý ngay.

“Tốt, nếu vậy thì đi thôi, ngươi đi trước dẫn đường a.” Diệp Khôn vui mừng nói một câu.

Sau đó, Tiểu Bạch nhảy vọt xuống dưới chạy về một phía, Diệp Khôn ở sau thấy vậy mỉm cười một cái, rồi cũng nhảy xuống, đồng thời thi trển Ảo Ảnh Mê Tung Bộ đuổi theo nó.

Thời gian cứ thế trôi qua, Diệp Khôn và Tiểu Bạch đã tìm tòi, đi hết những nơi có thể đặt chân đến ở địa phương xa lạ này một lần, diện tích của nó cũng không rộng lắm, bề rộng bán kính của nó cũng chỉ tầm mười dặm mà thôi.

Chỉ là, ở bốn phương tám hướng xung quanh lại là biển rộng, đứng trên bờ nhìn ra, chỉ thấy một dải màu xanh mênh mông không bờ bến, có thể nói, địa phương này là một hòn đảo nhỏ, nằm giữa biển khơi.

Một điều đáng nói là, ở đây ngoài núi đá và thực vật ra, tuyệt đối không thấy bất kỳ một loài động vật nào sinh sống cả, ngay cả tới côn trùng nhỏ bé ở duới đất cũng không thấy.

Chính điều này đã khiến cho Diệp Khôn phải kinh ngạc mãi không thôi, nếu theo lẽ thường, một vùng đất như Tiên Sơn Phúc Địa như này, thì sẽ phải có nhiều loài linh thú linh cẩm sinh sống mới phải, đằng này lại không hề có, cả một không gian rộng lớn rất yên bình đến mức lạ thường.

Ở đây là như vậy, Diệp Khôn muốn tìm hiểu cũng không được, hắn đành bỏ qua một bên, cứ như vậy cùng với Tiểu Bạch đi hết nơi này đến nơi khác.

Những nơi Diệp Khôn đi qua, có nhiều chỗ khá đặc biệt, nhưng cũng có những chỗ chẳng có gì đáng chú ý cả, có điều linh khí ở đây chỗ nào cũng xung túc, ở nhân giới tuyệt đối rất hiếm có chỗ được như vậy.

Về sau Diệp Khôn được Tiểu Bạch dẫn tới trúc lâm ngũ sắc, khi tới đây hắn vô cùng kinh ngạc, hắn nhớ ngày đầu tiên tới đây hắn cũng thấy trúc lâm này rồi, nhưng lúc đó là đứng ở bên ngoài nhìn thoáng vào, còn bây giờ là hắn trực tiếp ở bên trong rừng, vây quanh hắn là những cây trúc có nhiều màu khác nhau, chúng khiến cho hắn có một cảm giác rất quỷ dị.

Hắn nhìn ra, màu sắc trên thân của đám trúc lâm này phân biệt theo năm màu trong ngũ hành, nhưng riêng lá của chúng lại đồng một màu tử kim.

Thấy lạ, Diệp Khôn đã dùng thần thức xem qua chúng một lượt, ngay lúc đó hắn đã phát hiện ra một điều khác đặc biệt ở chỗ trúc lâm này, khi thần thức của hắn tiếp xúc lên thân trúc, lập tức từ trong thân trúc có một vài tia lôi điện quỷ dị hiện ra, cản thần thức của hắn lại.

Theo đó, ở đây có năm loại trúc, thì có năm loại lôi điện khác nhau hiện ra, nhưng chung quy lại, ở trong năm loại lôi điện đó ẩn ẩn bên trong đều có một tia Tử Quang Lôi Điện phát ra, xem ra rất có thể tia tử quang này có liên quan tới lá của mỗi loại.

Khi gặp cảnh này, trong lòng Diệp Khôn vừa mừng vừa sợ, hắn có thể cảm nhận được những tia lôi điện phát ra từ thân trúc không hề tầm thường chút nào cả, nếu như sau này hắn có thể lợi dụng nó thì sẽ có hữu ích cho bản thân.

