Ngô Gia Kiều Thê

Chương 18: Tuấn tú




Chuyện Từ thị tuy không làm lớn, nhưng dù sao cũng không có tường nào không lọt gió, Khương Nhị Gia biết được liền không nhịn được phát sinh tranh chấp cùng Từ thị. Tính tình Từ thị vốn mạnh mẽ, thường ngày lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ Khương Nhị Gia, mà Khương Nhị Gia tính tình phong lưu, cưới một sư tử Hà Đông như thế, những năm nay bên ngoài thu lại không ít, nhưng trên thực tế vẫn không thay đổi. Nam nhân vốn sĩ diện, dù hay nhường nhịn thì cũng sẽ có thời điểm không nhịn được. Còn Từ thị, lúc trước gặp lão thái thái đã đụng phải cái đinh, trở về sân còn gặp phu quân gây chuyện, tính khí liền bộc phát.

Hai người cứ nháo như vậy, một lần hai lần, Khương Nhị Gia tức giận liền phất tay áo mà đi, trực tiếp đi tới Thanh Hà cư của Thôi di nương.

Trên thực tế Khương Nhị Gia tuy rằng phong lưu, nhưng vẫn còn có chút tình cảm với Thôi di nương.

Thôi di nương là người dịu dàng ngoan ngoãn, không tranh không đoạt, không giống Từ thị chuyện gì cũng muốn xen vào, phải nắm trong tay mình mới an tâm, so sánh giữa hai người, lại càng thấy Thôi di nương tốt hơn biết chừng nào.

Khương Nhị Gia ở chỗ Từ thị bị làm cho tức giận, đến chỗ Thôi di nương, liền cảm thấy nơi này thật dễ chịu thoải mái.

Ngày ấy lão thái thái nhìn Khương Lệnh Đề trong lòng Thôi di nương gầy gò nhỏ nhắn, khuôn mặt bé nhỏ hầu như không có tí thịt nào, không giống như gương mặt bánh bao mập mạp của Khương Lệnh Uyển, vừa nhìn liền biết được chăm sóc tốt. Lão thái thái là người tin Phật, có lòng hướng thiện, đầy lòng yêu thương, liền căn dặn con thứ hai của mình cũng phải quan tâm Khương Lệnh Đề một ít, tuy là thứ nữ, nhưng vẫn là khuê nữ của mình, không thể bên nặng bên nhẹ quá mức, cuộc sống cũng không bằng hạ nhân.

Khương Nhị Gia vốn cảm thấy thua thiệt thứ nữ này, hiện nay lão thái thái đã lên tiếng, tất nhiên là đáp ứng, sau đó lập tức đem đồ tốt không ngừng đưa tới Thanh Hà cư, lại đưa thêm vài nha hoàn ma ma, nhất thời Thanh Hà cư vốn yên tĩnh cũng náo nhiệt hẳn lên. Ban đầu Từ thị còn muốn làm ầm ĩ, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, biết rằng cứ nháo như vậy, chính là tự đẩy nam nhân của mình về hướng Thôi di nương bên kia, tính tình cũng thu liễm một ít.

Thời điểm Khương Lệnh Uyển đi Thanh Hà cư thăm Khương Lệnh Đề, thấy Khương Lệnh Đề mặc một thân áo váy màu hồng phấn thêu những cành hoa gấp chồng lên nhau, hai búi tóc trái đào cột bằng dây buộc màu hồng, còn gắn thêm hai đóa hoa lụa màu đỏ, điều này làm khuôn mặt nhỏ hồng hào hẳn lên.

Một tháng qua, Khương Lệnh Đề đúng là hơi mập lên chút.

Chuyện này phải kể đến công của người cha Khương Nhị Gia này, nhìn nữ nhi gầy gò, bộ dáng ốm yếu, liền mời đại phu chuyên giúp nữ nhi điều dưỡng thân thể, trong một tháng này đồ ăn lại được cải thiện không ít, tiểu nữ oa năm tuổi tất nhiên là bắt đầu mập lên.

