Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 1 - Chương 4: Tháng sáu sương bay 2




Đúng là anh em xa không bằng láng giềng gần. Chúng ta ở Phương Bắc thực ra cũng có thân thích, nhà mẫu thân vẫn còn có ông ngoại, cậu nhưng lúc này phải đi đâu tìm bọn họ? Vẫn phải trông cậy cả vào hàng xóm, cùng mẹ con ta nhịn qua một đêm, bận rộn cả một đêm. Chẳng biết đun bao nhiêu nước sôi, cả đêm bếp lửa không hề tắt. Sau lại thấy nhà ta chẳng có đồ gì ăn, sợ mẫu thân ta đói bụng không chống đỡ được nên lại lấy trứng gà trong nhà ra nấu cho mẫu thân ta ăn.

Đợi mãi cho đến khi mẫu thân sinh tiểu muội muội, tắm qua cho muội muội rồi cẩn thận quấn tã cho nó thì mọi người mới mệt mỏi rời đi.

Trong ánh nắng sớm mờ ảo, ta hạnh phúc ngồi bên giường nhìn mẫu thân đang nhắm mắt ngủ say, tiểu muội muội cũng lặng yên ngủ. Nghe mọi người nói, trẻ con vừa sinh phải ngủ 2,3 canh giờ mới biết đòi ăn.

Vừa nghĩ đến “ăn”, ta vội ngồi bật dậy. Nhân lúc hai người đều còn ngủ ra ngoài mua đồ, mẫu thân và muội muội tỉnh lại đều phải ăn.

Khép chặt cửa phòng, lại thấy con trai Hồ đại nương đang đứng quét sân, ta chạy tới cười:

- Hồ đại ca, giờ muội muốn ra ngoài mua cho mẫu thân chút đồ ăn, nếu trong nhà có động tĩnh gì thì phiền đại ca xem giúp, muội không khóa cửa.

Hồ đại ca gật gật đầu, Hồ đại nương ở trong buồng, cách cửa nói vọng ra:

- Con mau đi đi, ta thu dọn chút đồ rồi sẽ qua.

Ta ngượng ngùng nói:

- Đêm qua đã làm cho mọi người không thể ngủ, giờ còn làm phiền mọi người, thật ngại quá. Chờ mẫu thân con tròn trăng, con sẽ làm một bàn rượu để cảm ơn mọi người.

Hồ đại ca cười nói:

- Không có việc gì, hàng xóm láng giềng mà, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.

Ta vội nói lời cảm ơn, sau đó vội vàng ra chợ. Đến đó mới phát hiện, vì vẫn còn sớm nên rất nhiều người còn chưa mở hàng. Ta chờ một hồi mới mua được một con gà, mấy cân gạo để hầm cháo, một ít trứng gà. Nghĩ nghĩ, trong lúc hoảng hốt đêm qua chẳng biết nghe ai nói người sinh con xong nên ăn cá trích cho tốt sữa, vì thế ta lại mua thêm vài con cá trích, mấy bó dưa cải. Lúc này mới tay xách nách mang đi về nhà

Còn chưa về đến ngõ, từ xa đã thấy Hồ đại ca đứng đó nhìn quanh, vẻ mặt lo âu. Chẳng hiểu sao tim ta như thắt lại.

Ta vội tự an ủi mình:”Không sao, không sao, đừng tự dọa mình, mẫu thân đã sinh hạ tiểu muội bình an, còn có thể có chuyện gì được?”

Nhưng vì sao tim lại đập nhanh như vậy, bước chân trở nên nhẹ bẫng như vậy?

Ta chậm rãi đi qua, cố trấn định nói:

- Hồ đại ca, huynh đứng đây chờ ai vậy?

Chắc chắn là không chờ ta

Hồ đại ca vừa thấy ta thì chỉ vội vàng hỏi:

- Đào Diệp, muội đi chợ nào thế? Sao huynh tìm mấy lần không được?

Nói xong xoay người đi về nhà

Ta hoảng sợ chạy đến trước mặt hắn, giơ cao những đồ trong tay nói:

- Muội đi chợ rau ngay đằng trước thôi. Hồ đại ca xem này, đây là con gà mái già đó, gà mái già chân nó nhăn hơn, gà non thì chân sẽ nhẵn hơn. Muội chọn mấy nhà mới tìm được con gà vừa già vừa đen này đó. Nghe nói gà mái đen là bổ nhất đúng không? Muội còn mua cả cá trích, nấu canh cho nương ăn cho có sữa. A!

