Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 1 - Chương 10: Đại hôn




Thời gian ba ngày , dày vò tâm tư người thì lâu , nhưng lại vô cùng ngắn ngủi để cho người chuẩn bị . Quả nhiên , đúng như nàng dự tính , hoàng thượng đã thỏa hiệp , đáp ứng với thái hậu rước nàng về hoàng cung . Biết được tin này , Ôn Nhã chỉ thở dài một tiếng , cho dù nàng làm hoàng hậu thì sao , nàng nhất định sẽ không thể để cho mình chết già trong hoàng cung , nàng phải nghĩ biện pháp nào đó sớm rời khỏi nó , Ôn Nhã nghĩ thầm trong lòng như thế .

“ Tiểu Nhã , bảo kiếm này chẳng phải là ta đã cất vào trong rương cho con rồi sao , bây giờ sao nó lại ở đây? “. Bình vương phi thu dọn đồ đạc cho nàng , là lúc nhìn thấy trên giường nàng có thanh kiếm liền đưa cho Ôn Nhã , kỳ quái hỏi .

“ Đây là đồ vật do chính tiên hoàng ban tặng , nếu đem nó cất vào trong rương , tựa hồ đối với tiên hoàng có chút bất kính , cho nên ta dự định sẽ mang nó theo vào hoàng cung .” Ôn Nhã giải thích , thật ra nàng không thể nói với Bình vương phi là vì nàng lo lắng trên đường đi sẽ gặp nguy hiểm , bởi vì nàng làm hoàng hậu rồi , sẽ có một số người vì lý do nào đó ám toán nàng . nàng chỉ là muốn bảo vệ tính mệnh của mình , tuyệt không thể để cho những người khác có thể thực hiện được mưu đồ đó , cũng không muốn bà phải lo lắng cho nàng .

“ Tiểu Nhã , tiến cung rồi , con nhất định phải chăm sóc thật tốt cho mình , phải cùng thái hậu và công chúa tâm sự hàn huyên nhiều một chút , tạo mối quan hệ thân thiết , có bà ấy và công chúa che chở , với lại còn có địa vị Bình vương phủ , ta nghĩ hoàng thượng sẽ không quá phận mà đối xử quá đáng với con “. Bình vương gia lo lắng nhìn Ôn Nhã , nữ nhi này , hắn tự đáy lòng rất là yêu thích coi nàng như con ruột , bây giờ đột nhiên phải xuất giá , hắn thật sự có chút không đành lòng .

“ Cha , người yên tâm , ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình , người cùng nương cũng phải bảo trọng thân thể , ta sẽ cố gắng tận lực quay trở về thăm hai người “. Ôn Nhã âm thanh đều đều có chút nghẹn ngào nói , cha và nương yêu thương nàng không chút giả dối , những lời nói âm áp đó , hun nóng trên má làm cho nàng không kìm lòng mà rơi nước mắt .

“ Ngốc hài tử , khóc cái gì , con ngày hôm nay đã là tân nương tử , phải thật vui mới đúng , ta đã để Đan Thanh đi cùng con tiến cung rồi , có nàng ấy ở bên cạnh con , ta cũng an tâm được một ít “. Bình vương phi nhẹ nhàng lau lệ trên mặt Ôn Nhã .

“Nương , Ta không thể để Đan Thanh cùng ta vào cung , ta không muốn hại nàng ấy . Hơn nữa , nàng ấy là thiếp thân nha hoàn của nương , không có Đan Thanh , nương nhất định sẽ không quen . “ Ôn Nhã cự tuyệt nói , nếu Đan Thanh theo nàng , cuộc sống sau này của nàng ấy sẽ không còn dễ chịu như xưa nữa .

“ Giờ lành đã đến , Cung thỉnh nương nương thiên tuế ! “. Giọng nam eo éo như vịt kêu của vị thái giám truyền đến , Ôn Nhã liền biết , lần này thật sự nói lời tạm biệt rồi .

Bình vương phi rơi lệ , giúp Ôn Nhã che lên đầu chiếc khăn voan đỏ hồng .

“ Vương gia , Vương phi , hai người yên tâm ! Ta làm cấm vệ quân cùng Ôn cô nương tiến cung , ta nhất định sẽ bảo vệ tốt nàng ấy ! “. Mặc Khanh nhìn dáng vẻ không yên lòng của hai người , không kìm lòng được đành an ủi , lại nhìn bên cạnh mình một thân nữ tử trang phục váy cưới đỏ hồng , Mặc Khanh cảm thấy có chút đau lòng , rất khó tưởng tượng ra một nữ tử còn đang tuổi thanh xuân tươi cười rạng rỡ như hoa , vào hoàng cung rồi , không biết viễn cảnh rồi sẽ ra sao .