Nụ cười trên mặt Thôi di nương tươi hơn chút, nhìn gương mặt thanh lệ mềm mại ửng đỏ, mặt mày hồng hào, liền hiểu được gần đây cũng thoải mái hơn nhiều.

Khương Lệnh Uyển thấy Thôi di nương cùng Khương Lệnh Đề khỏe mạnh, cũng yên lòng, chỉ là vừa về đến Đông viện, khuôn mặt nhỏ liền không nhịn được xụ xuống. Đào ma ma nhìn tiểu thư nhà mình có chút thất thần, liền ngồi xổm xuống bên cạnh nắm bột nhỏ, ôn nhu nói: “Lục tiểu thư đói bụng?”

Khóe miệng Khương Lệnh Uyển thoáng co giật một chút.

Hóa ra nàng ở trong mắt Đào ma ma chính là một tiểu tham ăn?

Khương Lệnh Uyển dùng sức niết khuôn mặt bánh bao của mình, nhớ rằng nàng hơn một tháng chưa gặp Lục Tông. Lần trước Lục Tông trước khi đi, rõ ràng đã hứa sẽ thường xuyên tới gặp nàng, vậy mà lại nuốt lời. Nhưng nghĩ kĩ lại, lấy tính tình hũ nút của Lục Tông, làm sao có khả năng chủ động đi gặp nàng đây? Trong lòng Khương Lệnh Uyển vừa tức vừa rối, lông mày nhỏ càng nhíu chặt, thầm nghĩ: Nàng lúc trước biểu hiện với Lục Tông quá nhiệt tình, có lẽ nào Lục Tông chê nàng ồn ào hay không?

Khương Lệnh Uyển cắn cắn môi.

Nếu hắn dám ghét bỏ nàng, có tin hay không kiếp này nàng đổi phu quân khác!

Nhưng ý niệm này chỉ là nhất thời nổi lên lúc tức giận, một khi bình tĩnh lại, nàng đúng là không tìm được ai tốt hơn Lục Tông. Có lẽ là có, chỉ cần nàng dụng tâm đi tìm, dù sao kiếp trước nàng sống hơn hai mươi năm cũng không phải là ngồi không. Tấn thành không thiếu thanh niên thế gia tuấn kiệt văn võ song toàn, nàng cũng biết được ai ngày sau sẽ có tiền đồ lớn, nhưng nghĩ đến việc nàng phải dùng chung nam nhân với người khác, cả người nàng liền không thoải mái, cảm thấy ghê tởm. Hơn nữa so sánh ra, vẫn là Lục Tông thương nàng nhất, ở bên người Lục Tông, nàng sống cũng tự tại.

Khương Lệnh Uyển biết bản thân có chút ích kỷ.

Lục Tông đối xử với nàng chỉ muốn đào tim đào phổi đưa tới, nếu nàng vì những chuyện nhỏ nhặt này liền muốn gả cho người khác, như vậy thực sự quá vô tâm.

Đảo mắt lại đến cuối tháng.

Cuối thu khí trời mát mẻ, thích hợp để xuất môn.

Lão thái thái muốn dẫn nữ quyến Quốc Công phủ đi Tương Nguyên tự lễ Phật. Khương Lệnh Uyển sau khi nghe được tin tức này, lập tức dựa vào lòng lão thái thái, âm thanh mềm mại nói: “Nãi nãi, Xán Xán cũng muốn đi. Xán Xán cầu Bồ Tát phù hộ nãi nãi sống lâu trăm tuổi, mỗi ngày đều thật vui vẻ.”

Rõ ràng là muốn ra ngoài chơi đùa, nhưng miệng nhỏ này như lau qua mật, mỗi chữ đều làm cho tâm người nghe thoải mái. Lão thái thái mặt mày vui vẻ, nhéo khuôn mặt nhỏ bé của tiểu tôn nữ nói: “Xán Xán thật hiếu thuận, nãi nãi nhất định mang Xán Xán đi cùng.”

Nghe xong trong lòng Khương Lệnh Uyển đầy vui mừng, nói “Nãi nãi thật tốt.”