Sở dĩ hắn nghĩ vậy cũng không phải là không có căn cứ, hắn đã từng thấy qua trong Tu Tiên Bí Sự ghi lại, ở tu tiên giới, lôi điện chính là khắc tinh của âm hồn quỷ vật và những người tu luyện theo ma công, nếu như hắn cũng có nó, thì khi đó gặp được những người trong ma đạo hay quỷ vật thì sẽ có hậu thủ để đề phòng.

Nghĩ đến đấy Diệp Khôn rất vui mừng, nhưng hiện tại hắn chưa vội để lấy nó, hắn vẫn còn phải đợi cho tu vi của mình đề cao thêm một chút đã, sau đó mới nghĩ cách để làm sao có được lôi điện ở trong trúc lâm này.

Đi qua rừng trúc này, Tiểu Bạch liền dẫn Diệp Khôn tới bên cạnh một cái hồ nhỏ.

Khi tới nơi, vừa nhìn thấy cái hồ, Diệp Khôn không khỏi giật mình, hắn hít vào một hơi thật sâu, đem ánh mắt của mình tập chung xuống dưới hồ, trên mặt tỏ vẻ kích động, nhưng không có hành động gì.

Diệp Khôn đứng trên bờ nhìn xuống hồ không hề chớp mắt, hắn thấy nước trong hồ có màu ngà sữa, trên mặt hồ linh khí dày đặc, tạo thành những hạt sương nhỏ li ti, lơ lửng trong không trung không hề tan biến, đây chính là cái hồ mà những lần trước Tiểu Bạch đã đến đây để ngâm mình.

Đi lại ở đây cả một tháng, vòng vo qua nhiều chỗ, cuối cùng Tiểu Bạch dẫn Diệp Khôn tới chỗ này, khiến cho hắn kinh ngạc mãi không thôi, hắn nghĩ thế nào cũng không ra, ở đây lại có một cái hồ như thế này, mà khoảng cách từ chỗ này tới động phủ cũng không xa lắm, chỉ cần vượt qua một ngọn núi là tới được.

“Tiểu Bạch, cái hồ này không lẽ là cái hồ mà lần trước ngươi nó với ta?” Diệp Khôn nhìn cái hồ trước mặt, trong lòng rung động, hắn có thể cảm nhận được lượng linh khí trong hồ tinh thuần đến mức kinh người, hắn liền nghĩ ngay đến lúc trước ở ngoài Tiểu Bạch đã nói cho hắn biết nó đã từng tới một cái hồ để tắm ở đó, thật không ngờ nó lại là cái hồ này.

Tiểu Bạch không nói gì, nó gật đầu lịa lịa với Diệp Khôn, sau đó nó nhìn xuống mặt hồ với một ánh mắt rất thèm thuồng, dường như là dưới hồ có cái gì đó khiến nó bị kích thích vậy.
Diệp Khôn thấy biểu hiện của Tiểu Bạch như vậy nhưng không nói gì, hắn chỉ hơi nhíu mày một cái, sau đó bước tới mép hồ khôm người cúi xuống, rồi lấy tay thò vào mặt hồ, vục một vụ nước đưa lên trước mặt quan sát.

Nhìn vào vụ nước trong lòng bàn tay, Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh, hắn thả thần thức ra quan sát thì thấy, bên trong vụ nước có rất ít nước, chủ yếu là một loại chất lỏng màu sữa có chút đậm đặc mà thôi.

Hơn nữa, lòng bàn tay hắn tiếp xúc với chất lỏng đó, liền cảm thấy một luồng linh khí tinh thuần, xuyên qua lớp da trên bàn tay đi vào cơ thể, khiến cho hắn phải lập tức vận dụng khẩu quyết chuyển đổi luồng linh khí đó thành pháp lực, không để cho nó chạy lung tung trong cơ thể.

“Không thể tưởng tượng nổi, hồ nước này lại chứa đựng linh khí đến mức như thế này, dường như nước trong hồ chủ yếu là linh khí đã hóa thành thực thể ở dạng lỏng mà tạo thành, thực ra nước trong hồ đâu có mấy.” Diệp Khôn đem nước trong tay hất xuống hồ, sau đó đưa tay sờ sờ mũi mình tỏ vẻ trầm tư thì thào nói.

Tiểu Bạch ở bên cạnh thấy hắn như vậy, thì gãi đầu, nó kêu lên hai tiếng, sau đó cầm lấy vạt áo của Diệp Khôn lôi hắn xuống hồ.