“ Như vậy quá tốt rồi , làm phiền Mặc công tử “. Vương gia vỗ vỗ bờ vai Mặc Khanh , nếu Mặc Khanh có thể hộ vệ Ôn Nhã chu toàn , ông nhất định sẽ cố gắng đền ơn cảm tạ hắn .

Trời còn chưa sáng , kiệu lớn đỏ hồng hoa , từ Bình vương phủ xuất phát , một đường mênh mông đu đưa đu đưa hướng về hoàng cung mà đi .

“ Này , trên đường thật đúng là yên tĩnh “. Trên đường đi không một bóng người , Mặc Khanh linh cảm sẽ có một trận máu đổ sắp sửa đến .

“ Nếu như là gặp phải nguy hiểm , Mặc Khanh chớ đừng hạ thủ lưu tình , thậm chí là đi trên đường máu , thi thể tiến cung , ta tuyệt đối không chết ở chỗ này ! “ . Ôn Nhã âm thanh cứng cỏi , tàn nhẫn nói , nàng không phải là dạng nữ tử mềm yếu như cành liễu quả hồng , nàng sẽ dùng hành động để nói cho những người muốn nàng chết , nếu đắc tội với Ôn Nhã nàng , tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho bọn họ sống một cuộc đời dễ chịu !.

“ Được rồi , Hoàng hậu nương nương ! “. Mặc Khanh thay đổi xưng hô với Ôn Nhã , đây mới chính là Ôn Nhã lúc trước cứu mình , một số ít đã thấm vào xương , mãi mãi cũng sẽ không thay đổi .

Không ngoài dự liệu của Ôn Nhã , hoa kiệu ly khai khỏi Bình vương phủ mới qua mấy con phố , Ôn Nhã và bọn họ liền bị vây quanh , trong các lâu phòng đường phố hai bên , trên nóc nhà , từ lâu đều có sẵn cung tiễn thủ mai phục , ngoài ra còn có tinh binh ngựa tốt đang đứng đón đường nàng , vì để nàng không thể trở thành hoàng hậu , người kia quả thật cũng đã tốn nhiều tâm tư . Ôn Nhã nhấc chiếc khăn voan đỏ hồng lên , cầm bảo kiếm trong tay từ trong kiệu hoa đi ra , nở nụ cười mỉa mai với những hắc y nhân đang mai phục nàng .

Nhìn thấy Ôn Nhã từ trong kiệu hoa đi ra , Mặc Khanh đôi mắt tròn to trực tiếp nhìn nàng , hắn vẫn biết , nữ tử khi làm tân nương tử mới gả đi là đẹp nhất , thế nhưng hắn không nghĩ tới ,nàng lại đẹp đến mức nghiên nước nghiêng thành như vậy ,chỉ có thể dùng bốn từ thiên tiên hạ phàm để mà hình dung , nhưng cũng không đủ để tả , bởi vì khí chất hiện tại của nàng , vừa giống yên hỏa tiên tử , càng lại giống như ma nữ khát máu , có điều nàng như vậy , lại càng cho người ta thêm mê đắm say người .

“ Các chư vị hôm nay , nếu có thể hộ tống ta bình an vào cung , ngày khác , các ngươi liền đều là ân nhân cứu mạng của ta ! “ Thái hậu phái tới một ngàn cấm vệ quân quả nhiên đều là hảo quân , thấy nguy hiểm vẫn không bỏ chạy , Ôn Nhã rất vững tin có thể ở trong vòng vây mà thoát ra được .

“ Giết ! “ Hắc y nhân hoàn toàn không cho Ôn Nhã có cơ hội , vừa hét lên một tiếng , trên bầu trời đầy những mưa tên , một ngàn cấm vệ quân bao vây ở giữa đường phố , hoàn tất che chắn mục tiêu của hắc y nhân . Ôn Nhã có Mặc Khanh che chở , lông tóc cũng không tổn hại một cọng nào .

“ Các vị , hướng bên hoàng cung có một chỗ ra , ta hộ tống Ôn cô nương xông ra trùng vây ! “. Mặc Khanh la lớn , căn bản mọi người ai nấy đang đánh đấm lộn xộn , không rõ phương hướng đi , Ôn Nhã lúc này đạp lên thi thể đầy máu của cấm vệ quân một kiếm đánh bay mũi tên , một người khác , nhấc chân phóng đi , hướng về phía hoàng cung mà đến .

Đường phố một màu đỏ nhuộm đầy cả mặt đường , Ôn Nhã sắc mặt càng lạnh hơn , nàng nhất định sẽ vì những cấm vệ quân lấy lại công đạo cho bọn họ .