Hai tháng này nàng ngày ngày ở trong phủ, thực sự là buồn muốn chết. Tuy nàng dần dần thích ứng cuộc sống của tiểu nữ oa bốn tuổi, nhưng tóm lại không thể giống hài tử bốn tuổi ngây thơ vô tri sinh sống như vậy. Ban đầu đấu miệng lưỡi cùng Khương Lệnh Huệ còn cảm thấy thú vị, nhưng nàng là người có mới nới cũ, dù là thứ gì mới mẻ, qua hai lần cũng sẽ chán.

Đi cùng lão tổ tông lễ Phật, chuyện này Khương Lệnh Uyển cũng không thích lắm.

Kiếp trước mỗi lần nàng về nhà mẹ đẻ, chuyện đầu tiên nương muốn hỏi chính là bụng nàng có tin tức gì không, sau đó lại ở bên tai nhắc nàng mau mau có hài tử. Đến lúc nàng rốt cục muốn có hài tử, nhưng lại không hiểu sao vẫn không mang thai được, sau đó nàng nghe nói Bồ Tát Tương Nguyên tự rất linh nghiệm, những phụ nhân Tấn thành hơi phú quý một chút đều đến cầu tử, hơn nữa bách thử bách linh, nói đến mức trời hoa rơi loạn, như thể cầu một lần liền có thể làm cây vạn tuế nở hoa ngay vậy*. Nàng da mặt mỏng, nhưng cuối cùng vẫn trơ mặt đi đến, hơn nữa còn rất có thành ý, hơn nửa năm tháng nào cũng đi bái Bồ Tát, nhưng vẫn không thể mang thai.

*Cây vạn tuế nở hoa: loài cây tuổi thọ dài, một năm ra lá hai lần, nếu chăm sóc tốt thì 20 năm mới nở hoa một lần (trường hợp chăm sóc tốt thôi nha), ở bên Trung có một sự tích về cây vạn tuế, mình không rõ lắm, đại khái là có một nhà sư già, sắp qua đời, để lại hai cây vạn tuế, được hoàng gia nuôi dưỡng, cây lớn chậm, một năm ra lá hai lần, thân cây cao mười thước nhưng lại không nở hoa, và rồi đến khi hoàng đế bỏ thuốc lá thì cây lại ra hoa. Mình nghĩ chỗ này tác giả ý muốn nói một việc khó khăn hoặc là một chuyện kỳ lạ, khó xảy ra ấy. Lưu ý mình chỉ tìm hiểu sơ lược để biết sơ ý tác giả và sự tích trên chỉ dịch sơ lại bằng google từ một trang của Trung nên độ chính xác không cao.

Lúc đó nàng buồn bực vô cùng, lại oan ức khó chịu, Lục Tông lại còn cười nàng, ôm nàng cười cười, nói: “Đã nói với nàng rồi, nàng muốn hài tử, đi cầu Bồ Tát còn không bằng tìm ta.”

Tâm thành tắc linh*. Kiếp này nàng khỏe mạnh, cũng bái Bồ Tát từ nhỏ, đầy đủ thành ý.

*Tâm thành tắc linh: thành tâm cầu thì sẽ được.

Ngày đi Tương Nguyên tự, Khương Lệnh Uyển ăn mặc thật xinh đẹp. Chu thị cũng là một mĩ nhân, trước lúc ra ngoài nhất định phải trang điểm một phen, nhưng hôm nay trang điểm xong, lại thấy khuê nữ mình ngồi trên ghế thêu, hai chân nhỏ lúc ẩn lúc hiện, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, tay trái cầm cây trâm bạc mạ vàng nạm trân châu, tay phải cầm một cây trâm bạc khác khắc hoa bướm treo thêm những dây bạc, dường như là đang do dự không quyết định được.

Chu thị đi tới, nặn nặn gò má mập mạp của khuê nữ, cười nói: “Còn nhỏ tuổi, đã thích chưng diện như thế, sau này lớn lên sẽ thế nào đây?” Nói xong liền lấy một chiếc vòng ngọc làm bằng vàng ròng đeo lên tay nữ nhi, lại cầm hai loại trang sức khác nhau trên tay nàng để qua một bên, ngón tay như ngọc tùy ý ở trong tráp trang điểm màu xanh chọn một hồi, từ tốn lấy ra hai sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt làm băng tơ tằm có xâu ngọc trai buộc lên hai búi tóc, lại cầm chiếc lược ngọc chải lại mái bằng cho nữ nhi.