Ta vỗ gáy nói:

- Muội ngốc quá mà, gà mái cũng sẽ nấu canh, cá trích cũng nấu canh, thế thì đằng nào cũng là canh? Đáng ra phải mua thứ khác

- Đào Diệp…

Hồ đại ca nhìn ta ái ngại, định nói gì đó nhưng chưa đợi hắn mở miệng ta đã lại giơ tay kia thật cao, cao hứng nói cho hắn:

- Hồ đại ca xem này, đây là trứng gà, đây là gạo thơm, hầm cháo sẽ rất bổ. Thôi chết rồi, muội quên mất một số thứ cần cho sản phụ. Hồ đại ca, huynh đem mấy thứ này về nhà trước giúp muội, muội đi mua mấy thứ kia

Ta vừa nói vừa nhét đồ vào tay hắn

- Đào Diệp, muội nghe huynh nói đã

Hồ đại ca không nhận đồ của ta mà chỉ dừng bước, cao giọng, nghiêm túc nhìn ta

Ta cầu xin:

- Muội đi mua đồ trước, lát về nghe huynh nói được không?

Ta không dám về, lại càng không dám nghe hắn nói. Ta chỉ muốn trốn đi, tìm chỗ nào đó mà trốn trong chốc lát

Ngôi nhà quen thuộc giờ lại thành nơi đáng sợ nhất, không dám đối mặt.

Hồ đại ca vẫn nói:

- Đào Diệp, muội đừng dây dưa nữa, không về chỉ sợ không được gặp mặt mẫu thân muội lần cuối.

Ba! Trứng gà rơi xuống đất vỡ tung tóe, gà và cá không ngừng quẫy đạp. Ta bước vô hồn theo Hồ đại ca về nhà.

Thấy ta vào, những người hàng xóm vây quanh trước giường mẫu thân đều tản ra. Mẫu thân thấy ta, khuôn mặt tái mét nhìn ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Đào Diệp, con đã về? Coi như nương đã đợi được con về

Ta cố gắng xem nhẹ câu nói đó, cười tủm tỉm nói:

- Vâng, con đã về rồi, con mua cho nương đồ bồi bổ này, rất nhiều, đều là đồ nương thích ăn đó.

Ta vươn tay đếm cho mẫu thân nghe:

- Có gà mái đẻ, có cá trích, có trứng gà, có gạo thơm. Gà mái là gà đen đó, con chọn rất kỹ.

Nói xong, cúi đầu, thấy tay trống trơn, lại bồi thêm một câu:

- Hồ đại ca xách hộ con, huynh ấy về ngay đây

Đuôi mắt nhìn rõ Hồ đại ca đang đứng ở bên kia.

Mẫu thân mỉm cười quá đỗi dịu dàng:

- Đào Diệp của ta đúng là giỏi giang, gà mái đẻ là bổ nhất

Sau đó lại quay qua nhìn em bé ở bên cạnh mình mà nói:

- Đào Căn, tỷ tỷ con đã về, tỷ con về là tốt rồi

Ta vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội:

- Con là Đào Diệp, muội là Đào Căn, sau này mẫu thân lại sinh thêm tiểu muội muội nữa đi, gọi là Đào Hoa, nữ nhi nhà chúng ta hợp lại sẽ thành một cây hoa đào rồi.

Mẫu thân yêu chiều mắng ta:

- Nói bậy bạ, phụ thân con đã không còn, sao mẫu thân có thể sinh tiểu muội muội gì nữa?

Ta chỉ định nói: “Mẫu thân có thể tái giá” nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì

Lúc này, người mẫu thân hơi run lên, mặt cũng ửng hồng một cách khác lạ. Ta vội vuốt tay mẫu thân:

- Mẫu thân lạnh? Có cần con lấy thêm quần áo cho mẫu thân?

Trong nhà chẳng còn nhiều chăn, có đắp thêm cũng chỉ đành lấy quần áo.

Mẫu thân nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, người run run vài lần. Ta hoảng sợ lớn tiếng gọi.

Chờ khi mẫu thân mở mắt ra thì lại dùng ánh mắt thương hại như Hồ đại ca mà nhìn ta nói:

- Đào Diệp, mẫu thân phải đi gặp phụ thân con

- Không đâu, mẫu thân đừng nói lung tung. Mẫu thân là vừa sinh muội muội, người yếu, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ khỏe thôi

Ta sống chết nắm chặt tay người, lúc này lại đến lượt ta run rẩy. Giọng mẫu thân càng lúc càng yếu, càng lúc càng mơ hồ:

- Nếu không phải mẫu thân muốn gặp con lần cuối thì lúc này có lẽ đã gặp phụ thân con rồi. Đào Diệp, phụ thân và mẫu thân có lỗi với con, khiến con trở thành cô nhi, lại để lại cho con tiểu muội muội nhỏ như vậy. Mẫu thân giao Đào Căn lại cho con, con phải nuôi dưỡng nó thành người. Cha mẹ sẽ phù hộ cho các con.