“ Để lại một nhóm người đi theo bảo vệ Ôn Cô nương , những người khác hãy hướng về Binh vương phủ cầu cứu ! “. Mặc Khanh lại lần nữa nói , hắn không biết những hắc y nhân này rốt cục là do ai phái tới , hiện một nơi hắn duy nhât có thể tin tưởng chỉ có Bình vương phủ .

“ Ôn cô nương , cấm vệ quân hoàng cung nói nếu không có ý chỉ của hoàng thượng , bọn họ không thể tự ý hành động ! “. Người đi đến hoàng cung cầu cứu giờ đã trở về , nhưng hắn mang về tin tức làm cho Ôn Nhã trong lòng lại càng cảm thấy lạnh lẽo , có lẽ hoàng thượng hắn cũng rất hi vọng nàng chết đi .

Bình vương gia nhận được tin tức Ôn Nhã có chuyện , lập tức không nói hai lời , liền mang tới một đội quân tối tinh nhuệ trong phủ , hướng Ôn Nhã mà đến .

Ôn Nhã biết , một khi nàng gả cho hoàng thượng chuyện sẽ không đơn giản như thế , nhưng lại không nghĩ rằng , việc lại có thể kinh tâm động phách ly kì như vậy . Váy cưới đỏ hồng , bây giờ đã không còn nhìn ra màu sắc trước kia nữa , hồng y giờ đã hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đỏ.

“ Hoàng thượng , Ôn cô nương nói thế nào cũng là hoàng hậu do thái hậu chỉ định cho người , bây giờ người như vậy mặc kệ , không quan tâm , về phía thái hậu sẽ bất lợi , sẽ có chuyện lớn đó , hoàng thượng ! “. Lý Đức Hải thận trọng đi theo kế bên người Vân Lâm nói , Ôn Nhã đến cầu cứu , hoàng thượng sớm đã biết , thế nhưng vẫn án binh bất động , nếu cứ tiếp tục như thế , e rằng việc vui hôm nay liền biến thành tan sự mất thôi a.

“ Cứ chờ đợi , thái hậu đã phái một ngàn cấm vệ quân cho nàng , những cấm vệ quân đó cũng không phải là ngồi không ăn cơm , cho nên , nếu đến ngay cả năng lực tự vệ nàng ta cũng đều không có , chỉ có thể trách nàng ấy không có mệnh làm hoàng hậu rồi !”.Vân Lâm cũng không để ý lắm , không ngoài ý nghĩ của Ôn Nhã , hắn cũng mong nàng giữa đường sẽ bị giết chết .

Lý Đức Hải cũng không dám nhiều lời , hắn chẳng qua cũng chỉ là một nô tài , chuyện của chủ nhân , hắn cũng không có tư cách để nói , chỉ là thật đáng tiếc … Ôn Nhã cô nương bình vương phủ , thật ra cũng là một cô nương tốt hiếm thấy.

“ Tiểu Nhã ! “. Hảo là chỗ này cách Bình vương phủ không xa, Bình vương gia rất nhanh đã dẫn người chạy tới .

“ Cha , những người này , giết không chừa một tên .” Ôn Nhã lạnh nhạt nói , Bình vương gia lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Ôn Nhã đầy sát khí , khác thường , một câu nói ra đại khai sát giới , ngày thường ông cũng chỉ là thấy Ôn Nhã nghịch ngợm một chút , chứ không nghĩ rằng nàng cư nhiên sẽ giết người không chớp mắt , có điều như vậy cũng tốt , tiến cung , cũng không sợ bị người bắt nạt .

Thời điểm thoát khỏi nguy hiểm trùng vây là lúc một ngàn cấm vệ quân của thái hậu chỉ còn dư lại khoảng hai trăm người , Ôn Nhã mang theo những người còn lại , máu me khắp người hướng về phía hoàng cung mà đi đến , đến trước cửa chính của hoàng cung , Vân Lâm đã chờ ở đó từ sớm , nhìn thấy trên người Ôn Nhã máu me dính đầy cũng lấy làm kinh hãi .

" Chuyện gì đã xảy ra ! Tiểu Nhã , ngươi sao lại biến thành như vậy ! " . Thái hậu kinh hãi nói , Ôn Nhã gặp phải chuyện nguy hiểm , Vân Lâm lại dám cho người nói gạt bà , bản thân thái hậu còn nghĩ bởi vì Ôn Nhã làm lỡ giờ lành , nên bà có chút không thích , thế nhưng khi nhìn thấy Ôn Nhã như vậy , lo lắng còn không hết lấy gì mà còn sinh khí với nàng được nữa .

" Hồi bẩm thái hậu , thần nữ không có chuyện gì , chỉ là hôn lễ cử hành có chút quá mức thịnh trọng. " Ôn Nhã cười gằn , nhìn Vân Lâm cao cao tại thượng , à còn có cả Vân Lôi , thế nhưng hai tên cáo già này trên mặt lại không biểu hiện ra chút tâm tình gì .