Diệp Khôn thấy thế thì cả kinh, vội hô lên: “Tiểu Bạch, ngươi làm gì vậy? Chẳng nhẽ ngươi muốn ta xuống dưới đó? Dưới đó có cái gì sao?”

Tiểu Bạch thấy thái độ của Diệp Khôn như vậy, thì giật mình vội thả tay ra ánh mắt nhìn hắn như muốn nói cái gì.

Một lúc sau, nó ngoái đầu nhìn xuống hồ rồi quay sang nhìn Diệp Khôn, đồng thời ngoác miệng ra kêu, một tay túm lấy áo của hắn, một tay chỉ chỉ xuống dưới hồ, liên tục tạo ra những cử chỉ khó hiểu.

Diệp Khôn thấy vậy thẫn thờ đứng nhìn một lúc lâu, mặc dù hắn không biết nó đang nó gòi, thế nhưng hắn có thể hiểu được là nó rất muốn mình lội xuống cái hồ đó.

Diệp Khôn còn đang ngơ ngác, thì Tiểu Bạch đã lội xuống hồ, nó đi ra trung tâm hồ, sau đo thì ngâm cả mình xuống dưới nước, chỉ để nhô lên cái đầu, hai mắt nó nhìn Diệp Khôn đang đứng trên bờ, rồi ngoác miệng ra kêu như là muốn bảo hắn xuống đi.

Tiếng gọi của Tiểu Bạch khiến cho Diệp Khôn thanh tỉnh lại, hắn nhìn nó đang đằm mình dưới hồ nhíu mày nhíu lại, thầm nghĩ:
“Dưới hồ này linh khí quá nhiều, mình mà xuống dưới sẽ bị một lượng linh khí khổng lồ xâm nhập vào cơ thể, nếu không kịp thời tiêu hóa nó, sẽ bị nó ép cho nổ tan xác mà chết. Có điều, tại sao Tiểu Bạch cứ muốn mình xuống đó, nhìn vẻ mặt của nó thế kia, có vẻ không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa lại còn rất khoái trí và thích thú nữa, hhông lẽ ngâm người xuống đó sẽ có lợi chứ không có hại.”

Diệp Khôn nghĩ tới đây thì hơi do dự, hắn không dám mạo hiểm, tuy hắn chưa được trải nhiệm qua, thế nhưng những gì ghi lại trong Tu Tiên Bí Sự hoàn toàn là đúng, hắn là người thông minh, cho nên có thể thấy được sự lợi hại trong đó.

Thế nhưng lúc này đây, ở bên dưới hồ Tiểu Bạch vẫn đang nhìn hắn, liên tục kêu gọi hắn xuống.

“Những gì trong sách ghi hoàn toàn là đúng, cũng ít khi có sai xót, nhưng trong đó có nói, tu tiên giới kỳ chân dị sự xảy ra cũng khá nhiều, rất nhiều dự sự xảy ra ngược với lẽ thường…lúc này Tiểu Bạch ở dưới hồ không bị linh khí công tâm, không lẽ cũng là một dị sự?” Trước sự mời gọi của Tiểu Bạch, Diệp Khôn vẫn không dám xuống đó, hắn đứng trên bờ quan sát nó, thật lâu sau mới thì thào lên tiếng nói.

“Hảo! Tiểu tử, ta nghe ngươi một lần xem sao, để xem dưới này có cái gì mà ngươi nhất định gọi ta xuống bằng được mới thôi.” Đợi thêm một khắc nữa, thấy Tiểu Bạch ở dưới hồ vẫn bình an vô sự, không có chuyện gì xảy ra cả, Diệp Khôn cắn răng một cái, nhìn nó dưới hồ lớn tiếng nói.

Tiểu Bạch thấy vậy thì ngoác miệng ra cười, trên mặt nó tỏ vẻ đầy khoái trí, nó liền thò một tay lên vẫy vẫy hắn xuống.

Diệp Khôn cởi quần áo xuống, sau đó không do dự nữa, hắn chậm rãi lội xuống hồ, nước trong hồ cũng không sâu lắm, hắn đi lại chỗ Tiểu Bạch rồi đằm mình xuống, chỉ để nhô mỗi cái đầu lên.