- Mẫu thân, xin đừng làm con sợ

Mẫu thân còn đang nói gì đó mà ta đã chẳng còn nghe được, lời cuối cùng của người như một con bướm lẳng lặng tan biến trong không khí

Ta hốt hoảng nhìn quanh, thấy bọn Hồ đại nương đều nước mắt rơi đầy nhìn ta, ta cẩn thận hỏi:

- Vừa rồi mẫu thân con còn khỏe mà, hẳn là không sao chứ ạ? Giờ có phải là đang ngủ rồi không?

Bọn họ càng khóc lớn. Ta lại hỏi lại một lần, lúc này Hồ đại nương mới trả lời:

- Mẹ con lúc trước té ngã cũng đã bị xuất huyết rất nhiều, đêm qua sinh Đào Căn cũng chảy máu cả đêm, lúc con vừa đi cũng lại bị rong huyết. Có thể chờ đến khi con về đã chẳng dễ dàng.

Ta nhào tới ôm lấy cơ thể vẫn còn ấm áp của người, muốn cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại – đây là sự ấm áp cuối cùng mà thế gian này để lại cho ta.

Ta muốn khóc thật thỏa thích trong lòng người – từ nay về sau ta còn có thể khóc ở đâu nữa? Nhưng đến cơ hội này ông trời cũng chẳng cho ta, ta còn chưa khóc thì một tiếng khóc khác lớn hơn đã dội đến:

- Oe! Oe!

Tiểu muội muội tỉnh.

Hồ đại nương nói:

- Chắc nó đói bụng rồi, cũng nên cho nó ăn rồi?

Ta ngước đôi mắt đẫm lệ, giờ con bé có thể ăn gì?

Hồ đại tẩu nghĩ nghĩ:

- Con về ninh cháo cho con bé

Hồ đại nương thở dài:

- Cháo cũng phải chờ con bé đầy tháng thì mới ăn được, nó vừa sinh, sao ăn được cháo

Hồ đại tẩu nói:

- Hay là con đi nấu cơm, lấy nước cơm cho con bé uống.

Hồ đại nương vẫn lắc đầu:

- Chỉ uống nước cơm không đủ chất. Haiz, người lớn duỗi tay ra đi cũng coi như thanh nhàn, chỉ là đứa bé vừa sinh phải làm sao đây?

Cuối cùng, một đại nương khác nói:

- Hình như ở ngõ nhỏ đằng trước có một nhà vừa sinh con đó, Đào Diệp, con bế muội muội đi xin người ta cho muội muội con chút sữa đi

Cuối cùng việc của tiểu muội muội mới sinh lại thành việc quan trọng, người đã khuất nằm trên giường lại thành thứ yếu

Ta khóc nhìn mẫu thân nằm trên giường nói:

- Con bế tiểu muội muội ra ngoài thì mẫu thân con phải làm sao đây?

Hồ đại ca nói:

- Muội cứ yên tâm, hậu sự của mẫu thân muội mọi người sẽ làm giúp muội, tiểu cô nương hơn 10 tuổi như muội sao có thể làm gì? Muội chỉ cần chăm sóc cho tiểu muội muội là được. Thành Thạch Đầu lớn như vậy hẳn không chỉ có một nhà sinh con, muội chỉ cần thấy nhà người ta có trẻ con bú sữa thì vào xin người ta cho muội muội một chút sữa. Thực ra nông thôn có phong tục này, mẫu thân mất thì đứa trẻ mới sinh uống sữa trăm nhà

Ta để lại 300 tiền, cung kính dập đầu với mọi người rồi bế tiểu muội muội đang khóc gào đi.

Nước mắt ta rơi xuống tã lót của tiểu muội muội, hai mắt mơ hồ, nhìn chẳng rõ đường.

Muội muội đói bụng, nửa ngày chưa được ăn gì, càng khóc đến khàn cả giọng, cuối cùng đến người qua đường cũng không nhịn được mà hỏi:

- Cô nương, đứa bé trong lòng ngươi làm sao vậy?

Ta khóc:

- Nó là muội muội mẫu thân ta vừa sinh, mẫu thân ta đã mất, nó không có sữa nên đói thành như vậy.

Người qua đường vội nói:

- Thế này sao được, ta đưa ngươi đi tìm sữa

Hắn dẫn ta đi đến một nhà, dưới mái hiên, một người đàn bà đang cho con bú. Ta nhìn đứa bé trong lòng nàng mà hâm mộ với hạnh phúc của nó. Người kia nói giúp ta:

- Đại tẩu à, mẫu thân cô nương này vừa mất, tiểu muội muội mới sinh đói đến độ khóc gào thế này đây. Đại tẩu thương đứa bé mà cho nó chút sữa đi

Người đàn bà kia ôm tiểu muội muội vào lòng, cái miệng nhỏ nhắn tham lam của con bé bập vào bầu sữa.