" Haizz , dù sao cũng đã làm lỡ giờ lành , hay là ngươi trước tiên đi thay bộ trang phục mới đi ". Thái hậu cũng không ngốc , chuyện phát sinh bà tất nhiên biết là do đâu , cho nên cũng muốn kiếm cớ cho Ôn Nhã trước tiên đi thay trang phục đã rồi hẳn nói .

" Thái hậu , không cần đâu , ta dù sao bây giờ cảm thấy trang phục này cũng hợp với ta hơn , ta cũng muốn xem sau này còn ai dám coi rẻ hoàng ân , tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt ." Ôn Nhã hơi hành lễ nói , cứ để nàng mặc một thân huyết y mà cử hành hôn lễ ,vì đó cũng là để trấn áp đi vài thủ đoạn trong hậu cung .

" Đã như vậy , chúng ta mau tiến hành hôn lễ thôi ." Thái hậu lạnh nhạt nói , có người dám to gan chặng đường để ám toán hoàng hậu , hoàng thượng nhất định cũng sẽ biết , thế nhưng từ đầu đến chí cuối , hoàng thượng sắc mặt đều cũng chưa từng thay đổi , bà cũng phần nào đã đoán ra được một ít .

" Thực sự là chúc mừng hoàng huynh rồi . " Vân Lôi đạm cười như không nói với Vân Lâm .

Ôn Nhã một thân huyết y đi trên thảm đỏ , bên cạnh đồng dạng Mặc Khanh cũng một thân huyết y , còn có Bình vương gia , một tổ hợp như vậy ,làm cho các đại thần cùng đến dự lễ đều không nhịn được mà chỉ chỉ trỏ trỏ , xì xầm bàn tán xôn xao , thế nhưng Ôn Nhã một chút cũng chẳng để trong lòng , hai mắt nhìn thẳng vào đối phương đang đứng đợi phía trước , nhìn không ra trong mắt nàng có một chút sợ hãi nào .

" Cố chấp đến chật vật như vậy , quả thực là cũng chỉ làm mất mặt hoàng ân mà thôi ". Lúc Vân Lâm đến kế bên Ôn Nhã , thì thầm nói .

" Ta là làm mất mặt hoàng ân của ngươi sao , vậy so với những kẻ thấy chết mà không cứu , ta nghĩ để cho hắn có mặt hay không cũng chẳng có gì là quan trọng ". Ôn Nhã đối diện với cái người mặt không đổi sắc , miệng khẽ mỉm cười , hôm nay là ngày vui , lại tiếp đón nàng long trọng như vậy , Ôn Nhã đối với cái tên hoàng thượng này đã hoàn toàn không có chút hảo cảm nào rồi .

" Hừ , Trẫm căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì ". Vân Lâm ngụy biện nói .

" Hoàng thượng , người tốt nhất là không biết chuyện , ta đã có nói qua , hoàng thượng không thích ta , ta cũng không thích hoàng thượng , từ nay về sau ở trong cung , chúng ta , nước giếng không phạm nước sông , ta cũng sẽ không đi làm khó dễ Mai Phi của ngươi , ngươi cũng tốt nhất không nên tới làm khó dễ ta , thế nào ? ". Ôn Nhã lạnh giọng nói .

" Vậy.. Nếu như trẫm nói không đồng ý ? " Vân Lâm ghét nhất là bị người khác uy hiếp hắn .

" Không đồng ý ? Vậy hoàng thượng tốt nhất là tìm một cơ hội nào đó , để giết chết ta đi , còn không phải vậy , ta sẽ khiến người phải vì Mai Phi mà lo lắng ". Ôn Nhã lạnh lùng nhìn nữ tử dịu dàng Mai phi đang ở phía bên trong , một bộ dáng cúi đầu phục tùng , duyên dáng , dịu dàng , không trách được tại sao hoàng thượng lại thích nàng ấy , có điều , cũng thực sự là đáng tiếc , nhìn mỹ nữ xinh đẹp như vậy , làm sao có thể chịu đựng nổi ...

" Trẫm cảnh cáo ngươi , nếu ngươi dám động vào Mai phi , trẫm nhất định cho ngươi sống không bằng chết ! ". Mai phi chính là điểm yếu của Vân Lâm . Ôn Nhã làm như thế chỉ để hắn càng thêm ghét nàng .

" Ta chỉ có một điều là muốn ở trong cung có một cuộc sống yên ổn , yêu cầu của ta cũng không có quá phận , hoàng thượng người tự biết mà làm " . Ôn Nhã lạnh nhạt nói , riêng Vân Lâm đã tức giận đến sắc mặt cũng tái nhợt hẳn ra