Diệp Khôn ở dưới hồ một lúc, hắn không thấy có hiện tượng gì sảy ra cả, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rất thoải mái, nghĩ : “Dường như mình đã lo lắng quá mức rồi”

Sau đó hắn quay sang Tiểu Bạch lớn tiếng nói: “Tiểu tử, ta đã xuống đây rồi, ngươi đã hài lòng...”

Chữ “chưa” còn chưa ra khỏi miệng, thì đột Diệp Khôn biến sắc, mặt hắn nhăn nhó khó coi đến cực điểm, Tiểu Bạch thấy vậy, không hiểu hắn tại sao lại như vậy, nó đang định tiến tới giúp hắn, thế nhưng nó vừa mới động người thì dừng lại, dường như nó nghĩ tới điều gì đó, cho nên không tới giúp hắn nữa, nó cứ ở im một chỗ chăm chú nhìn hắn.

“A......” Diệp Khôn hét lên một tiếng kinh hãi, cả người hắn chìm xuống hồ, từng trận đau đớn kịch liệt đến từ kỳ kinh bát mạch, từ huyệt đạo trên khắp cơ thể lan tới não, khiến hắn không thể chịu nổi mà ngất đi.

Lúc này, trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện hai luồng linh khí không lồ, hai luồng linh khí này một đen một trắng, không biết chúng xuất hiện từ đâu và từ lúc nào, hiện tại chúng đang liên tục chạy qua chạy lại kỳ kinh bát mạch, sau đó theo kinh mạch trên người đi qua tất cả các huyệt đạo không bỏ xót chỗ nào cả.
Hài luồng linh khí này di chuyển với tốc độ khá nhanh, nó khiến cho kinh mạch trên toàn thân hắn căng ra, như thể không chịu nổi chỉ muốn nổ tung vậy, cơ thể hắn căng ra, các mạch máu ngoài da nổi lên nhìn rất sợ.

Tuy đã bị ngất không còn biết gì, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn Diệp Khôn vẫn cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, dường như cả người hắn bị hàng nghìn lưỡi dao cùng lúc mổ xẻ, đau đớn đến tột cùng.

Cứ như vậy hắn không thể tiệp nhận nổi, hắn cảm thấy cái chết càng ngày càng đến gần, có điều hắn không muốn chết, hắn hiện tại mới chỉ có mười năm tuổi, tuổi còn rất trẻ, bao nhiêu hoài bão, mơ ước trên con đường tu tiên, còn chưa thực hiện được, nếu chết ở đây hắn không cam lòng chút nào.

Vì vậy, sâu trong linh hồn hắn vẫn luôn tranh đấu, không chịu khuất phục.

...

Thời gian cứ thế trôi qua.

Một canh giờ sau, “ùm, ùm” hai tiếng, Diệp Khôn và Tiểu Bạch lần lượt bị một một lực vô hình dưới hồ hất văng lên trê bờ.

Tiểu Bạch lên bờ trước, nó vội quay người lại, rồi dang hai tay ra muốn đỡ lấy Diệp Khôn.

Nhìn vào cơ thể của Tiểu Bạch so với Diệp Khôn thì khó mà tin được nó sẽ có thể đỡ được hắn, thế nhưng một màn khó tin đã xảy ra, khi cơ thể hắn vừa rơi xuống, đã bị nó dùng đôi tay nhỏ bé nhưng đầy uy lực đỡ lấy, sau đó nó để hắn nắm xuống bên cạnh.

Lúc này nhìn vào thì thấy, cơ thể Diệp Khôn có chút biến đổi, da thịt hắn đột nhiên trở lên trắng như tuyết, ở ngoài có thể nhìn rõ đường những đường kinh mạch trên cơ thể hắn.

Hơn nữa, hiện tại trong cơ thể hắn có hai luồng linh khí một trắng một đen nhỏ như cái kim, đan chầm chậm di chuyển theo các đường kinh mạch, chạy khắp trên cơ thể của hắn, cứ như vậy cho đến nửa canh giờ sau hai luồng linh khí đó mới biến mất, cơ thể hắn lại trở về trạng thái bình thường.