Khuê nữ còn nhỏ tuổi đã xinh đẹp, người như ngọc, khuôn mặt nhỏ tuy rằng mềm mại, nhưng càng hiện ra là một tiểu hài tử ngây thơ. Nàng đi tới, hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của khuê nữ một cái, lúc này mới ôm nữ nhi ra ngoài.

Khương Lệnh Uyển ôm cổ mẫu thân mình, ngoan ngoãn nằm nhoài lên bả vai nàng.

Bên ngoài Vệ Quốc Công phủ có tổng cộng ba chiếc xe ngựa, Chu thị ôm Khương Lệnh Uyển lên chiếc đầu tiên, ngồi cùng lão thái thái, còn chi thứ hai ngồi trên chiếc xe ở giữa, những nô bộc khác thì cùng ngồi trên chiếc xe cuối cùng.

Khương Lệnh Uyển bị ôm lên xe ngựa, nhìn Tô Lương Thần ngồi bên người lão thái thái. Hôm nay Tô Lương Thần dường như cũng cố ý trang điểm một phen, ăn mặc chỉnh tề, trên hai búi tóc cũng cài một cây trâm hoa mai đỏ. Tô Lương Thần ngoan ngoãn mở miệng chào hỏi, trên mặt tràn ngập nụ cười vui vẻ, vừa nhìn liền biết giáo dưỡng cực tốt.

Khương Lệnh Uyển bĩu môi, lên tiếng chào “Lương Thần biểu tỷ.”

Kỳ thực nói thật, kiếp trước nàng cùng Tô Lương Thần cũng không qua lại, tuy nói là biểu tỷ muội, nhưng Tô Lương Thần cùng Khương Lệnh Huệ lại thân thiết hơn, Khương Lệnh Huệ cũng coi Tô Lương Thần thành thân tỷ muội. Hơn nữa Tô Lương Thần có chút không phóng khoáng, mỗi lần nàng thấy mình ăn mặc tinh xảo gây chú ý, liền lộ ra ánh mắt trào phúng. Có lẽ là cảm thấy cô nương gia huệ chất lan tâm mới là quan trọng nhất, loại người như mình mỗi ngày chỉ nghĩ mặc xiêm y gì, đeo đồ trang sức gì, cũng khó trách không hợp ý nàng.

Nhưng hôm nay, Tô Lương Thần đối với nàng lại đặc biệt nhiệt tình.

Một lúc lại hỏi nàng khát không, một lúc khác lại hỏi nàng có đói bụng không, cứ như một đôi hảo tỷ muội thương yêu nhau, như thể mối quan hệ của hai người tốt đẹp vô cùng.

Xe ngựa nhanh chóng đến giữa sườn núi Tương Nguyên tự, phía trên xe ngựa không lên được, chỉ có thể đi bộ. Khương Lệnh Uyển được mẫu thân mình ôm xuống xe ngựa.

Lão thái thái được Lý ma ma đỡ xuống xe ngựa, liếc mắt về phía trước một cái. Thấy một thiếu niên cẩm bào ngọc sắc đứng thẳng dưới gốc cây cổ thụ, môi hồng răng trắng, đặc biệt tuấn tú, ánh mắt từ ái, không nhịn được than thở: “Tiểu thiếu niên này thật tuấn a, so với Dụ nhi nhà chúng ta còn đẹp hơn, không biết là con cái nhà ai?”

Khương Lệnh Uyển nằm nhoài trong lòng mẫu thân mình, nghe được âm thanh có chút ngạc nhiên, cũng muốn nhìn thấy vị tiểu thiếu niên nào so với ca ca nàng còn tuấn lãng hơn.

Khương Lệnh Uyển nhấc đầu nhỏ lên, đôi mắt to đen láy.

Vừa nhìn lên liền không dời mắt nổi.

Nha, không phải nhà ai, chính là người nhà nàng.